Hai Dị nhân khổng lồ mạnh nhất đã trở thành tổ ong vò vẽ bị gai nhọn cắm thủng trăm ngàn lỗ, máu chảy khắp nơi, chết không thể chết hơn. Dị nhân tuy cực kỳ hung tàn thế nhưng thấy cảnh này cũng đều sợ mất mật, bốn phương tám hướng xuất hiện gai nhọn thật sự là khủng bố, ở lối vào của toàn bộ hang động không có một kẽ hở nào. Không có gì ngạc nhiên khi hai Người khổng lồ không còn chỗ để trốn thoát và trực tiếp bị giết chết.
"Phá hủy những chướng ngại vật này, xông vào giết kẻ xâm lược đó!" Người khổng lồ có chiều cao hơn bốn mét gầm thét, người này hiển nhiên là thống lĩnh Dị nhân, trên vai phải đeo một chiếc đệm thép riêng biệt, mặc quần đùi da thú, cơ bắp lộ ra cứng ngắc như tảng đá.
Hắn vung lên chiếc rìu chiến cán dài trên tay, chém vào những cái gai đó, nhưng chiếc rìu chiến của hắn ta chém vào như thể nó chặt vào thép.
Dị nhân khác cùng thời khắc đó cũng muốn phá huỷ những cái gai nhọn đó, nhưng đồng dạng, những gai nhọn này độ cứng vượt quá bọn họ tưởng tượng, rất khó bị phá huỷ, hơn nữa nếu một không cẩn thận rất dễ dàng bị đâm trúng.
Hiển nhiên trong thời gian ngắn, những Dị nhân này không thể tiến vào được.
Về phần Ngô Minh, anh ta đã tiến vào sơn động cùng lối vào từ lâu, lần này Ngô Minh cũng không có bất cẩn, trong tay liền giữ chặt Vạn Thú Kiếm, hai thẻ sủng vật là Hư Vô Hành Giả Hoàng kim và Nhuyễn Trùng Hủy Diệt thì anh ta cũng cầm trên tay có thể kích hoạt bất cứ lúc nào trong tay.
Sau khi vào hang, Ngô Minh phát hiện ra có dấu vết rõ ràng của quá trình khai quật nhân tạo, giống như những tòa nhà được xây dựng nhân tạo trong núi. Thậm chí nếu tưởng tượng táo bạo hơn một chút, toàn bộ ngọn núi là được xây dựng nhân tạo. Đúng vậy, có nhiều nơi bên trong bằng gạch đá, tường, cột, thậm chí còn có Hỏa đài đã tắt, chẳng trách đám người Văn bá lần đầu tiên vào đây đã coi nơi này như một ngôi mộ cổ.
Chỉ có điều một ngôi mộ cổ bình thường thì tất cả đều rất nhỏ và không gian không lớn, nhưng mọi thứ ở đây đều rất khổng lồ, chiều rộng và chiều cao ở đây đủ để Người khổng lồ cao 30 mét đi qua một cách dễ dàng.
Lối đi được kéo dài xuống phía dưới, Ngô Minh cảm giác mình tiếp tục đi xuống ít nhất mấy ngàn mét mới tới đáy, từ lối ra thì điều đầu tiên phát hiện đây là một không gian rộng lớn, và có một Kim Tự Tháp đứng ở đó.
Kim Tự Tháp này có kích thước không nhỏ, cao ít nhất 100m, còn có một lối vào giống như cái ở Bắc Mỹ, Ngô Minh không chút do dự tiếp tục đi vào.
Sau khi tiến vào Kim Tự Tháp thì Ngô Minh mới phát hiện nó cũng giống như Kim Tự Tháp kim loại ở Bắc Mĩ, trên thực tế hầu hết đều được chôn bên dưới, còn về thể tích thì nó là Kim Tự Tháp lớn nhất mà anh ta từng thấy.
Bên trong của Kim Tự Tháp dĩ nhiên là trống rỗng, nhìn giống như một cái bình lớn. Từ ngoài rìa nhìn vào bên trong có thể thấy một vực thẳm khổng lồ, nó lớn như thế nào, Ngô Minh khó có thể diễn tả được, ít nhất thì nhìn lướt qua cũng khó có thể nhìn thấy đáy, cứ như đây là lối đi xuống địa ngục.
Và bên dưới, có một bình đài nhô ra, giống như một tấm ván nằm vắt ngang vực thẳm. Ở đó có một Người khổng lồ cao hơn hai mươi mét bị xích ở đó. Người khổng lồ quỳ trên mặt đất, hai cánh tay của hắn ta được kéo căng bằng xích sắt để chống đỡ sức nặng của cơ thể.
Ngô Minh chỉ cần nhìn qua là biết Người khổng lồ này đã chết rồi, da thịt của Người khổng lồ khô ráp, cả người như bị rút hết tinh huyết, hiển nhiên là chết đến không thể chết hơn được nữa.
