“Hiền Giả nói đúng lắm, có điều lần này Cự nhân tấn công thì Nhân loại rất khó có thể chống lại.” Chiến binh nói như vậy.
"Theo tình huống bình thường mà nói hẳn là như thế, sức chiến đấu của Người khổng lồ quá mạnh. Nếu ta đoán không lầm, Cổ Cự nhân tấn công lần này chắc là Nham Thạch Chi Vương, một trong mười Người khổng lồ mạnh nhất khi xưa. Thập đại Cổ Cự nhân không phải chuyện đùa, mỗi người đều có thực lực nguyên khí cấp bảy, bất kỳ người nào trong số họ đều có thể tùy ý tiêu diệt bất cứ thế lực nào trong Đệ tứ nguyên khí thế giới, trận chiến này quả thực khó đánh. Chẳng qua nói đến cũng quái, ta vẫn cảm thấy lần này Nhân loại sẽ chiến thắng.” Một tia sáng suốt lóe lên trong mắt Hiền nhân Arrizo.
"Chẳng lẽ sự tự tin của ngài đến từ cao thủ nguyên khí cấp bảy đóng ở Ngô Thành? Nhưng nguyên khí cấp bảy bình thường có thể có công dụng gì?" Chiến binh vẫn có chút không tin.
"Hài tử, đừng bao giờ coi thường loài người. Đôi khi những chuyện không thể xảy ra cũng sẽ phát sinh, đây chính là chỗ thú vị của vận mệnh!" Sau khi nói xong, Hiền nhân Arrizo cầm chiếc máy tính bảng lên và lại bắt đầu chơi với nó, người chiến binh hiển nhiên rất kính trọng Hiền nhân Arrizo, gật đầu sau đó nói: "Ta biết rồi Hiền Giả, nhưng bất kể thế nào, ta dự định tham gia vào trận chiến và giúp Nhân loại chống lại những Cự nhân."
"Đi thôi, hài tử, vận mệnh sẽ chiếu cố ngươi, trở thành hậu thuẫn kiên cường nhất của ngươi!" Mí mắt của Hiền nhân Arrizo đều không nhấc lên nói, sau đó Chiến binh chào hỏi một vài người bạn đồng hành khác, để lại mấy người bảo vệ Hiền Giả, còn lại toàn bộ chạy tới chỗ ghi danh trưng binh.
Binh lính của một số tuyến phòng thủ chính ở Ngô Thành đã rút đến tuyến phòng thủ cuối cùng và củng cố lại vị trí của họ. Xe tải và Lục Hành thú có thể kéo vật nặng kéo đại pháo bày ra, thiết lập giá đỡ, bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị phóng ra. Quân đoàn Robot chiến đấu giờ đã tăng lên 3.000 người, và mỗi người trong số họ đều có sức mạnh để cạnh tranh với các sinh vật cấp 3, họ mang theo vũ khí và bom mạnh mẽ. Ưu điểm là ngay cả một người chưa được thức tỉnh cũng có thể trở thành một chiến binh đủ tiêu chuẩn miễn là anh ta được huấn luyện.
Lữ đoàn phi hành mới thành lập cũng có hơn 3.000 phi hành thú và Kỵ sĩ phi hành. Lần này, họ đang mang bom có thể ném, trên không trung chỉ cần ném ra ngoài là có thể oanh tạc rất nhiều đội quân trên mặt đất.
Năm nghìn Robot chiến đấu đã được giấu trong khu vực xa hơn ở phía trước sẽ là đợt quân đầu tiên chiến đấu với kẻ thù. Trong bến tàu lớn ở Ngân Nguyệt Thành, một chiếc Chiến hạm có kích thước lớn hơn gấp mấy lần Chiến hạm Nhân Vương thế hệ thứ nhất từ từ cất lên không trung, dưới ánh mặt trời, nòng súng dày đặc dị thường của Chiến hạm lộ ra một cỗ khí tức kinh người, chỉ riêng về thể tích thì Chiến hạm mang đến cho người lực rung động chính là tột đỉnh. Thậm chí, so với hàng không mẫu hạm thời cũ, Chiến hạm này còn lớn hơn hàng không mẫu hạm về khối lượng.
