Tận thế tân thế giới

Chương 555: Khảo hạch Bí thuật sư (12)




Ầm ầm !

Một tia sét nổ ra trong cơn bão hư không, và một bóng người từ trên trời giáng xuống, đập vào đại sảnh vốn đã hư hại như một ngôi sao băng. Lập tức mặt đất chấn động, đá vụn vẩy ra, một cỗ sóng xung kích theo điểm dừng chân hướng bốn phía tán đi.

“Người nào, thật to gan!” Singh lúc này tức giận, nhìn thấy thời khắc mấu chốt lại có người dám làm loạn, điều này không thể nghi ngờ là xúc phạm lợi ích của Singh. Gã ta một danh Bí thuật sư cao cấp, gặp phải chuyện đập phá quán như thế này đương nhiên sẽ không đơn giản buông tha kẻ gây rối.

Sau khi đối phương xuất hiện, Singh phát hiện ra đối phương không phải là Bí thuật sư.

Chỉ cần không phải là Bí thuật sư thì Singh không sợ, rất có thể đó là một loại sinh vật nào đó sống trong Hư không bí thuật, tự nhiên thực lực như Singh thì không sợ bất kỳ quái vật nào. Vì vậy gã ta lập tức kích hoạt một Thẻ bí thuật và biến nó thành một đàn chim lửa sắc bén lao vào kẻ gây rối.

Nhưng lần này thì rõ ràng Singh đã nhầm.

Gã ta đã đánh giá thấp kẻ thù.

Kẻ gây rối này tuy không phải là Bí thuật sư nhưng thực lực lại không có chút nào chênh lệch, Thẻ hỏa điểu công kích bí thuật cao cấp tập kích bị người nọ hai tay kết xuất một tia chớp lực trường trực tiếp đánh nát, sau đó một đạo Lôi điện hình cầu màu lam tản ra nguyên khí bạo ngược bắn vụt tới Singh đang choáng váng.

“Mộc linh phòng ngự!” Ngàn năm Thạch Tượng Quỷ của Singh lúc này đang lên tiếng, chủ động kích hoạt một lá bài, lập tức một hộ vệ bằng gỗ sồi to lớn xuất hiện trước mặt Singh với một tấm khiên bằng gỗ để chặn quả cầu Lôi điện cho gã ta.

Ầm!

Quả cầu Lôi điện nổ tung, uy lực không thua gì Thẻ bí thuật khiến Singh chấn động, nếu không phải Ngàn năm Thạch Tượng Quỷ phản ứng nhanh thì giờ gã ta đã bị thương.

Ngay lập tức, Singh triệt để bạo nộ, gã ta đã thấy kẻ tấn công là một dị chủng Trùng nhân, mà một dị chủng Trùng nhân lại dám tấn công một vị Bí thuật sư cao quý như gã. Singh quyết định, nhất định phải giết chết quái vật phạm thượng này.

Nữ Trùng nhân bất ngờ xuất hiện đã trực tiếp chiến đấu với Singh, đánh chính là ngươi chết ta sống long trời lỡ đất, chỉ là bọn họ hiển nhiên quên mất tại sao phải dốc sức liều mạng.

Ngay lúc nữ Trùng nhân xuất hiện thì Ngô Minh đã phát hiện ra rồi, cũng bởi vì năng lực cảm ứng nguyên khí của Ngô Minh rất mạnh, trước đó Ngô Minh đã nhìn thấy dao động nguyên khí của nữ Trùng nhân, nó chính là trứng côn trùng màu tím trong sào huyệt của quái vật nhện.

“Trứng côn trùng đó đã nở ra!” Đây là suy nghĩ đầu tiên của Ngô Minh, suy nghĩ tiếp theo là nữ Trùng nhân này hẳn là đến tìm mình phiền toái.

Cũng may, có một vị cao thủ như Singh ở bên cạnh ra tay tấn công nữ Trùng nhân, đối phương hiển nhiên coi Singh là nhóm của anh ta cho nên mới đánh lớn một trận.

