Thanh âm này tự nhiên là Ngô Minh ngủ say cả đêm, anh ta phát hiện ý thức thể của mình cần ngủ say để chậm rãi tẩm bổ lớn mạnh, hơn nữa còn có thể phát hiện ra những năng lực khác, chẳng hạn thân thể có thể chiếm cứ vật chủ trong khoảng thời gian ngắn. Lần này Ngô Minh cũng cảm nhận được sự sợ hãi của Tạp Mao nên đã tỉnh dậy, tự nhiên những gì vừa xảy ra anh ta đã biết được thông qua những chi tiết trong trí nhớ của Tạp Mao, và Tạp Mao không cần thiết phải nói về nó.
Đối với loại này tặc phỉ Độc Nhĩ này thì Ngô Minh đương nhiên sẽ không nương tay, kẻ địch mà Ngô Minh đã giết năm xưa, tùy tiện người nào đi ra rút sợi lông là có thể đè chết Độc Nhĩ này.
Về phần Ngô Minh tại sao phải động can qua lớn như vậy, hoàn toàn là bởi vì trong lòng anh ta có lửa giận không thể phát tiết.
Đúng vậy, Ngô Minh đang bốc hỏa.
Dù biết mình có thể sống sót đã là cám ơn trời đất nhưng không có nghĩa là Ngô Minh sẽ không bực bội. Không có thân thể của mình, còn có Tạp giới cũng rơi ở chỗ sâu trong rừng rậm, tuy trên đó có cấm chế cường đại khiến người khác không thể mở ra và lấy đi những thứ bên trong, nhưng tóm lại là khiến Ngô Minh lâm vào trong phiền toái thật lớn. Anh ta không biết tiếp theo phải làm gì, cũng không biết Ngô Thành đã xảy ra chuyện gì, những chuyện này đương nhiên khiến cho người phiền lòng, khi người ta phiền lòng sẽ nổi giận, cách tốt nhất để trút bỏ chính là bạo lực.
Tạp Mao không còn thời gian để phản ứng, cũng không có khả năng phản kháng. Ngay sau đó, hắn ta cảm nhận được một cỗ sức mạnh kinh khủng chạy quanh cơ thể như nước sôi dọc theo huyết quản. Sau một khắc, hắn ta liền mất đi khống chế đối với thân thể, thế nhưng còn có thể nghe, có thể xem, nhưng lại không thể nói chuyện.
Bên ngoài xe, đám người Vương Răng hàm đã bị mắc kẹt trong mạng nhện không thể di chuyển, vũ khí của họ đã bị tước đoạt. Lúc này bọn họ giống như một bầy lợn đang chờ bị giết thịt, trong ánh mắt tràn đầy sợ hãi. Lúc đầu, Dị tộc nhân lớn tiếng muốn tiêu diệt Độc Nhĩ hiện tại co rụt lại trên mặt đất, thân thể run lên, về phần lời nói vừa rồi hắn đã quên từ lâu rồi.
“Răng hàm ca, chúng ta nên làm gì bây giờ?” Một người thì thầm với Vương Răng hàm bên cạnh, người sau buộc mình phải bình tĩnh lại, rồi nói: "Tùy cơ ứng biến đi, ta đánh giá theo phong cách hành sự của Độc Nhĩ thì không có khả năng thả chúng ta sống sót rời đi. Trong tay ta còn lén lút để lại vài tấm Thẻ phép, một lúc nếu như bọn họ động thủ thật thì các ngươi xem động tác của ta mà hành động, phân tán đào tẩu, nhớ kỹ, chạy càng xa cang tốt, có thể nhặt được một mạng là tốt rồi."
“Tạp Mao làm sao bây giờ?” Một người khác, hiển nhiên là thuộc hạ của Tạp Mao, lúc này hỏi.