Tuy nhiên, có thể thấy Chiến hạm này vẫn chưa được hoàn thiện hoàn toàn, nhưng nó không ảnh hưởng đến quá trình bay của nó. Sau khi cất cánh, Chiến hạm bay về phía Ngô Thành mà không hề dừng lại.
Mà ở một nơi nào đó bí ẩn của Ngô Thành, Lý Hạ cũng hít sâu một hơi gõ cửa, lần này không lâu cửa liền mở ra.
Mọi thứ đã sẵn sàng, ít nhất Ngô Thành đã chuẩn bị toàn diện cho cuộc chiến, có thể nói là dốc toàn lực.
Ở một khu vực cách Ngô Thành sáu km, một Người khổng lồ với chiều cao 100 mét xuất hiện. Giống như một ngọn núi đá đang chuyển động, mỗi bước đi đều có thể khiến đại địa chấn động, đằng sau Người khổng lồ này là hàng trăm Cự nhân cao hơn 30 mét, so với bọn họ 100.000 quân phía sau chẳng là gì cả.
“Đến rồi!” Một Chiến sĩ nắm chặt thanh kiếm trong tay. Đôi mắt của anh ấy chứa đầy những cảm xúc lẫn lộn như sợ hãi, chiến ý và chờ mong, và những người nhìn thấy cảnh này về cơ bản đều giống nhau. Nhưng đồng thời cũng có một tia mong đợi, bởi vì họ tin chắc rằng Ngô Thành có thể chống lại bất kể kẻ thù là ai và chúng mạnh mẽ đến mức nào.
Bởi vì từ thời điểm Ngô Thành được thành lập, một phương này chưa từng có một lần nào bị đánh bại.
Một lần đều không có!
Đây là kỳ tích của Ngô Thành, đồng thời cũng là niềm tin cho mọi người, và lần này, họ cũng tin tưởng chắc chắn rằng mình sẽ giành chiến thắng.
“Khai chiến!” Lý Hạ, mặc áo giáp chiến đấu và cầm một cây cung tên khổng lồ, đứng trên tường thành và lẩm bẩm một mình. Cung tên trên tay nàng ấy là Sát Phạt Chi Cung mua từ Đế quốc Tinh Linh, nghe nói đã từng ngâm qua máu của Người khổng lồ tạo nên phấp thuật cường đại, có khả năng sát thương đặc biệt đối với những Cự nhân.
Ngay từ khi những Cự nhân tấn công lần đầu tiên, đám người Lý Hạ đã biết trước họ sẽ chiến đấu với những Cự nhân trong tương lai, vì vậy nàng đã mua cây cung này với chi phí rất lớn. Thêm vào đó là Cự nhân sát thủ chi chùy (chiếc búa Kẻ giết Người khổng lồ) trong tay của Lưu Bân cũng ở được mua từ Đế quốc Thú nhân, một thanh chiến chùy này cực kỳ trầm trọng và có ma thuật gắn vào nó, vì vậy nó trông giống như chiếc búa có gắn những tinh thạch đen sắc nhọn dường như đang không ngừng có huyết sắc quay cuồng.
Tất nhiên, để đối phó với những Cự nhân, họ cũng mua rất nhiều vũ khí đặc biệt nhắm vào những Cự nhân, thậm chí còn thuê một mấy con Cự Long dong binh, những Cự Long này bên trong Đệ tứ nguyên khí thế giới đều lấy tiền làm việc đánh thuê, cũng là cao cấp nhất, có điều bọn chúng cũng chỉ là thực lực nguyên khí cấp năm, giờ khắc này đối mặt với đông đảo Cự nhân như thế cũng vô cùng khiếp đảm.
