Tận thế tân thế giới

Chương 401: Đánh cuộc của Trần Kiến Long




Có một khu ổ chuột ở Khu đô thị vành đai 6, hỗn loạn và bẩn thỉu, bất kể đàn ông, phụ nữ hay trẻ em, họ sẽ trốn trong những ngôi nhà nhỏ dột nát và bẩn thỉu để nghỉ ngơi vào ban đêm. Trong số đó, có thể có nhiều triệu phú của quá khứ, hoặc có thể có phụ nữ bị bệnh sạch sẽ, những người nổi tiếng, những hầu gái, nhưng bây giờ họ đều có một cái tên.

Dân chạy nạn !

Thế giới sẽ không bao giờ có từ 'công bằng'. Ngay cả khi có, cũng là do Nhân loại vì hướng tới mà bịa đặt ra, thái bình thịnh thế ngược lại là nói cho có. Nhưng hiện tại, ở thời đại vì sinh tồn mà không từ thủ đoạn nào, bất cứ ai nói về sự công bằng là não tàn.

Đây là thời đại mà mọi thứ đều dựa vào sức mạnh. Chỉ những kẻ mạnh mới đủ tư cách để nói 'sự công bằng'. Có một khoảng cách rất lớn về cấp độ giữa những người đã thức tỉnh và chưa thức tỉnh. Trong số những Thức Tỉnh giả, cũng chia thành Thức Tỉnh giả cấp một, Thức Tỉnh giả cấp hai và Thức Tỉnh giả cấp ba.

Nói chung, ngoại trừ một số Thức tỉnh cấp một cá biệt không lăn lộn được thì sẽ sống trong những khu ổ chuột như vậy. Hầu hết những người sống ở đây đều là những người nghèo khổ, không xuất thân, không nơi nương tựa, không có thức tỉnh. Điều ước duy nhất của họ là để trở thành một Thức Tỉnh giả, sau đó gia nhập một lực lượng, rời khỏi nơi đổ nát này và sống một cuộc sống tốt đẹp.

Nhưng những ngày này, một vài người đã lặng lẽ sống ở đây, trong mắt người thường thì bình thường là đại nhân vật cao không thể chạm đến.

Trần Kiến Long đang ngồi trong sân tồi tàn phơi nắng, trên vai có vết thương do đạn bắn. Hai ngày trước, một thuộc hạ đã ở bên cạnh hắn ta vài năm đã lên kế hoạch bí mật đối phó với hắn ta, đổi cái đầu của hắn để lấy phần thưởng từ Vương gia. Mặc dù cuối cùng Trần Kiến Long và một số thân tín trung thành đã giết được quân phản loạn, nhưng hắn ta cũng bị trúng đạn vào vai, một số anh em tử trận.

Bây giờ thiếu bác sĩ và thuốc men, Trần Kiến Long chỉ có thể cảm thấy dễ chịu hơn dưới ánh mặt trời, quan trọng nhất là hắn vẫn đói, hơn một ngày một đêm vẫn chưa ăn.

Vài ngày trước đó, hắn ta vẫn là thổ hoàng đế ở Khu đô thị Vành đai sáu. Được nhiều người ủng hộ và sống một cuộc sống tốt đẹp mà không phải lo lắng về cơm ăn áo mặc.

Nhưng thổ hoàng đế đã trở thành người chạy nạn chỉ sau một đêm, và đây là thực tế.

Nguyên nhân khiến hắn ta đến tình trạng này là vì hắn ta xen vào việc của người khác và cứu mọi người khỏi Cửa hàng thịt Huynh Đệ, kết quả là sự việc này bị rò rỉ và bị Vương gia biết được.

Nhà họ Vương bây giờ là sự tồn tại nói một không hai ở toàn bộ Tân Đô Thành, ngay cả nhà họ Diệp cũng không dám trái lời. Bởi vì đằng sau họ Vương có một vị Ma vương hùng mạnh, nghe nói còn có một Huyền Phù Thánh Thành Bí thuật học đồ chống lưng cho. Với hai tầng quan hệ này, ngay cả Kiếm Thuẫn Đế Quốc cũng không dám làm gì nhà họ Vương.

