Tận thế tân thế giới

Chương 554: Khảo hạch Bí thuật sư (11)




“Ta không đi!” Mặc Mặc Thác nghĩ Ngô Minh sẽ hy sinh bản thân mình để cho anh ta cơ hội trốn thoát, nhưng anh ta kiên quyết từ chối, điều này làm cho Ngô Minh cảm động đồng thời thầm mắng thằng này đầu toàn cơ bắp. Nếu anh ta chỉ có một mình, không địch lại thì ít nhất cũng có thể chạy trốn, nhưng nếu có Mặc Mặc Thác ở đây thì tình hình sẽ khác, thời khắc mấu chốt mà Mặc Mặc Thác này lại làm sao nghe không hiểu lời của mình.

Hoặc có thể là anh ta hiểu được, nhưng bởi vì hiểu được cho nên biết Ngô Minh muốn mình đi, cho nên Mặc Mặc Thác mới chết sống cũng không chịu rời đi.

"Ngô Minh, Mặc Mặc Thác hắn vẫn không thể đi. Hắn sau này sẽ có tác dụng lớn đối với kế hoạch của ta. Ngươi cho rằng ta có thể để hắn đi sao?" Singh mỉm cười, hiển nhiên trong nháy mắt nhìn thấu thủ đoạn của Ngô Minh.

Ngô Minh thở dài không nói gì nữa, xem ra chỉ có thể đi bước nào tính bước đó. Ngô Minh trì hoãn lâu như vậy là bởi vì dự định chờ Xúc tu vô hình khôi phục, chỉ có như vậy mình mới có thể có thêm một đòn sát thủ, phối hợp với Vạn Thú Kiếm để tấn công nhanh. Ngoài ra trong khoảng thời gian này, ngày đêm cùng Kerrigan đạo sư nghiên cứu bí thuật, trên tri thức bí thuật của mình bây giờ so với Bí thuật sư chân chính cũng không kém bao nhiêu, mà năng lực thực chiến càng là vượt qua Bí thuật sư sơ cấp, muốn chống lại Singh có lẽ chưa hẳn không có lực đánh một trận.

Hơn nữa Ngô Minh vẫn còn có Hư Vô Hành Giả, Hư Vô Hành Giả này Ngô Minh đã quen thuộc từ lâu, thực lực còn lâu mới có thể đơn giản như lần trước.

Trong nội tâm đã dự tính đến chuyện xấu nhất có thể xảy ra, nhưng trước đó, màn kịch vẫn phải tiếp diễn, ít nhất trước khi nhìn xem ở bên trong quả cầu cất giữ bí thuật này đến tột cùng có cái gì thì không thể xé rách da mặt. Singh hiển nhiên cũng nghĩ như vậy, điểm này Ngô Minh có thể xác định, chỉ cần mình đem đồ vật bên trong lấy ra, về sau cho dù có quỳ xuống thì Singh cũng sẽ hạ sát thủ.

Luận kỹ thuật diễn, Ngô Minh không bao giờ sợ người khác, còn không phải là diễn sao, xem ai diễn hảo.

“Vậy thì ta sẽ thử, không thành công cũng đừng trách ta!” Ngô Minh lên tiếng, sau đó bí mật nháy mắt với Mặc Mặc Thác, rồi để A mỗ điều khiển Hư Vô Hành Giả tiến lên tiếp cận quả cầu cất giữ bí thuật.

Hư Vô Hành Giả trôi nổi đi qua, vươn tay ấn lên quả cầu, tựa như lòng bàn tay chạm vào mặt nước thật sự trực tiếp chìm xuống, giờ khắc này Singh vẻ mặt kích động.

Nhưng chẳng bao lâu, phiên bản đơn giản hóa Hư Vô Hành Giả của Ngô Minh đã không còn tiến thêm được một tấc nào nữa, ngay cả khi A mỗ thúc giục mệnh lệnh, thì Hư Vô Hành Giả cũng khó có thể tiếp tục tiến vào.

