Trần Kiến Long không còn cách nào khác, đành phải nhịn, nếu có cái gì ăn thì đưa cho ba người này trước, có thuốc thì cũng đưa cho ba người này trước. Hắn chỉ hy vọng Ngô Minh trở về sớm hơn, đương nhiên có thể sẽ không trở lại, nếu không trở lại, Trần Kiến Long biết lần này nhất định sẽ bồi cả nhà bà ngoại.
"Nghĩ nhiều như vậy làm gì? Lão tử cũng là sống trong nghề, giảng đạo nghĩa, cho dù Ngô Minh không trở lại ta cũng chỉ coi đó là việc tốt, một chuyện giảng nghĩa khí, cho dù chết đi đến âm phủ, Diêm vương gia cũng có thể tự mình ghi công!” Lúc này, Trần Kiến Long chỉ có thể dùng lời nói như vậy để tự an ủi chính mình.
Đúng lúc này, Trần Kiến Long nghe thấy ngoài cửa có tiếng bước chân, vừa nghe lập tức biết là hai thủ hạ của mình.
Nhìn sắc trời, Trần Kiến Long mắng: "Nương cái trứng (*), hai ngươi hôm nay về sớm như vậy làm gì? Để cho các ngươi đi tìm hiểu tin tức, khẳng định cũng là lười biếng rồi!"
(*) Một câu chửi giống như câu Con mẹ nó.
Theo lời mắng của hắn, cánh cửa rách nát trực tiếp mở ra, Trần Kiến Long nhìn thấy hai tên thuộc hạ của hắn hớn hở chạy lại, vẻ mặt hưng phấn.
Và đằng sau hai người thủ hạ này, có một bóng người.
Trần Kiến Long trong nội tâm nhảy dựng, tựa hồ nghĩ tới cái gì, lập tức hưng phấn đứng lên khỏi ghế, xem kỹ lại Trần Kiến Long thậm chí có cảm giác muốn khóc.
Mong sao, mong trăng, cuối cùng cũng chờ được Ngô Minh trông ngóng đã trở về.
Dù chỉ mới gặp Ngô Minh vài lần, Trần Kiến Long đã nhận ra anh ta trong nháy mắt. Hắn còn có thể nhận ra, càng không cần phải nói Tiểu Vũ phía sau.
“Anh Ngô Minh!” Tiểu Vũ nhìn thấy là Ngô Minh bước vào, cô lập tức nhào vào vòng tay của Ngô Minh khóc. Trải qua nhiều chuyện như vậy, Quan Tây và ca ca nàng trước mắt còn hôn mê bất tỉnh, rất nhiều chuyện trên thực tế đều đè ở trên người một mình nàng. Giờ phút này, nhìn thấy Ngô Minh tự nhiên là các loại ủy khuất nảy lên trong lòng, dù sao nàng cũng chỉ là một thiếu nữ.
Ngô Minh không ngờ Trần Kiến Long thực sự đã cứu Tiểu Vũ ba người họ.
Phải biết, Ngô Minh là một người có cừu báo cừu có ân báo ân, Trần Kiến Long có thể làm được điều này, bất kể ban đầu mục đích của hắn là gì, Ngô Minh nhất định sẽ cho hắn những lợi ích nhất định, thậm chí là đem đối phương trở thành người một nhà. Tuy nhiên, vấn đề này vẫn cần được quan sát và theo dõi, và điều quan trọng nhất hiện nay là cứu người.
“Tiểu Vũ, anh đi gặp Xuyên tử và Quan Tây trước!” Ngô Minh nói xong bước lên phía trước, nhìn thương tích và tình trạng của hai người, trong lòng rất yên tâm.
Bất kể nói thế nào, hai người vẫn còn thở, tuy rằng thương thế nghiêm trọng, trên người có nhiều vết thương gãy xương, nhưng chỉ cần không chết thì vẫn có thể cứu được.
Phải biết lần này Ngô Minh vào Thư viện bí thuật, anh ta cũng đã đọc một số sách về chữa bệnh, trong đó có rất nhiều lý thuyết y học cao cấp, thậm chí còn xuất sắc hơn những gì Ngô Minh học được từ các nguyên tố Tinh Linh.