Đương nhiên, một nhà họ Vương hùng mạnh như vậy đối phó với một địa đầu xà trong khu vực của mình cũng không tốn sức lực, so với quái vật khổng lồ gia tộc họ Vương như vậy, chút thế lực của Trần Kiến Long chính là trò trẻ con, dế nhũi bên trong dế nhũi. Đối mặt Vương gia công kích quả thực là không thể chống đỡ một chút nào. Cơ hồ trong vòng một tiếng, những thế lực mà Trần Kiến Long đã kinh doanh trong một thời gian dài đã tan thành mây khói, địa bàn của hắn, nhân mã của hắn và các sản nghiệp khác nhau mà hắn ta phụ thuộc vào để kiếm sống, tất cả đều bị phá hủy hoặc bị Vương gia tiếp quản.

May mắn thay, Trần Kiến Long là một địa đầu xà vẫn chuẩn bị một số đường lui cho bản thân, sau khi phát hiện ra có điều gì đó không ổn hắn ta lập tức mang theo tâm phúc của mình lẩn trốn đến một khu ổ chuột ở Khu đô thị Vành đai sáu. Tất nhiên, hắn ta không quên dẫn theo ba người được giải cứu từ Cửa hàng thịt Huynh Đệ cùng với mình.

Không chỉ vậy, hắn ta còn phải đảm bảo ba người họ còn sống.

Bởi vì Trần Kiến Long biết rõ có lẽ mình có thể không thể ngóc đầu trở lại, muốn báo thù Vương gia phải trông cậy vào ba người này. Vì vậy, chiếu cố ba người này khá cẩn thận, không dám có một chút xíu qua loa.

Thực ra, Trần Kiến Long cũng hối hận vì hành động cứu người của mình ngày đó, nhưng hắn ta biết con đường này là do chính mình lựa chọn, đã muốn tìm cách thượng vị cũng chỉ có thể vật lộn đọ sức, đã làm thì đừng nói hối hận, nếu một khi thành công, như vậy hắn còn có thể lật bàn. Mà nơi phát ra lòng tin cho hắn ta chính là cảm giác của hắn, hắn hiện tại đã biết người sau lưng Cửa hàng thịt Huynh Đệ là người nào, và hắn cũng biết đối phương đã trở thành Bí thuật học đồ.

Trần Kiến Long rất thông minh, hắn biết muốn sống trên đời này nhất định phải có thực lực không gì sánh được, cho dù không có cũng phải có người chống lưng như vậy. Lúc trước đừng nhìn hắn ta chỉ là địa đầu xà ở Khu đô thị Vành đai sáu tựa hồ quyền thế rất lớn, nhưng ở trước mặt một số người thực lực cường đại, điểm gia sản này của hắn quả thực không đáng giá nhắc tới. Nhưng nếu muốn tiến thêm một bước, Trần Kiến Long thật đúng là không có phương pháp gì, những nhân vật quyền lực ở Tân Đô Thành đó giống như một đám lôi kéo ngồi chém gió tự kỷ, nếu gửi quà thì họ sẽ nhận, nhưng nếu muốn cầu bọn họ làm việc thì cơ bản là không có khả năng.

Vì vậy, cho dù là địa đầu xà, đến thời khắc mấu chốt cũng là bia đỡ đạn, nhân gia muốn khi nào nghiền chết liền nghiền chết. Trên thực tế sự tình lúc này đây nói cho Trần Kiến Long, có ít người muốn đối phó mình vậy đơn giản chính là chuyện một câu nói, cho nên hắn hiện tại chỉ có một con đường, chính là đem trận đánh bạc lớn này tiến hành tiếp.

Hắn ta đánh bạc là cảm xúc của chính mình. Hắn nhận định Ngô Minh kia tuyệt đối không phải người bình thường, mình ở thời khắc mấu chốt giúp bằng hữu đối phương, như vậy thì khả năng nhờ vào đó trèo lên một cây đại thụ này. Một khi đánh bạc thắng, như vậy hắn còn có thể ' qua cơn bỉ cực tới hồi thới lai' (*), hơn nữa nói không chừng còn có thể được quyền thế so trước kia càng cường đại hơn.

(*) Thành ngữ: Qua cơn bỉ cực tới hồi thới lai. Có nghĩa là qua được lúc cực khổ sẽ tới ngày sung sướng.