"Đều đã đến lúc mấu chốt rồi, ai có thể lo lắng cho ai, ngươi hi vọng lão bản của các ngươi có thể cứu ngươi sao? Ta biết Tạp Mao thời gian cũng không ngắn, trên người hắn có bao nhiêu sợi lông ta cũng biết, tên này nhất định sẽ quỳ xuống và cầu xin lòng thương xót, nhưng hắn không quá tệ, gia sản cũng không ít, nói không chừng có thể sử dụng vài thứ kia đổi về vài mạng của các ngươi.” Vương Răng hàm nhìn chằm chằm vào hai tên tặc phỉ đã đi đến hai bên xe tải. Bọn này cầm đao nhọn trong tay chặn hai cánh cửa xe tải từ trái qua phải, hiển nhiên là kinh nghiệm phong phú, sợ Tạp Mao trong xe sợ hãi chạy trốn.
Một gã trong đó cười gằn nói: "Con chuột nhắt này thật thú vị a, ngươi trốn ở chỗ này, chẳng lẽ cho rằng có thể tránh được một kiếp sao? Nhĩ ca nói rồi, muốn xem con chuột lửa to lớn, ngươi ra ngoài biểu diễn đi thôi, haha."
Gã nói xong duỗi tay mở cửa xe, cửa xe vốn đã khóa nhưng tặc phỉ này đã là cao thủ nguyên khí cấp hai, cao lớn vạm vỡ, sức mạnh cánh tay cực kỳ cường hãn. Dùng sức kéo một cái, cửa xe trực tiếp bị kéo biến dạng, sau đó răng rắc một cái liền rớt xuống.
Lúc này, Tạp Mao trên xe có biểu hiện rất bất thường
Những người quen thuộc đều cho rằng gia hỏa nhút nhát này sẽ hét lên và nước mắt đầm đìa quỳ xuống cầu xin sự thương xót. Thế nhưng giờ khắc này Tạp Mao tỏ ra bình thản lạ thường, cằm hơi hếch lên, gương mặt ngạo nghễ và trong ánh mắt tựa hồ hàm chứa một nụ cười, một tia hàn ý khiến người ta có chút run rẩy.
"Tiên sư nó, một con chuột lông cũng con mẹ nó ngưu bức, lát nữa sẽ lột sạch da ngươi, xem ngươi còn trâu bò hay không!" Nơi xa, Độc Nhĩ nhìn thấy vẻ mặt Tạp Mao lại là hung hăng phỉ nhổ, từ ánh mắt lóe lên một luồng hung sắc. Gã ta thích nhất nhìn thấy người khác sợ hãi gào thét, còn có quỳ dưới chân gã cầu xin tha thứ. Nhưng biểu hiện của Tạp Mao lúc này thực sự khiến gã ta tức giận, cho nên Độc Nhĩ đã nghĩ kỹ, gã ta sẽ giết Dị tộc nhân đê tiện này theo cách tàn nhẫn nhất.
Gã kéo mở cửa xe cười gằn chui vào xe, nhưng một lúc sau thân hình gã ta bay ra ngoài như 7-8 mét như một viên đạn đại bác, rồi nặng nề va vào một tảng đá, đầu nát bét, não hồng sền sệt rơi vãi trên mặt đất, hiển nhiên là chết không thể chết hơn được nữa.
Cảnh tượng này diễn ra nhanh đến mức không ai kịp phản ứng, trong lúc nhất thời tất cả mọi người đều nghẹn họng nhìn trân trối, kể cả đám người Vương Răng hàm, bọn họ đặc biệt choáng váng, trong nháy mắt đầu óc đều trống không.
Lại nhìn trong buồng xe, Tạp Mao từ cửa xe phá vỡ đi ra, ngẩng đầu ưỡn ngực, kích cỡ chỉ cao có 1,4 mét nhưng lại cho người ta cảm giác hiên ngang khá kỳ quái. Chỉ thấy Tạp Mao nhìn nắm đấm một chút, sau đó lẩm bẩm nói: "Quá yếu."