Mà ở phía trên bình đài, Ngô Minh nhìn thấy hai Người khổng lồ và người mặc áo choàng đã đi vào lúc trước.
Lúc này, Người khổng lồ thấp hơn trong hai Người khổng lồ đột nhiên gầm lên một tiếng, sau đó anh nghe thấy lời nói mơ hồ của gã.
"Không, ta vẫn chưa báo thù, ta còn chưa giết chết cừu nhân của ta, ta sẽ không nghe các ngươi, buông ta ra, ta muốn rời khỏi nơi này! " Nói xong gã ta quay người muốn bỏ chạy.
Nhìn thấy vậy thì người mặc áo choàng liền hừ lạnh một tiếng, Người khổng lồ cao ba mươi mét bên cạnh nhảy ra một bước vươn tay tóm đối phương trở về.
Gã khổng lồ cao mười lăm mét trước mặt Người khổng lồ cao ba mươi mét giống như một đứa trẻ, không có sức phản kháng.
"Không, buông ta ra, thả ta ra!” Gã khổng lồ cao mười lăm mét ra sức giãy giụa nhưng không có tác dụng gì. Lúc này, người mặc áo choàng nói một thứ ngôn ngữ kỳ lạ, sau đó toàn bộ Kim Tự Tháp rung chuyển, rung động đến từ đáy vực sâu, giống như có thứ gì đó kinh khủng đang từ phía dưới leo lên vậy,
Ngô Minh cũng vô cùng kinh ngạc trước cảnh tượng này, anh ta vội vàng bố trí Trận pháp ẩn nấp, thu lại hơi thở của mình.
Chẳng mấy chốc, một vài con quái trùng to như con trâu nước bò ra từ bên dưới. Nó giống như bọ chét được phóng đại vô số lần, giống như những sinh vật từ thế giới khác, sau đó những con quái trùng này lập tức nhào vào Gã khổng lồ mười lăm mét, và chúng cắn xé làn da và bắt đầu hút máu.
Hoặc, chúng không hút máu, mà là một dạng khác, có thể thấy bụng chúng đang phình ra nhanh chóng, phát ra ánh sáng màu đỏ kỳ lạ.
Gã khổng lồ cao mười lăm mét lại gào thét liên tục, và ngày càng nhiều quái vật trườn lên người gã, tiếng kêu của gã ta càng ngày càng nhỏ, cuối cùng biến mất hoàn toàn.
Mà những quái trùng lúc này ăn no rồi, bụng phình ra nhanh chóng bò trở lại vực sâu.
Ngô Minh thu hết những thứ này vào mắt. Rõ ràng là vừa rồi anh ấy nhìn thấy Người khổng lồ đã chết chắc là Người khổng lồ mà đám người Văn Bá đã gặp phải khi họ đến đây lần đầu tiên hơn 50 năm trước. Chỉ là thời gian đã thay đổi, Người khổng lồ này là đã chết rồi.
Còn Gã khổng lồ cao mười lăm mét bị quái trùng hút chết quá nhanh, quả nhiên nằm ngoài dự đoán của Ngô Minh, đến bây giờ Ngô Minh cũng không biết bọn họ sẽ làm gì.
Không có kêu thảm thiết, không có côn trùng chấn động, nơi này lại chìm vào im lặng, Ngô Minh không nhúc nhích, dùng Trận pháp ẩn che giấu hình bóng của mình.
Lúc này, Người khổng lồ cao 30 mét ở trên bình đài cao đột nhiên lên tiếng.
"Hắn ta chết rồi?" Tất nhiên ông ta đang nói về Gã khổng lồ 15 mét vừa chết.
"Tất nhiên hắn ta sẽ chết. Mặc dù hạt giống của hắn ta vẫn còn, cơ thể của hắn đã chết, lúc này đây có thể sống lại đã xem như hắn kiếm lời. Để cống hiến sức mạnh của mình cho chủ nhân, vì mất đi lực lượng của hạt giống nên hắn ta chỉ có thể là người chết! " Người mặc áo choàng lúc này nói.
Những câu đối thoại này Ngô Minh đều có thể nghe được, và thính giác của Ngô Minh cũng rất tốt, hơn nữa ở đây rất yên tĩnh, nhưng Ngô Minh không ngờ người mặc áo choàng lại thực sự là một phụ nữ.