“Có chuyện gì vậy?” Singh lo lắng hỏi.

“Không biết, hình như có một lực lượng nào đó đang chống cự hoặc là ngăn cản Hư Vô Hành Giả tiến vào!” Ngô Minh cũng không rõ ràng cho lắm.

"Thử lại lần nữa!" Vẻ mặt của Singh âm tình bất định. Gã ta đã tìm thấy quả cầu này từ lâu, nó là thứ do đạo sư của gã để lại, bên trong phải chứa về lý giải bí thuật và ghi lại một ít bí thuật đã thất truyền. Những điều này khá hữu ích để cải thiện thực lực, Singh trăm phương ngàn kế cũng muốn có được.

Nhưng quả cầu này chỉ có Hư Vô Hành Giả mới có thể vào được nên gã ta không thể làm gì khác, không thể cưỡng ép mở nó ra được, hậu quả là tất cả những thứ bên trong sẽ bị phá hủy, kết quả vẫn là công dã tràng, giỏ tre múc nước.

Sau khi thử vài phút vẫn không được, Singh thực sự có chút nóng nảy.

Gã đã bí mật sai người đánh cắp Hư Vô Chi Trần của Kerrigan hơn nửa năm trước để tự mình tạo ra Hư Vô Hành Giả, nhưng rõ ràng kế hoạch này đã thất bại, mặc dù thu thập được rất nhiều thông tin về Hư Vô Hành Giả, nhưng liệu gã ta có thể tự mình tạo ra hay không thì trong lòng vẫn không nắm chắc.

Nhưng lần trước, gã đã thực sự nhìn thấy Ngô Minh tạo ra một Hư Vô Hành Giả phiên bản đơn giản, điều này khiến Singh nảy ra kế hoạch hôm nay.

Kế hoạch của gã ta rất đơn giản. Trước hết để cho Ngô Minh thử xem, tốt nhất là phiên bản Hư Vô Hành Giả đơn giản của Ngô Minh có thể vào được, gã ta có thể dùng thời gian nhanh nhất đạt được tâm đắc bí thuật của đạo sư.

Nếu Ngô Minh thất bại, gã ta cũng có một kế hoạch dự phòng khác, đó là bắt Ngô Minh, bức bách đối phương nói ra phương pháp chế tác Hư Vô Hành Giả, sau đó tự mình chế tác Hư Vô Hành Giả để thử lại, nhưng điều này chắc chắn sẽ lãng phí rất nhiều thời gian.

Singh khá tự tin vào khả năng lĩnh ngộ của mình, thầm nghĩ ngay cả một Bí thuật học đồ cũng có thể thành thạo, mình không có khả năng nắm giữ không được.

Nhìn thấy Hư Vô Hành Giả cố gắng mấy lần liên tiếp đều không thành công, nhiều nhất chỉ đưa tay vào trong đó, điều này làm cho Singh manh động sát ý, liền lên kế hoạch động thủ.

“Còn kém một chút, bản Hư Vô Hành Giả đơn giản này hình như kém hơn một chút, nếu có cách nào cải thiện thực lực của nó một chút, có lẽ có thể thành công!” Ngô Minh dường như đang tự lẩm bẩm một mình, nhưng anh đã để cho Singh sửng sốt trước câu nói này.

Chuẩn rồi!

Mình không cần phải lập tức động thủ, dù sao thì đối phương cũng đã là món trên bàn của mình, muốn ăn lúc nào cũng được, muốn ăn thế nào cũng được.

Một khi đã như vậy cần gì phải nóng lòng nhất thời, hơn nữa chính mình đã thu thập rất nhiều bí thuật và phương pháp huấn luyện Hư Vô Hành Giả trong vài ngày qua, mặc dù chưa từng cái nghiệm chứng nhưng có lẽ nó sẽ hữu ích.

Hiện tại thời gian cấp bách, có thể lấy được đồ bên trong quả cầu sớm một chút tự nhiên là tốt nhất. Nếu mình tự chế tác thẻ Hư Vô Hành Giả chắc chắn sẽ mất rất nhiều thời gian để lấy nội dung bên trong ra.