Tạp Mao lúc này kỳ thực là Ngô Minh đang lấy năng lực đặc thù khống chế cơ thể Tạp Mao. Ý ban đầu của anh ta là cơ thể của Tạp Mao quá yếu, khi anh ta đấm ra vừa rồi thì ngón tay và cổ tay của Tạp Mao đã bị gãy xương, hiển nhiên là rất không hài lòng, nhưng câu này lọt vào tai của Độc Nhĩ, Vương Răng hàm và những người khác thì có chút bất đồng.
Trước tiên hãy nói về Vương Răng hàm. Cả nhóm vốn đã tuyệt vọng nhưng lại thấy một cú nghịch chuyển kinh thiên, Tạp Mao dĩ nhiên lại đột nhiên toả sáng oai hùng, một quyền đấm chết một gã tặc phỉ, đặc biệt là câu nói vừa nãy đó càng làm cho lồng ngực đám người Vương Răng hàm tuôn ra một luồng nhiệt huyết.
“Quá ngưu bức!” Không biết là ai nói một câu, giờ phút này Tạp Mao ở trong mắt hắn đã là cao lớn vô cùng.
Tuy nhiên, trong tai Độc Nhĩ câu nói này như một cú tát trời giáng vào mặt, gã ta cho rằng đối phương đang nói về mình và cấp dưới của gã, từ khi làm nghề chặn đường cướp bóc, Độc Nhĩ chưa bao giờ bị coi thường và bị người khác phớt lờ, điều đó khiến lửa giận gã ta bùng lên.
"Tốt, tốt, xem ra uy của lão tử không đủ lớn a, tốt lắm, hôm nay gia gia ta không đem tiểu vương bát đản này đốt đèn trời, lão tử liền tự mình đem đầu vặt xuống làm cầu đá!" Nói xong, Độc Nhĩ rút binh khí ra, khí thế của gã ta tăng vọt, nghiễm nhiên chính là cường giả nguyên khí cấp ba đỉnh phong. Khí tức của gã trực tiếp áp chế đám người Vương Răng hàm thở không ra hơi, giờ khắc này trong lòng bọn họ mới biết Độc Nhĩ này lợi hại cỡ nào.
“Không tốt, Nhĩ ca muốn phát uy, đại ca muốn quyết tâm rồi, lần này có trò hay để nhìn!"
“Con chuột lông sẽ gặp xui xẻo, nhưng đốt đèn trời quả thật rất đẹp, lần này chúng ta cũng có phúc được thấy rồi, ha ha!"
Đám tặc phỉ lúc này rất hưng phấn, bọn chúng hiển nhiên rất an tâm về thực lực của Độc Nhĩ. Cũng khó trách, trong khu vực này thì nguyên khí cấp ba đã là cao thủ đỉnh phong rồi, đặc biệt là Độc Nhĩ đã trải qua vô số trận chiến, kinh nghiệm phong phú lão luyện, cho dù cùng nguyên khí cấp ba, hai ba người gộp lại cũng không phải là đối thủ của gã ta.
Sau một khắc, Độc Nhĩ một bước về phía trước, đột nhiên biến thành một cái bóng và lao về phía Tạp Mao đằng kia, Độc Nhĩ cũng định sẵn rồi, đầu tiên sẽ chặt bỏ tứ chi của con chuột Tạp Mao, sau đó lại hảo hảo dằn vặt đối phương. Về phần mới vừa rồi đối phương làm sao đột nhiên có thần lực đánh chết một thủ hạ của mình, Độc Nhĩ đoán rằng lúc đầu con chuột Tạp Mao này đang giả heo ăn thịt hổ. Một quyền đấm chết một nguyên khí cấp hai, gã ta tự hỏi mình cũng có thể làm được, hơn nữa so với chuột Tạp Mao này càng tốt hơn, đặc biệt là nhãn lực Độc Nhĩ rất độc, có thể thấy được ngón tay và cổ tay của đối phương đã bị gãy, có nghĩa là đối phương vừa toàn lực xuất kích bị phản phệ bị thương, đối với loại này nỏ mạnh hết đà thì Độc Nhĩ vẫn rất có tự tin.