Khi đám người Lý Hạ nhìn thấy Nham Thạch Chi Vương cao 100 mét, họ cũng biết cho dù những con Cự Long đó có đi lên cũng chỉ bị Người khổng lồ chém cho đến chết, hiển nhiên những con Cự Long đó không được thuê để làm gì.
Người khổng lồ Nham Thạch Chi Vương dừng lại cách Ngô Thành sáu cây số, nó trì trệ không tiến lại vung tay lên, đội quân Cự nhân phía sau không nhúc nhích, nhưng đội quân 100.000 nô lệ lại là gào lên vọt tới.
Ở khu vực phía trước, có 5.000 Robot chiến đấu ẩn dưới lòng đất, ngay sau khi đội quân 100.000 người lao vào thì phát sinh chiến đấu.
Súng máy hạng nặng, đao nguyên khí, bom tự nổ, đây là những vũ khí do Robot chiến đấu làm chủ, hiển nhiên sức mạnh của Robot chiến đấu không hề tầm thường, chỉ trong chốc lát đã tiêu diệt không ít kẻ địch, súng máy không ngừng rít gào, đao nguyên khí vung vẩy, huyết nhục cùng máy móc linh kiện bay tứ tung.
Sau khi giết chết một số chiến binh nô lệ, một Robot chiến đấu cũng bị những chiến binh mạnh mẽ đó xé nát, chỉ còn lại phần thân. Lúc này, chương trình tự hủy diệt của robot bắt đầu.
Trong vòng vài giây, nó liền ầm ầm nổ vang, tất cả những kẻ thù trong vòng vài mét xung quanh như những con tôm lửa bị cú nổ cực lớn tiêu diệt.
Oành, với âm thanh đầu tiên của Robot tự hủy, ngày càng nhiều Robot kích hoạt thiết bị tự hủy sau khi bị phá hủy và mất khả năng chiến đấu. Mỗi một lần nổ tung đều có thể bắn lên hỏa cầu thật lớn, sau mười mấy phút, năm ngàn Robot chiến đấu phần lớn đã tự bạo, phần còn lại không có tự bạo vì thiết bị tự hủy bị phá hủy.
Đội quân Robot chiến đấu đã bị xóa sổ hoàn toàn, nhưng đội quân 100.000 người của đối phương cũng bị giảm đi 3 thành.
Thích Đình cũng đang mặc áo giáp chiến đấu, nhìn thấy đội quân Robot chiến đấu đã bị tiêu diệt hoàn toàn thì nàng nghiến răng đau khổ. Đây là tất cả các Robot chiến đấu trong Ngân Nguyệt Thành của nàng, vậy mà còn bị tiêu hao dễ dàng như vậy. Nếu muốn tái tạo lại nó sẽ tốn vô số nhân lực và vật lực.
Kẻ địch tiếp tục tiến lên, hỏa pháo bắt đầu công kích.
Trong vòng chưa đến một phút, ngay cả lỗ tai của những Thức Tỉnh giả ở Ngô Thành cũng không thể nghe thấy những âm thanh khác, mặt đất không ngừng rung chuyển, tro bụi trên tường thành không ngừng tung bay. Ngoài ra, tên lửa kéo theo đuôi lửa từng cái từng cái một bay ra, phía trước nhất thời hỏa đoàn tung bay, khói bụi mịt mù.
Có thể nói, chỉ trong phút chốc, đội quân 100.000 nô lệ thương vong nặng nề, nhưng Người khổng lồ vẫn án binh bất động.
Lý Hạ và những người khác ở bức tường thành xa xôi cau mày, và đột nhiên một người nói: "Không tốt, đây là cạm bẫy của Cự nhân."
