Ngô Minh biết tính cách của đạo sư mình là như vậy, người cũng là nói đến là đến, nói đi là đi cho nên không có để ý, cầm Thẻ Lĩnh ngộ Kerrigan đạo sư cho mình cẩn thận thu vào trong Tạp giới, sau đó mới đi trở về.
Từ đầu đến cuối, Kerrigan không có giới thiệu người khác với Ngô Minh, cho nên Ngô Minh lúc này cũng không quen biết ai ngoại trừ Giáo sư Từ, nhưng có thể thấy Kerrigan đạo sư đã chỉnh đốn những người này trở nên ngoan ngoãn, ít nhất là bọn họ không dám trêu chọc Bí thuật sư, cho nên mình muốn dẫn Giáo sư Từ đi cũng không thành vấn đề.
Ngô Minh cứ như vậy mà làm, lập tức đi tới bàn bạc với Giáo sư Từ. Ban đầu Giáo sư Từ ở đây vì muốn nghiên cứu Kim Tự Tháp, giờ Kim Tự Tháp đã không còn nữa nên không cần thiết phải ở lại đây nữa, tự nhiên sẵn sàng quay trở lại.
Lúc này, nhìn thấy Ngô Minh định đưa Giáo sư Từ đi, một vị tướng quân mặc quân phục ở đằng xa mặt trầm xuống, tiến lên vài bước: "Ngươi không thể đem ông ta đi, ông ta là tài sản thuộc về gia tộc Delbert chúng ta, hơn nữa còn là tài sản quan trọng. "
Vị tướng này chắc đã ngoài năm mươi tuổi, tóc đã hoa râm, nhưng khí chất ngời ngời. Nói xong, một người khác bước tới nói:" Đúng vậy, Giáo sư Từ rất quan trọng đối với chúng tôi, ngươi không thể mang ông ta đi."
Ngô Minh nhướng mày, nhìn nhìn hai người kia nói: "Các ngươi là ai?"
"Chúng ta là..." Hai người này đang chuẩn bị nói, đã thấy Ngô Minh khoát tay chặn lại, ngắt lời nói: "Ta không cần biết các ngươi là ai, tóm lại là người của gia tộc Delbert đúng không? Các ngươi nói Giáo sư Từ là tài sản của các ngươi sao, đánh rắm!"
Hai câu đầu, Ngô Minh vẫn có vẻ mặt ôn hoà, nhưng tiếp theo lại trực tiếp mắng to, mặt của hai người nhà Delbert lập tức đỏ bừng, nhưng bọn họ không dám nói một lời.
Họ đã biết người trước mặt có địa vị rất lớn, bởi vì ngay cả các Thánh đường Thiên sứ cũng không dám xúc phạm người này và đạo sư của anh ta.
"Những người trong gia tộc Delbert các ngươi đã chạy đến địa bàn của ta để xây dựng thành phố, và thậm chí còn bắt Giáo sư Từ bằng hữu của ta đến Bắc Mỹ, và yêu cầu ông ta làm việc miễn phí cho các ngươi, những điều này ta còn chưa truy cứu. Như thế nào? Hiện tại ta muốn dẫn Giáo sư Từ đi, các ngươi còn muốn ngăn trở sao? Đừng trách ta không có nhắc nhở các ngươi, làm ta tức lên, tiêu diệt cả gia tộc Delbert các ngươi cũng là chuyện dễ như trở bàn tay, các ngươi tin hay không? “Ngô Minh lúc này vẻ mặt đằng đằng sát khí, sau đó nhìn về phía các Thánh đường Thiên sứ. Trong số đó, có một Thánh đường Thiên sứ với thực lực đã đạt đến nguyên khí cấp sáu, rõ ràng là thuộc về những Thiên sứ cấp cao trong Thánh đường Thiên sứ, Ngô Minh lại nói: "Ta muốn dẫn bằng hữu của mình đi, các ngươi có ý kiến gì không? Nếu có, ta sẽ gọi đạo sư của ta về ngay lập tức, để cho nàng ấy phân xử với các ngươi!"
