Ngô Minh và Mặc Mặc Thác gật đầu. Đối với điểm này thì Eric hiển nhiên không cần phải gạt người, về sức mạnh của cơn bão hư không, chỉ cần triệu hồi một sủng vật để kiểm tra nó là được.
Lần này, Mặc Mặc Thác đã học được cách thông minh, điều này trùng hợp với ý tưởng của Ngô Minh. Anh ấy đã triệu hồi một sủng vật có nguyên khí cấp ba và để người hầu vượt qua cơn bão hư không. Kết quả là, sủng vật với cấp độ nguyên khí thứ ba chỉ trong chốc lát đã bị xé nát.
Và sau khi thay đổi một sủng vật khác, mặc áo giáp cấp cao và ban phước cho lá chắn nguyên khí thì nó có thể đi qua, mặc dù nó cũng bị thương nhưng sẽ không chết.
Ba người lập tức tự mình chuẩn bị, tuy khả năng phòng ngự của trường bào Bí thuật học đồ rất tốt, nhưng mà hộ giáp thì không có ai chê nhiều. Ngô Minh mặc cho mình một một kiện nội giáp, bên ngoài còn mặc thêm một bộ áo giáp, có thể nói lực phòng ngự đã phi thường khả quan. Mặc Mặc Thác đang mặc một chiếc áo khoác da động vật kỳ lạ, áo khoác da động vật rất dày, và những sợi lông mịn trên đó giống như những sợi dây thép. Ngô Minh liếc nhìn liền cảm thấy lực phòng ngự của thứ này còn tốt hơn lực phòng ngự của tất cả áo giáp mình đang sử dụng.
"Đây là bộ da của vua gấu cổ đại, một sinh vật nguyên khí cấp sáu. Nó là một bảo vật vô giá, là mảnh duy nhất trong Đế quốc Thú nhân của chúng ta. Hơn nữa thứ này rất nặng, khoác lên chiến đấu sẽ ảnh hưởng tốc độ, cho nên chỉ có thể đúng lúc này lấy ra dùng!” Nhìn vẻ mặt tò mò của Ngô Minh, anh ta lớn tiếng giải thích.
Đế quốc Thú nhân?
Đây là lần đầu tiên Ngô Minh nghe Mặc Mặc Thác nói về nó, hiển nhiên Mặc Mặc Thác cũng là một cao thủ có lai lịch khá lớn, không phải là thành viên quan trọng của Đế quốc Thú nhân, làm sao có thể lấy được bảo vật quý giá như vậy? Eric trông có vẻ ghen tị như mọi khi khi nhìn thấy bộ da của vua gấu cổ đại này, nhưng hắn biết ít nhất là tạm thời hắn ta không thể có được nó.
Ngay lập tức, Eric lấy cho mình một bộ giáp rồng, có vẻ như đó ít nhất là da của một sinh vật thuộc Long hệ có nguyên khí cấp 5. Mặt trên được bao phủ bởi lớp vảy đen, đoán chừng đó là một con Hắc Long.
Ngô Minh đã từng nhìn thấy Hắc Long Vương, là một sinh vật cường đại có nguyên khí cấp 5. Cho dù áo giáp bằng da của Eric không bằng da của Hắc Long Vương sợ là cũng không xê xích bao nhiêu.
Sau đó, ba người họ mỗi người kích hoạt một lá chắn nguyên khí, rồi cùng nhau lao vào cơn bão hư không.
Không lâu sau khi đám người Ngô Minh bước vào cơn bão hư không, quả trứng màu tím trong hang ổ của con nhện bắt đầu nứt ra, và sau đó một bóng đen xuyên thủng quả trứng và leo ra ngoài.
Đây là một Trùng nữ, ngoại trừ làn da trên mặt, tất cả đều là trùng thể có những đường trùng vân, trên lưng còn có bốn đôi chân giống như chân nhện, có đầu nhọn, hiển nhiên là một loại vũ khí.