Trong nháy mắt, gã ta lao tới trước mặt Tạp Mao, đao thép trong tay cũng hóa thành một đạo hàn quang chém tới tấp vào tứ chi của Tạp Mao.
“Nhanh quá, mắt thường không thể nhìn thấy tốc độ của Nhĩ ca!” Một tên tặc phỉ giờ khắc này kinh hô.
"Ngươi đây không phải phí lời. Tốc độ Nhĩ ca là tốt nhất, bao nhiêu địch nhân đều chưa kịp phản ứng đã bị băm thành tám mảnh, ha ha ha..." Một tên tặc phỉ khác tiếng cười còn chưa kết thúc liền nghe bịch một tiếng, một bóng người bay ngược ra ngoài, rơi xuống xa ba mươi mét, nặng nề ngã trên mặt đất, sau đó cố gắng gượng dậy, nhưng sau hai lần cố gắng đều ngã nhào mà chết.
Hô!
Một cơn gió thổi qua, tất cả mọi người nhìn về phía trước, Tạp Mao hảo hảo đang đứng ở nơi đó, nói cách khác người bay ra vừa rồi chính là Độc Nhĩ. Một gã tặc phỉ lập tức chạy tới, vừa nhìn đã sợ hãi đến co quắp ngồi bệt dưới đất, chỉ thấy Độc Nhĩ lúc này miệng đầy máu, hai mắt trừng to, đã chết rồi, khoang ngực xẹp xuống, hiển nhiên thương thế này là không thể nào sống sót, hơn nữa nếu như nhìn kỹ, có thể thấy trên ngực hắn có dấu chân của Thử tộc nhân.
Một Độc Nhĩ nguyên khí cấp ba đỉnh phong bị người đá chết, tên thủ hạ Độc Nhĩ kia cảm giác mình sắp phát điên rồi, sao lại có thể xảy ra chuyện như vậy chứ?
Nhưng sự thực bày ở trước mắt.
"Chính nó, con chuột hoang đó, nó đã đá chết Nhĩ ca!" Tên tặc phỉ cuối cùng cũng có phản ứng. Gã ta hét to một tiếng, trong lòng đã tràn ngập sợ hãi Tạp Mao.
Lúc đầu, khi bên kia giết một tên tặc phỉ nguyên khí cấp hai, bọn chúng mặc dù rất kinh ngạc nhưng vẫn luôn cho rằng Nhĩ ca có thể thu thập đối phương, nhưng lúc này, ngay cả Nhĩ ca cũng bị một cước đá chết, điều đó trực tiếp dọa bể mật gã ta.
Tên tặc phỉ hét to bỏ chạy ngay lập tức, không dám lại gần con chuột hung hãn đã đá chết Độc Nhĩ, khi gã ta bỏ chạy thì những tên tặc phỉ khác cũng chạy theo. Nhìn thấy bộ dạng thảm hại của Độc Nhĩ thì cũng sinh lòng khiếp ý, tặc phỉ cướp đoạt giết người tuy rằng hung tàn, thế nhưng bọn chúng cũng sợ hãi khi gặp phải những kẻ mạnh hơn chúng, nhất là khi đầu thủ Độc Nhĩ của chúng chết thì không ai dám ở lại.
Bọn họ cũng định chạy trốn tứ phía, lúc này Tạp Mao ở đằng kia hét lên: "Lưu lại Lục Hành Điểu thú, thẻ bài, vũ khí!"
Một câu nói, nghe vào bình thản, nhưng đó là mệnh lệnh. Nếu như trước đây, bọn tặc phỉ này chỉ biết cười hắn hả và nghĩ đối phương bị điên, thế nhưng hiện tại chúng thực hiện nó không chút do dự, sau đó bỏ chạy tứ tán.
Đám người Vương Răng hàm đều ngẩn cả người, trong lòng chỉ nghĩ đến một điều, Tạp Mao này lúc nào đã trở nên kinh khủng đến mức ngay cả một cao thủ như Độc Nhĩ cũng có thể bị đá chết.