Mấy Thánh đường Thiên sứ vốn dĩ không có ý định xen vào chuyện này, còn muốn nhìn Bí thuật học đồ này bị khó chịu, không nghĩ tới đối phương vậy mà trực tiếp ngả bài. Nghĩ đến thực lực lợi hại của Kerrigan thì những Thánh đường Thiên sứ này đều là vẻ mặt khó coi, ngay cả Thánh đường Thiên sứ nguyên khí cấp sáu cũng hơi xấu hổ, lại nói với Ngô Minh: "Người này là đã là bằng hữu của Bí thuật học đồ, nếu muốn mang hắn đi tự nhiên sẽ không có ai ngăn cản."
Nói xong, hắn liếc mắt nhìn mấy người gia tộc Delbert, những người trong gia tộc Delbert nghe thấy ngay cả Thánh đường Thiên sứ cũng đã nói như vậy, mặc dù họ vô cùng không cam lòng nhưng cũng không dám nói gì, nhưng trong mắt họ lại hiện lên sự phẫn uất.
Điểm này Ngô Minh sao có thể nhìn không ra, chẳng qua anh ta cũng không nói gì thêm, hiện tại cường thế chính là mình, căn bản không cần băn khoăn nhiều như vậy. Nhắc tới gia tộc Delbert, Ngô Minh với đối phương coi như là địch nhân vốn có rồi, đương nhiên sẽ không cho bọn họ sắc mặt tốt. Thậm chí nếu như không phải có Thánh đường Thiên sứ cho gia tộc Delbert chỗ dựa, Ngô Minh cũng đã nghĩ tới thay thế, nhưng Ngô Minh cũng biết tuy Thánh đường Thiên sứ không bằng Bí thuật sư, nhưng cũng không dễ chọc, thật là khó chịu, cho nên lần này Ngô Minh chỉ định đưa Giáo sư Từ đi liền coi như xong.
Quan trọng hơn, gia tộc Delbert tuy không ra gì nhưng cũng chính là người dẫn đầu khu vực này, hiện tại Nhân loại nhất định phải tiếp xúc với lực lượng của Đệ tam và Đệ tứ nguyên khí thế giới, là phúc hay họa thì không ai biết, ít nhất hiện tại xem ra khả năng gặp họa lớn hơn, cho nên giữ lại thực lực cho Nhân loại cũng là việc Ngô Minh nên làm.
Vì vậy, Ngô Minh cũng lười nói thêm, trực tiếp đưa Giáo sư Từ ra bên ngoài, sau đó triệu hồi Cốt long, để Cốt long đưa Giáo sư Từ đi, còn mình thúc dục U Linh Vân Xà bay thẳng đi.
Lần này có thể dễ dàng đem Giáo sư Từ thì Ngô Minh cũng biết không phải là bởi vì chính mình, mà là bởi vì nhờ có Kerrigan đạo sư. Nếu như không có Kerrigan đạo sư, thì với tác phong làm việc của gia tộc Delbert cùng thế lực Thánh đường Thiên sứ, sẽ có khả năng xảy ra xung đột.
Nhưng bây giờ, Ngô Minh có thể nghênh ngang mang người ly khai, mà đối phương ngay cả một cái rắm cũng không dám phóng, như vậy đã nói lên tất cả, dù ở chỗ nào có nắm đấm lớn thì lời nói mới có trọng lượng.
Tốc độ bay tự nhiên nhanh hơn ô tô rất nhiều, Ngô Minh đã sớm nhìn thấy đường bờ biển và quân đội đóng quân xung quanh đường bờ biển.
Trong những đội quân này, có rất nhiều vũ khí tối tân, như radar nguyên khí, tên lửa và máy bay vũ trang không thiếu cái nào. Ngô Minh tùy tiện bay trên không trung, quân đội trên mặt đất không có khả năng không phát hiện, nhưng lúc này không có ai dám đến ngăn trở cùng công kích, Ngô Minh biết rõ, đây nhất định là do gia tộc Delbert hạ đạt mệnh lệnh.
"Xem ra, có chỗ dựa thật là tốt, nhưng là so với có chỗ dựa thì thực lực bản thân càng quan trọng hơn là. Đến lúc giống như Bí thuật sư, dùng danh hào cũng có thể chấn nhiếp đối phương không dám hành động thiếu suy nghĩ!" Ngô Minh trong nội tâm phát ra một tiếng cảm khái, đúng lúc này Ngô Minh nhìn thấy một khu dân cư phía dưới, trong lòng vừa động lập tức bay xuống.