Sau khi Trùng nữ này xuất hiện, tất cả quái vật nhện, bao gồm cả nhện vua khổng lồ đều cúi đầu phục tùng, bày tỏ sự kính trọng đối với Trùng nữ này.
“Có người lấy trộm đồ của ta, các ngươi ở lại đây, ta sẽ đi truy sát!” Cô gái côn trùng liếc nhìn nơi Ngô Minh rút Đại chuỳ ra, sau đó hai chân điểm một cái, toàn thân hóa thành một đạo ảo ảnh lao ra ngoài trùng sào.
Nói đến Ngô Minh một mình tiến vào cơn bão hư không liền cảm giác như thân trong một dong nước xiết, rất khó duy trì thân hình. Hơn nữa lực áp bách chung quanh, lực xé rách rất cường đại, nếu không có vòng bảo hộ nguyên khí cùng hộ giáp trên người, mặc dù là chính mình cũng sẽ bị trọng thương.
Điều kỳ lạ là trong một cơn bão khoảng không đáng sợ như vậy, lại có những sinh vật huyền bí như những con Phù Du Long, thật sự là thế giới rộng lớn không thiếu cái lạ.
Vòng bảo hộ nguyên khí nhanh chóng bị phá vỡ, may mà chỉ còn nửa khoảng cách, kết quả cuối cùng nghiễm nhiên cả ba người đều vượt qua an toàn đến được huyền phù thạch tiếp theo.
Huyền phù thạch này rất nhỏ, giống như một sân vận động chính treo lơ lửng, diện tích nhỏ nên có thể nhanh chóng biết ở đây không có biển báo Truyền tống trận.
Cả ba tiếp tục phiêu lưu qua cơn bão hư không, và cuối cùng đã đến được một nơi có biển báo Truyền tống trận tức thời sau khi đi qua cơn bão hư không lần thứ năm.
Điều này cho thấy họ đã tìm ra con đường đúng đắn.
Eric đặc biệt thích thú khi nhìn thấy biển báo Truyền tống trận này. Trên thực tế, khi hắn tìm thấy huyền phù thạch này, một tia sáng không thể giải thích được đã xuất hiện trong mắt hắn ta.
Không cần phải nói, ba người bọn họ thật may mắn khi trả phí Truyền tống, tiếp theo, họ đến một huyền phù thạch lớn, huyền phù thạch này rõ ràng có dấu vết sinh vật hoạt động. Loại sinh vật này không giống như dã thứ ngốc nghếch như quái vật nhện, mà là những sinh vật thực sự thông minh.
Các ngôi đền, bức tường, tế đàn và nhiều đồ tế lễ khác nhau, trên tế đàn có tế phẩm đã hoá thành những bộ xương, điều này chỉ ra có một nền văn minh nào đó đã từng sinh sôi ở đây.
Nhưng nền văn minh nơi đây hiển nhiên đã biến mất, mọi thứ đều là di tích, đại điện đen kịt phía xa vô cùng im ắng, hiển nhiên đã lâu không có ai đặt chân tới đây.
"Nơi này dường như là di tích của một nền văn minh nguyên khí. Ta nghe nói Hư không bí thuật là một thế giới có nguyên khí từ mười ngàn năm trước, nhưng vì ngày tận thế, nó đã bị cơn bão hư không phân cách thành vô số mảnh vỡ, và những mảnh vỡ đó trở thành những huyền phù thạch. Có những di tích của nền văn minh nguyên khí trên huyền phù thạch, đây là những nền văn minh thời cổ đại, phi thường cường đại. Trong di tích nói không chừng cất giấu bảo vật gì, xem ra chúng ta vận khí không tệ, lại có thể đại phát một số!” Eric giờ phút này vẻ mặt kích động.
Mặc Mặc Thác cũng giống như vậy, lần trước ở trong hang nhện anh ta cũng thu được rất nhiều lợi ích, nhưng cuối cùng, Ngô Minh đã đoạt lấy chiếc Đại chuỳ cổ quái, mặc dù đã nhìn thấy cảnh tượng đó nhưng là không có nói ra. Phong cách hành sự của Ngô Minh rất phù hợp với khẩu vị của anh ấy, Mặc Mặc Thác cũng biết tốt hơn hết là nên giữ bí mật về điều này, cho nên không có tiết lộ ra.