Ngô Minh nhìn thấy cảnh này liền quyết định thật nhanh, lập tức ra lệnh cho Hư Vô Hành Giả chộp lấy thứ trong quả cầu, lập tức thúc giục U Linh Vân Xà sau đó bắt lấy Mặc Mặc Thác trực tiếp chạy trốn.

Đúng lúc này không trốn đó mới là kẻ đần.

Eric thấy Ngô Minh định bỏ chạy liền định truy đuổi, kết quả là Ngô Minh dùng một kiếm chém đứt một cánh tay của đối thủ, máu tươi văng khắp nơi. Không đợi Eric kêu thảm thiết thì Ngô Minh đã đá văng đối phương vào một cột đá nứt, sau đó cột đá sụp đổ và đè Eric, kẻ xấu xa ích kỷ này xuống đất.

Đối với những người như Eric, Ngô Minh thực sự có ý định giết đối phương, chẳng qua trước mắt không có thời gian hạ sát thủ, sự chú ý của Singh đã bị kiềm chế, đã đến lúc phải rời đi. Tất nhiên, không phải Ngô Minh không muốn vây công Singh hay thậm chí giết gã ta để diệt trừ họa lớn, nhưng vấn đề là nữ Trùng nhân rõ ràng là kẻ thù chứ không phải là bạn. Cho nên vì lý do an toàn, Ngô Minh đã bác bỏ ý tưởng hấp dẫn này.

Tốc độ bay của Ngô Minh rất nhanh, Mặc Mặc Thác lúc này cũng phản ứng kịp vội vàng theo sau bay cùng Ngô Minh, hai người nhanh chóng lao qua huyền phù thạch tới rìa của cơn bão hư không.

“Hư Vô Hành Giả!” Ngô Minh hét lên, Hư Vô Hành Giả ngay lập tức phồng lên quấn lấy Ngô Minh và Mặc Mặc Thác và lao vào cơn bão hư không.

Hư Vô Hành Giả không chịu bất kỳ hạn chế nào trong cơn bão hư không, Ngô Minh biết điều này từ lâu. Nhưng lúc đầu do có Eric ở đó nên Ngô Minh không có bộc lộ ra Hư Vô Hành Giả, nhưng hiện tại anh ta không thể quan tâm nhiều như vậy.

Mượn nhờ tốc độ của Hư Vô Hành Giả, Ngô Minh và Mặc Mặc Thác nhanh chóng vượt qua một vài huyền phù thạch, và họ phải vượt qua hàng chục cơn bão hư không trước khi dừng lại trên một huyền phù thạch có đường kính khoảng 100 mét.

Cho đến lúc này, Ngô Minh mới thở phào nhẹ nhõm, anh ta biết rõ vô luận là Singh hay là nữ Trùng nhân kia có lẽ đều khó có khả năng đuổi tới, ít nhất cũng không phải trong thời gian ngắn.

“Ngô Minh, vừa rồi xảy ra chuyện gì, nữ Trùng nhân kia là viện quân của ngươi sao?” Lúc này Mặc Mặc Thác cũng thở ra một hơi, anh ta đương nhiên biết bọn họ không có cơ hội chiến thắng một Bí thuật sư cao cấp như Singh. Vốn tưởng rằng lúc này nhất định sẽ xong đời, không nghĩ tới cuối cùng lại là phong hồi lộ chuyển, nhặt được một cái mạng.

"Không phải, Mặc Mặc Thác, ngươi còn nhớ trứng côn trùng màu tím trong sào huyệt nhện không? Thứ đó vừa mới nở ra từ trứng côn trùng màu tím đó!" Ngô Minh vừa nói vừa nằm hình chữ X trên huyền phù thạch.

"Quả trứng côn trùng đó? Chẳng lẽ là do bị ngươi cầm đi Đại chuỳ cho nên ả ta mới đuổi tới đây. Nếu vậy, chẳng phải là Singh trì độn kia giúp ngươi ngăn cản địch nhân sao?" Mặc Mặc Thác nghĩ thông suốt mấu chốt trong đó, lập tức là vẻ mặt cười xấu xa nói, một cái Lang nhân cười xấu xa, ở trong mắt Ngô Minh xem ra chính là khôi hài.