"Đúng vậy a, hắn nay đã chết rồi!" Người khổng lồ thở dài một cái, người trong áo choàng giễu cợt: "Chết thì tốt, nhưng dù như vậy, hắn cũng khó có thể trả hết món nợ trước kia. Hồi trước ba người các ngươi để lại chúng ta ở đây làm vật hy sinh, có bao giờ nghĩ có ngày như vậy không? Đây chính là vận mệnh, bốn người, chỉ mình ta còn sống, ta không có chết không phải vì ta đặc biệt mà là ta may mắn. Bởi vì chủ nhân cần người giúp hắn làm chuyện mà hắn tạm thời không làm được, và hắn đã chọn ta. Thật ra chính là ba người kia chọn cái chết, sau đó thành toàn ta, cho nên ta sống, và việc đầu tiên ta làm là bắt ba tên khốn nạn của các người. Bây giờ Vương Hữu Lượng đã chết, ngươi cũng trốn không thoát. Về phần Trịnh Bình, mặc dù tên kia đang ẩn núp trong Đệ tứ nguyên khí thế giới, thế nhưng hắn trốn không được bao lâu, rất nhanh, ta liền sẽ đem hắn nắm về.”
Lúc nói chuyện, trong thanh âm người mặc áo choàng mang theo một vẻ tức giận.
Còn Người khổng lồ cao 30 mét thì lộ rõ vẻ mặt đau khổ nói: "Thật có lỗi với các người. Về chuyện này, ta đã tự trách mình rất lâu. Tình muội, những năm này em là làm sao qua được."
"Thật không ngờ ngươi còn quan tâm ta sao? " Người mặc áo bào choàng hừ lạnh một tiếng, giọng nói đầy khinh thường, nhưng sau khi dừng lại, cô ta nói:" Bị trồng vào hạt giống, số phận duy nhất của chúng ta là trở thành chất dinh dưỡng của chủ nhân, và chủ nhân cần một người giúp hắn làm việc, ba người bọn họ biết đây là một cơ hội sống sót cho nên liền đề cử ta, mà ba người đồ ngốc bọn hắn toàn bộ đều..."
Nói tới chỗ này, Người mặc áo bào choàng có chút nghẹn ngào, hiển nhiên là khơi dậy trí nhớ rất không mong muốn của cô. Sau một lúc lâu, cô lại nói: "Ta sống sót, tuy ta cũng bị cấy hạt giống nhưng ta vẫn sống sót, nhưng đám người Lục Minh thì không. Họ đánh đổi mạng sống của mình vì ta.. "
Người khổng lồ im lặng, người mặc áo choàng cũng im lặng một lúc, mới nói tiếp:" Sau đó, ta đã học được rất nhiều thứ, ta biết được sự tồn tại của Nguyên khí thế giới. Điều khó tin nhất chính là thế giới của chúng ta hóa ra là vùng đất bị lưu đày của những Người khổng lồ từ trước đây rất lâu, nói cách khác, thế giới của chúng ta, là một 'nhà tù', nhà tù của Nguyên khí thế giới. Ta cũng biết tại sao lại có rất nhiều truyền thuyết về những Người khổng lồ trên thế giới này, đặc biệt là chúng thần núi Olympus ở Hy Lạp, các vị thần trên núi là hậu duệ của các Người khổng lồ Titan. Đây không phải là huyền thoại không có lý do, mà là sự thật. Từ lâu, rất lâu trước đây, những Người khổng lồ đã bị giam cầm trong thế giới của chúng ta. "
"Cái gì? Còn có chuyện như vậy? Người khổng lồ cao hơn 30 mét hiển nhiên có chút kinh ngạc run rẩy hỏi.
" Ta chỉ là muốn cho ngươi biết một ít chuyện mà thôi, hiện tại cần một chút thời gian chủ nhân ở phía dưới mới có thể tiêu hóa hết máu của hạt giống mà hắn vừa mới hút, cho nên ta sẽ nói cho ngươi chuyện này. Đối với ngươi, ta chỉ muốn ngươi biết những điều này trước khi chết, miễn cho Trác Văn Binh ngươi thành một con quỷ hồ đồ! " Người mặc áo choàng cuối cùng cũng nói ra một cái tên.
Ngô Minh có thể xác định ngay sau khi nghe và biết rõ Người khổng lồ cao 30 mét chính là Văn bá, vì tên của Văn bá là Trác Văn Binh.
"Người khổng lồ đã tồn tại trong thế giới của chúng ta trong nhiều năm, và ngay cả nền văn minh ban đầu của chúng ta cũng được Người khổng lồ truyền dạy cho tổ tiên loài người, nhưng Người khổng lồ dần diệt vong, bởi vì lý do nơi này được gọi là 'nơi lưu đày' là bởi vì ở đây không có nguyên khí. Dưới tình huống Cự Nhân nhất tộc không có nguyên khí thì những Người khổng lồ chết đi từng người một, nhưng những Người khổng lồ không muốn tuân theo số phận của họ, họ muốn trả thù kẻ thù đã đày ải họ, và họ muốn trở lại Nguyên khí thế giới!"
Người mặc áo choàng dừng lại một chút, tiếp tục nói: "Vì vậy, Người khổng lồ đã tạo ra Kim Tự Tháp!"