Đó là nhà của Mike.
Đối với Mike, Ngô Minh đã coi đối phương là bạn của mình, ngoài Mike còn có Steven đã bị mình thu phục chiếm được, đây chính là 'quả bom hẹn giờ' mà Ngô Minh để lại cho gia tộc Delbert.
Vì vậy, lần này Ngô Minh không phải để dẫn Mike đi, mà là làm một việc để bảo vệ Mike. Mọi người đều biết mình đi cùng Mike, mình có thể vỗ mông bỏ đi nhưng Mike thì không được, còn mang theo đối phương trở lại Thành phố Sư tử hoặc Ngô Thành sẽ không phản ánh giá trị của anh ta.
Vì vậy, Ngô Minh tạm thời nghĩ ra ý tưởng này.
Lúc này trời đã xế chiều, Mike đã về nhà ở với vợ con, lúc này bỗng nghe tiếng la thất thanh của hàng xóm bên ngoài, anh vội chạy ra ngoài nhưng thấy một người lơ lửng trên không trung, chính là Ngô Minh.
Mike rất vui khi thấy Ngô Minh không có việc gì, đang định nói gì đó, nhưng lại nghe Ngô Minh lạnh lùng nói: “Con kiến hèn mọn, cũng dám gạt ta!"
Nói xong, lấy ra Thẻ bài trực tiếp kích hoạt, lập tức một xà ảnh màu xanh biếc trực tiếp đánh trúng Mike, người sau chỉ cảm thấy toàn thân tê dại, lập tức ngã xuống đất, phun ra máu trực tiếp ngất đi.
Làm xong tất cả những điều này, Ngô Minh không nói lời nào trực tiếp bay đi, dẫn theo con Cốt long và Giáo sư Từ tiến ra biển, sau đó mới hiện thực hóa Tia Chớp Đen, thu Cốt Long, Ngô Minh và Giáo sư Từ cùng một chỗ leo lên Tia Chớp Đen, sau đó như trước để cho Chúc đến điều khiển bay tới Ngô Thành, nơi cách đó hàng vạn km.
Sau khi Ngô Minh rời đi, Mike lập tức được nhân viên cứu thương tới đem đi, gần như cùng lúc với nhân viên cứu thương, còn có một số đặc vụ trực thuộc gia tộc Delbert.
Những người này ban đầu đến để bắt Mike vì Mike quay lại với Ngô Minh, nhưng khi họ đến thì thấy Mike đã bị tấn công và sắp chết. Sau khi điều tra cẩn thận, họ phát hiện ra người đã tấn công Mike thực sự là Ngô Minh mà gia tộc Delbert hận thấu xương.
“Báo cáo lại tình hình, chúng ta cùng đi xe cứu thương xem chuyện gì đang xảy ra!” Một gã nhân viên đặc công phụ trách ra lệnh, gã liền theo xe cấp cứu đến nơi cấp cứu tạm thời được bố trí đặc biệt cho quân đội.
Kể từ sau thảm họa, hầu hết tất cả các thành phố của Nhân loại đều bị nhiều loại quái vật chiếm đóng, nơi đó trở thành khu vực không thích hợp cho sự sinh tồn của Nhân loại, do đó, không có bệnh viện ở đây, nhưng có một số trung tâm y tế tạm thời, và có nhiều thiết bị cứu hộ chuyên nghiệp.
Khi Mike được đưa vào, nhịp tim của anh ấy đã gần như ngừng đập, có thể nói là một chân đã bước vào cánh cổng địa ngục. Những nhân viên y tế chuyên nghiệp đó có thể chứng thực điều này. Sau ba ngày ba đêm cấp cứu trong bệnh viện tạm thời mới miễn cưỡng bảo vệ Mike một cái mạng, và bác sĩ điều trị cho anh ta có thể nói một cách có trách nhiệm đây là một sự kiện xác suất nhỏ, nếu may mắn của Mike kém hơn một chút, anh chàng này tuyệt đối chắc chắn phải chết.