“Không sai biệt lắm chính là như vậy!” Ngô Minh cũng nhếch mép nói. Mặc Mặc Thác có thể bất chấp tất cả cùng mình kiên trì lưu lại cùng nhau đối mặt Singh, từ góc độ này, Ngô Minh đã xem Mặc Mặc Thác trở thành bằng hữu chân chính. Thời gian tuy ngắn, nhưng hai người đã là bạn thân của nhau, có một số chuyện đương nhiên không cần giấu giếm nhau, nhất là những chuyện hai người đã cùng nhau trải qua.

Giống như những gì Hư Vô Hành Giả lấy ra từ quả cầu đó.

Đó là một bản thảo, nhưng không có chữ nào trên bản thảo, hiển nhiên, để đọc nó thì người đọc cần phải dùng nguyên khí để cảm nhận. Cũng may, bài học đầu tiên để trở thành Bí thuật học đồ là cảm nhận nguyên khí, vô luận là Ngô Minh hay là Mặc Mặc Thác đều là quen việc dễ làm.

Nguyên khí nhập trang sách, và một bóng người lập tức xuất hiện trong tầm nhìn của Ngô Minh và Mặc Mặc Thác.

Nhân vật này đang mặc áo choàng của một Bí thuật sư và trông rất giống một Nhân loại, có lẽ chỉ là màu da bất đồng, hẳn là cùng chủng tộc với Kerrigan đạo sư, trên mặt nhìn không ra tuổi tác, nhưng một đôi mắt lại lộ ra một loại cơ trí có thể nhìn thấu hết thảy.

Ngô Minh là một người phương đông, anh ấy có cách nhìn sự vật phương đông. Lúc này, người xuất hiện trong tầm mắt mang đến cho anh ta một cảm giác xuất trần, giống như tiên nhân trong truyền thuyết. Tất nhiên, nó cũng giống như những bức tranh tường trong các nhà thờ phương Tây.

Rõ ràng người này không tầm thường, tuy rằng chỉ là một hình chiếu nguyên khí, nhưng khí thế toát ra trên người vẫn như cũ khiến người ta không khỏi cúng bái và kính sợ.

Mặc Mặc Thác hiển nhiên nhìn thấy người trôi nổi này, cũng kinh ngạc không nói nên lời, há to miệng, lộ ra một răng nanh rất là buồn cười.

"Ta biết rồi. Đây là bút ký bí thuật cấp cao nhất, là lợi dụng bí thuật phục chế linh hồn gia trì lên trên bút ký này. Ngô Minh, người này khẳng định là Bí Thuật Sư phi thường ghê gớm, ngươi có biết người này là ai không?" Mặc Mặc Thác giờ phút này nói ra.

"Hẳn là đạo sư của Kerrigan đạo sư. Cũng là đạo sư của tên Singh kia!" Ngô Minh đã sớm đoán được kết quả này, Singh đã nói quả cầu là do đạo sư của mình để lại, tự nhiên là rất dễ dàng nghĩ đến điều này.

Lúc này, bóng dáng mà chỉ có Ngô Minh và Mặc Mặc Thác có thể nhìn thấy quay đầu lại khẽ liếc về phía Ngô Minh và Mặc Mặc Thác.

Ngay lập tức Ngô Minh đại kinh thất sắc, đây là lần đầu tiên anh gặp phải tình huống như vậy, giống như không phải hình chiếu mà là người thật.

Kế tiếp, bóng người nói chuyện.

“Một Nhân loại thú vị, một Thú nhân thú vị, ta không thể tin được cuối cùng các ngươi lại là người có được quyển bút ký của ta!” Giọng nói của bộ dáng lãnh đạm, lộ ra một loại thăng trầm.

Ngô Minh và Mặc Mặc Thác nhìn nhau. Đồng thời, anh thực hiện lễ tiết của một Bí thuật học đồ đối với hình chiếu này.