"Vậy thì mình sẽ nói cho Ngô Minh biết một số bí pháp cường hóa Hư Vô Hành Giả mà mình đã thu thập được, cũng sẽ không tổn thất gì, dù sao cũng chỉ là bán thành phẩm, tự mình giết chết Ngô Minh vẫn là chuyện dễ dàng. " Nghĩ đến đây, Singh lấy ra một tập tài liệu và ném cho Ngô Minh.

" Đây là một số tài liệu và bí pháp cường hoá về Hư Vô Hành Giả. Hãy thử xem có thể cải thiện thực lực của Hư Vô Hành Giả để nó có thể tiến vào bên trong hay không, ít nhất phải nhìn xem tình huống bên trong là dạng gì. "

Ngô Minh trong lòng hơi động, anh ta cầm lấy tập tài liệu do Singh ném qua mở ra xem. Quả nhiên thấy bên trong có rất nhiều tài liệu và bí pháp cường hóa Hư Vô Hành Giả.

Trí nhớ của Ngô Minh rất tốt, anh ta nhanh chóng ghi nhớ một vài bí pháp, thử một cái trong đó, sử dụng một số vật liệu phổ biến và một số lượng lớn Thẻ bí thuật để ban phước cho Hư Vô Hành Giả. Ngay lập tức, nguyên khí của Hư Vô Hành Giả được cải thiện một chút, toàn bộ cánh tay được đưa vào trong.

"Hữu hiệu !" Singh nhãn tình sáng lên, tiếp tục thúc giục Ngô Minh.

Ngô Minh trên thực tế còn vội hơn cả Singh, anh ta đã cẩn thận nghiên cứu tập sách trên tay và tìm ra một số cách để cải thiện năng lực của Hư Vô Hành Giả.

Lần này, Hư Vô Hành Giả nửa người đều đi vào, đầu cũng có thể thăm dò vào trong đó, hẳn là có thể chứng kiến cảnh vật bên trong rồi.

"Bên trong có cái gì, mau nói cho ta biết ! " Singh cao hứng suýt chút nữa chạy tới hỏi Hư Vô Hành Giả.

" Ta cũng không biết! " Ngô Minh không thể nhìn thấy tình huống bên trong qua con mắt của Hư Vô Hành Giả, nhưng anh ta có thể ra lệnh cho Hư Vô Hành Giả lấy đi những món đồ bên trong.

Phản ứng của Hư Vô Hành Giả cho Ngô Minh biết là chỉ có một thứ lơ lửng trong không trung, nếu bây giờ duỗi tay ra hẳn là có thể bắt lấy.

Ngô Minh hiện tại sẽ không để cho Hư Vô Hành Giả lấy đồ vật bên trong ra ngoài, nếu không Singh sẽ lập tức trở mặt cướp đoạt.

Ngô Minh cần phải chờ thời cơ, chung quy một khi muốn động thủ thì tiên hạ thủ vi cường, một khi đã bắn tên nhất định phải phát huy tác dụng, nếu không đối với một cao thủ như Singh phản ứng lại thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.

Vẫn là câu nói đó, đánh Ngô Minh không sợ, chỉ là xem đánh như thế nào, lúc nào đánh.

Cho nên chỉ để cho Hư Vô Hành Giả chậm rãi thăm dò, trong khoảng thời gian này Ngô Minh đang tìm cơ hội, đồng thời để cho Singh thả lỏng cảnh giác.

Có lẽ đó là may mắn của Ngô Minh, và cơ hội mà anh chờ đợi đã thực sự đến.

Chỉ thấy một luồng dao động nguyên khí cường đại đột nhiên từ trong cơn bão hư không ở đằng xa truyền đến, sau đó một giọng nữ khàn khàn vang lên, mang theo tức giận, mang theo sát ý và hơi thở lạnh như băng khó có thể tin.

“Cuối cùng, đã tìm thấy nó!”