Chính vì vậy, hiện tại Ngô Minh có thể tạo ra thẻ 'Trị liệu' cấp 4. Việc sử dụng thẻ 'Trị liệu' cấp độ 4 để chữa trị cho một người có mức nguyên khí thấp hơn cấp độ 2 là điều đương nhiên trong tầm tay của anh ta. Chỉ cần còn một hơi thở, anh ta nhất định sẽ có thể cứu sống.
Tuy nhiên, nghe nói trong số những Thẻ bí thuật này có một Thẻ bí thuật cao cấp gọi là Thánh Liệu Thuật, tức là dù có bao nhiêu vết thương, dù cơ thể tàn phế, miễn là vẫn còn hơi thở thì cũng có thể được khôi phục ngay lập tức.
Chỉ là, loại Thẻ bí thuật trị liệu cao cấp này hiện tại Ngô Minh căn bản không cách nào chạm đến.
May mắn thay, thẻ 'Trị liệu' cấp 4 cũng đủ để đối phó với tình huống hiện tại, Mặc dù Quan Tây và Xuyên tử bị thương nặng nhưng hai thẻ 'Trị liệu' cấp 4 đã xuống. Chỉ trong tích tắc, vết thương và xương cốt gãy vụn trên người của họ đã hồi phục như cũ, Ngô Minh lại đổ thêm một ngụm huyết thanh, hai người rất nhanh sẽ tỉnh lại.
"Đây là đâu? Ngô ca, sao ngươi lại ở đây?" Sau khi tỉnh dậy, Quan Tây vẫn còn có chút mơ hồ, có chút hòa thượng quá cao sờ không tới đầu (không hiểu được tình huống) ý tứ, còn Xuyên tử thì càng tệ hơn, hắn ta cứ nhìn chằm chằm như thể chưa hoàn toàn bình phục.
“Anh Ngô Minh, bọn họ đây là?" Tiểu Vũ rất lo lắng, nhưng Ngô Minh thở phào nhẹ nhõm: “Không sao đâu, thương thế bọn họ đã khỏi rồi còn không có phục hồi tinh thần lại mà thôi. Tiểu Vũ, em bồi bọn họ trò chuyện, đem tình huống mấy ngày nay giảng cho bọn họ. Ta sẽ ra ngoài gặp Trần Kiến Long một chút! "
Nhắc đến Trần Kiến Long, Tiểu Vũ nói: " Đúng rồi, Anh Ngô Minh, lần này Trần Kiến Long thực sự đã giúp đỡ, nếu không có hắn chúng ta nhất định không thể sống. Hơn nữa vì không bán đứng chúng ta, hắn còn bị Vương gia cướp đoạt địa bàn, còn chết không ít người. Ngô Minh ca, anh có thể giúp đỡ thì hãy giúp hắn đi."
Tiểu Vũ nói như vậy hẳn là không sai, Tiểu Vũ cũng không phải ngu ngốc, Trần Kiến Long nhân vật cấp địa đầu xà, sinh hoạt vẫn rất tốt, hơn nữa cùng mình không thân chẳng quen tại sao phải cứu? Vậy khẳng định là có mục đích. Ngay cả Tiểu Vũ cũng có thể hiểu được điều này, chứ đừng nói đến Ngô Minh.
“Được rồi, chuyện tiếp theo anh sẽ lo!” Ngô Minh vỗ vai Tiểu Vũ rồi bước ra ngoài.
Trần Kiến Long và hai thuộc hạ của hắn ta ở lại bên ngoài ngôi nhà, trên mặt có chút ít thấp thỏm không yên và cấp bách.
Lần này, người quan trọng thực sự đã trở lại, đồng nghĩa với canh bạc lần này thắng hay thua, vậy thì xem hiện tại. Trần Kiến Long nói không khẩn trương, đó là bậy bạ.
Vì vậy, nhìn thấy Ngô Minh đi ra hắn ta vội vàng đi tới đón anh ta, đồng thời nhìn vào trong phòng, Trần Kiến Long lập tức mở to mắt. Hắn ta nhìn thấy Quan Tây và Xuyên tử, hai người đã hấp hối, đang ngồi ở đó như không có gì khác.
Đây là có chuyện gì?