Nói chuyện là Tích Hi, nàng tuổi còn nhỏ nhưng đầu óc lại là khá linh động. Mọi người vừa nghe liền biết nàng nghĩ tới điều gì, đều cẩn thận lắng nghe, Tích Hi vội vàng nói: “Các Cự nhân đã dùng những đội quân nô lệ này để tấn công, không phải là đem trận địa đại pháo của chúng ta đều bại lộ sao?"
Mọi người vừa nghe lập tức cũng phản ứng lại.
Không riêng gì trận địa đại pháo, mà cả vị trí của tên lửa, vị trí của những loại vũ khí có thể gây sát thương cực lớn này giờ đã bị phơi bày.
Ngay sau đó, những lo lắng của Tích Hi đã trở thành hiện thực.
Ngay khi Nham Thạch Cự Nhân vung tay lên, hàng chục Cự nhân mặc áo giáp sắt lao tới các trận địa đại pháo và tên lửa phía sau, những Cự nhân này tốc độ cực nhanh, mặc dù khoảng cách là mười mấy cây số cũng có thể nhanh chóng chạy tới. Phòng ngự dọc theo đường đi cũng không gây được trở ngại gì cho bọn chúng, bởi vì Cự nhân có thể phát ra năng lực của thẻ Cự Sơn, cho nên Lưu Bân và Đoạn Vân Phi đã hạ lệnh phân bố pháo binh và tên lửa xung quanh Ngô Thành hơn mười km, các vị trí không tập trung lại một chỗ mà nằm rải rác, cứ như vậy, muốn một mạch phá hủy trận địa hầu như là không thể.
Nhưng bất kể như thế nào, tổn thương nhất định sẽ có, chẳng qua là vấn đề nhiều hay ít mà thôi.
Tại đây, sức chiến đấu đỉnh cao của Ngô Thành cũng cùng nhau hành động, Lý Hạ cưỡi một đầu phi hành tọa kỵ trực tiếp bay ra, dùng Trường cung trong tay bắn giết Cự nhân.
Khoảng cách 20 mét, Lý Hạ có thể một mũi tên diệt sát Cự nhân đã đạt đến nguyên khí cấp ba và nguyên khí cấp bốn, mà vượt qua ba mươi mét hoặc là Cự nhân đạt đến nguyên khí năm cấp thì cung tên của Hạ cũng có thể làm hắn bị thương. Đặc biệt là âm bạo tiễn của Lý Hạ, nếu trúng trọng điểm cho dù là nguyên khí cấp năm cũng có khả năng trọng thương chí tử.
Lưu Bân đang mặc một bộ giáp trầm trọng, lúc này anh ta đã đạt tới đỉnh nguyên khí cấp 4. Đúng lúc này, anh ta dẫn đầu một nhóm chiến binh Thức Tỉnh giả ra tiền tuyến tiêu diệt những Cự nhân kia.
Có thể nói, chiến tranh đã bắt đầu rồi, nhưng Nham Thạch Cự Nhân phía xa vẫn bất động, đằng sau là hàng trăm chiến binh Cự nhân mạnh nhất án binh bất động, bọn họ dường như đang chờ xem Ngô Thành còn có thủ đoạn gì nữa, hoặc đang chờ đợi cao thủ nguyên khí cấp bảy trong Ngô Thành.
Một lúc lâu sau, Nham Thạch Cự Nhân kia mới lắc đầu nói: “Ngươi đã không chủ động xuất kích, như vậy ta liền động thủ trước!"
Sau đó, những Cự nhân phía sau đồng loạt xông ra tấn công Ngô Thành, và Ngô Thành cũng vội cử một số lượng lớn quân đến chiến đấu.
Về phần Nham Thạch Cự Nhân, nó hét lớn một tiếng, âm thanh như lôi đình rung chuyển thiên địa, sau đó một bước bước ra, đem đại địa đạp ra từng cái khe nứt to lớn, và hắn nâng cây Chiến phủ to lớn trên tay.