Lần này gặp phải một đống hoang tàn như vậy, nếu không khai phá sẽ rất có lỗi với bản thân, vì vậy Mặc Mặc Thác nóng lòng muốn thử.
Mặc dù Ngô Minh cũng có chút kích động, nhưng anh ta bình tĩnh hơn rất nhiều.
Đã gặp được di tích này thì nhất định phải tìm tòi hư thực, cho dù Ngô Minh không đồng ý thì Mặc Mặc Thác và Eric nhất định sẽ tới đó. Cũng không phải Ngô Minh không đồng ý, chỉ là trong mơ hồ cảm giác có chút không đúng mà thôi.
Cả ba đạt được sự đồng thuận và cùng nhau đi về phía cung điện màu đen.
Đại điện này rất lớn, dựa vào khối lượng và cánh cổng khổng lồ, ước tính nó được xây dựng bởi một sinh vật Cự nhân hệ nào đó.
Đá đen lạnh như băng và cứng rắn, dù trải qua vô số năm vẫn có thể được bảo quản tốt, cổng đen ở lối vào giống như một tấm chắn trên không trung, mỗi bên đều có những đống đá vụn, giống như một bức tượng đã bị đập vỡ. Ngô Minh cũng bước tới xem xét, phát hiện những viên đá vỡ còn rất mới, không quá mòn hay bị ăn mòn, có lẽ chúng đã bị vỡ trong năm qua.
Ngô Minh phản ứng ngay lập tức, có lẽ nó đã bị phá vỡ trong cuộc khảo hạch Bí thuật sư lần trước.
Có Bí thuật học đồ nào đó đã từng đến đây sao?
Đây là kết luận mà Ngô Minh đưa ra, và Mặc Mặc Thác cũng rất tò mò về những đá vụn này, nhưng Eric không đặc biệt quan tâm đến những đá vụn này, chỉ thúc giục hai người đi tiếp.
Đi qua bức tường là lối vào của chính điện, cổng đá rất lớn ở đây đã bị hỏng từ lâu, bước vào có thể thấy chính điện dường như đã bị người cướp đoạt hết sạch, chật vật không chịu nổi, nhiều cột đá gãy, tường sập và sàn nhà rạn nứt, tất cả đều cho thấy sự suy tàn ở đây.
Có vẻ như không có gì ở đây, nhưng Eric nhìn về phía trước và ngay lập tức chỉ vào sàn nhà vỡ nát trước mặt và nói: “Các ngươi xem, phía dưới có cái gì.”
Mặc Mặc Thác là người nóng lòng nhất, ngay lập tức lao xuống xem rõ ngọn ngành, nhưng không đợi anh ta lao xuống thì đã bị Ngô Minh ngăn lại.
Chỉ thấy Ngô Minh vẻ mặt vẻ lạnh lùng, nhìn Eric chằm chằm, sau đó rút ra Vạn Thú Kiếm chỉ vào đối phương: "Eric, ngươi định dẫn chúng ta tới đây làm gì? Ta sẽ cho ngươi một cơ hội nói, ngươi nếu như không nói, vậy thì vĩnh viễn đừng bao giờ nói. "
Ngô Minh đột nhiên trở mặt, hiển nhiên là làm cho Eric có chút ngoài ý muốn, Mặc Mặc Thác ở bên cạnh cũng có chút sững sờ, anh ta cũng nhìn ra Eric thực ích kỷ, nhưng muốn nói thiết kế hãm hại mình và Ngô Minh, lẽ nào đối phương lại có lá gan như vậy?
Tuy nhiên, sau khi chung đường được một thời gian, Mặc Mặc Thác hiển nhiên nhận định Ngô Minh đáng tin hơn, vì vậy anh ta đứng bên cạnh Ngô Minh, nhìn Eric ở phía đối diện với vẻ cảnh giác.