"Trần Kiến Long, lần này sao ngươi lại cứu người? Theo ta biết, đám người Tiểu Vũ không liên quan đến ngươi." Ngô Minh vẫn muốn nghe Trần Kiến Long nói như thế nào, cho dù phải tiếp nhận Trần Kiến Long quy hàng, cũng phải nhìn hắn có thẳng thắn thành khẩn hay không.
Trần Kiến Long nhất thời sửng sốt một chút, thầm nói mục đích của hắn làm như vậy không rõ ràng sao? Nhưng mà hắn cũng không phải người thường, lập tức nghĩ thông suốt mấu chốt trong đó, Ngô Minh lão đại là muốn mình chính miệng nói ra.
Nếu mình thậm chí không dám nói ra, thì nhân gia khẳng định lo lắng mình hai mặt. Nghĩ đến đây, Trần Kiến Long cảm thấy hung ác, lập tức nói: "Ngô Minh lão đại, ta, Trần Kiến Long trước đây đã đắc tội nhiều lần, bất quá ta cũng không dám lừa ngươi. Lúc đầu, ta cứu đám người Tiểu Vũ quả thật hơi có chút tư tâm, muốn nhờ vào đó bán ngươi một cái nhân tình. Nhưng sau khi trải qua những điều này, ta có thể nhìn thấy rõ ràng tình hình hiện tại. Ta biết coi như là khôi phục thế lực trước kia, trong mắt người khác ta cũng chỉ là một con kiến có thể bị kẹp chết bất cứ lúc nào. Tôi không muốn trở thành một con kiến, vì vậy ta muốn có một người ủng hộ mạnh mẽ. Và ta, Trần Kiến Long, không phải loại người hai mặt. Kể từ khi ta nhận ngươi là Lão đại thì ta nhất định sẽ không hai lòng. Ngày xưa ta ngoài xã hội là vì trung thành với sếp, trung thành là cách duy nhất để ta có thể lăn lộn cho tới địa vị này hôm nay, điểm này ngươi có thể hỏi thủ hạ của ta một chút, bọn họ cũng biết Trần Kiến Long ta là hạng người gì. Tóm lại một câu, Ngô Minh lão đại ngươi muốn để mắt đến Trần Kiến Long ta, về sau ta liền bán mạng cho ngươi, nếu như Ngô Minh lão đại ngài không tin được ta, vậy coi như những lời này của ta chưa nói. Mấy ngày nay ta là thật coi Tiểu Vũ là em gái nuôi của ta, cứu bọn họ là ta cam tâm tình nguyện, rơi xuống đến nông nỗi này ta cũng chấp nhận mà thôi !"
Trần Kiến Long thản nhiên nói những lời này. Ngô Minh có thể thấy được mặc dù Trần Kiến Long đã làm rất nhiều chuyện xấu. Nhưng đúng như lời đối phương nói, hắn căn bản còn có điểm mấu chốt, chú trọng đạo nghĩa, có điểm này như vậy đủ rồi. Hơn nữa Trần Kiến Long lần này thật sự là giúp mình một đại ân, Ngô Minh làm sao có thể làm điều qua cầu rút ván.
Ngay lập tức Ngô Minh cũng tỏ rõ lập trường: "Nếu như ngươi thành tâm đi theo ta, Ngô Minh ta tự nhiên sẽ không để cho ngươi chịu thiệt, thứ mà ngươi có được là ngoài sức tưởng tượng của ngươi, đây là lời hứa của ta. Hiện tại ta sẽ giúp ngươi chữa thương."
Sau đó, Ngô Minh lấy ra thẻ 'Trị liệu' cấp 3, thương tích của Trần Kiến Long tốt hơn Quan Tây và Xuyên tử rất nhiều, vậy nên thẻ 'Trị liệu' cấp 3 là đủ.
Sau khi thẻ được kích hoạt, luồng ánh sáng dịu nhẹ chiếu vào vết thương của Trần Kiến Long, người sau lập tức cảm thấy mát mẻ và thoải mái, vết thương hồi phục với tốc độ nhanh có thể nhìn thấy bằng mắt thường. Chỉ trong chốc lát, vết thương do trúng đạn của Trần Kiến Long đã lành lại.