Chỉ bất quá tình huống của hắn bây giờ có chút nguy hiểm, hiện giờ hắn đã trở thành đối tượng Vương gia lùng bắt, căn bản không dám lộ diện, chỉ có thể để cho hai người thân tín của mình đi ra ngoài tìm hiểu. Ngoài ra, vết thương trên cơ thể của hắn đã bị nhiễm trùng và mưng mủ. Cũng may hắn là nguyên khí cấp hai, đổi lại một người bình thường đã chết từ tám kiếp.

Lúc này, một người từ trong nhà đi ra, lại là một thiếu nữ thanh tú, đúng là Tiểu Vũ.

Cô ấy đang xách một chậu đầy nước bẩn bê bết máu.

“Kiến Long đại ca, vết thương của anh có khá hơn không?” Lúc này Tiểu Vũ xinh đẹp nói. Nếu là trước đây, cô sẽ không bao giờ tưởng tượng được mình sẽ có quan hệ như thế nào với Trần Kiến Long, lão đại địa đầu xà ở Khu đô thị Vành đai sáu. Nhưng hiện tại, bọn họ lại trời xui đất khiến trở thành bằng hữu, hơn nữa tánh mạng của mình cùng với Quan Tây ca và Xuyên tử ca đều là Trần Kiến Long cứu.

Đây là ân cứu mạng, tuy trước đây Tiểu Vũ không cho rằng Trần Kiến Long là người tốt, nhưng giờ phút này nàng thật sự cảm kích hắn.

“Ta không sao, vết thương này đối với ta hoàn toàn không có vấn đề gì, Tiểu Vũ, hai ca ca của ngươi thế nào rồi?” Trần Kiến Long lớn hơn Tiểu Vũ rất nhiều, lúc này đang giả trang làm đại ca trong xã hội, cố tình hờ hững nói ra.

Đôi mắt của Tiểu Vũ một hồi ảm đạm, cô nhìn lại Quan Tây và Xuyên tử hai người vẫn đang bất tỉnh trong phòng, trong lúc nhất thời hốc mắt có chút ướt át.

"Bọn họ còn chưa tỉnh lại, vết thương trên người càng ngày càng phiền toái. Tất cả đều là lỗi của ta, nếu lúc đó bọn họ không cố gắng bảo vệ ta, bọn họ sẽ không như thế này!" Tiểu Vũ giờ phút này thật sự có chút ít không biết làm sao.

Đêm hôm đó, cửa hàng thịt bọn họ bất ngờ bị tấn công, toàn bộ cửa hàng bán thịt bị đập tan thành từng mảnh. May mắn thay, có một Trận pháp phòng ngự mà Ngô Minh đã bố trí ở trong cùng của cửa hàng thịt, tuy nói Trận pháp này cũng chỉ duy trì được một lúc rồi tan tành mây khói, nhưng nó cũng khiến cả ba người họ nhặt được cái mạng của mình.

Tuy nhiên cũng vì điều này mà Quan Tây và Xuyên tử đã bị thương nặng và hôn mê.

Khi Trần Kiến Long bí mật đào họ ra khỏi đống đổ nát và cứu họ trở về, Tiểu Vũ vẫn còn một tia hy vọng, dù sao thì Trần Kiến Long vẫn còn một số loại thuốc và nhân lực.

Nhưng bây giờ, vì ba người bọn họ mà gia nghiệp to lớn như vậy của Trần Kiến Long bị hủy hoại chỉ trong chốc lát, hơn nữa còn bị tổn thương, chưa kể đến còn trị thương cho hai người anh của mình, điều này khiến Tiểu Vũ cảm thấy áy náy và vô lực.

“Em thật sự vô dụng!” Lúc này Tiểu Vũ cắn chặt môi nói, “Chỉ cần đại ca Ngô Minh ở đây, anh ấy nhất định có thể cứu được anh Quan Tây và ca ca của em, còn những kẻ xấu xa kia cũng tuyệt đối không dám đối với chúng ta thế nào.”

Nhìn Tiểu Vũ, đại ca xã hội đen Trần Kiến Long nở một nụ cười gượng gạo, thầm nghĩ Ngô Minh không có ở đây, nếu anh ta ở đó sẽ không có rắc rối như vậy.

Chúng ta phải làm gì bây giờ?