Hoàn cảnh trong hang rất phức tạp, đoàn người đã đi bộ trong đó rất lâu, có thể nói nếu là núi thì có lẽ họ đã đi xuyên qua, nhưng cuối cùng họ vẫn không tìm thấy Cảnh Tình.
Cuối cùng, ngay khi họ chuẩn bị bỏ cuộc thì họ đã đến cuối hang động.
Ở đó, họ nhìn thấy một bức tường kỳ lạ, trong suốt như pha lê màu tím, dùng tay sờ vào cũng có thể cảm nhận được rõ ràng.
“Khi đó ta không biết, thật ra bức tường đó là một loại kết giới nguyên khí, là điểm giao cắt giữa thế giới chúng ta và đệ tứ Nguyên khí thế giới, trên tường kia có một khe nứt!” Văn Bá nói: “Đối với thông tin này thì các ngươi cũng đoán được rồi, ta cũng đoán rằng đệ tứ Nguyên khí thế giới nằm ở phía bên kia của khe nứt, nhưng lúc đó chúng ta không biết nên đi vào. Kết quả là chúng ta đi qua khe nứt và đến được đệ tứ Nguyên khí thế giới. Chúng ta ở đó ba năm và tìm hiểu về Nguyên khí thế giới. Chúng ta biết sớm muộn gì thì thế giới của chúng ta cũng sẽ sớm bị Nguyên khí thế giới xâm chiếm. Đương nhiên, ta cũng đã thức tỉnh, thậm chí tiến vào Nguyên khí bí cảnh tiến lên nguyên khí cấp bốn. "
Nói đến đây, Văn Bá dừng một chút, Đỗ Uy ở bên cạnh cười nói: "Ta cảm thấy đây là chuyện tốt, trong Nhân loại đã tiến lên trước một bước, điều này đã đi trước mọi người, khi nguyên khí xâm chiếm, đây còn không phải là có thể trở thành là người trên người sao.”
Câu nói của Đỗ Uy khiến Văn Bá lại nở nụ cười.
"Thiếu gia, đây mới là trọng điểm, cuối cùng mấy người chúng ta sinh ra mâu thuẫn. Đội trưởng Trịnh Bình và ta tin rằng vấn đề này phải được báo cho quốc gia, ít nhất quốc gia phải được chuẩn bị trước. Nhưng những người khác thì không nghĩ như vậy, họ nghĩ đây là một cơ hội, hãy tưởng tượng, nếu một ngày nguyên khí xâm chiếm, những quy tắc và trật tự hiện có của Nhân loại sẽ được viết lại hoàn toàn, lúc đó họ có thể tận dụng những ưu thế cường đại của mình và trở thành những tồn tại giống như hoàng đế. Than ôi, chúng đều là những suy nghĩ ích kỷ của con người. "
Văn Bá nói tiếp: "Sau này chúng ta xuyên qua khe nứt trở về, bởi vì lúc đó thế giới chưa bị nguyên khí xâm chiếm cho nên thực lực của chúng ta không có tăng lên mà lại suy giảm. Sau một thời gian dài không có đủ nguyên khí cung cấp nên chúng ta sẽ trở nên bình thường, chỉ có điều thân thể cường kiện hơn rất nhiều. Sau khi chia tay người khác, ta và đội trưởng Trịnh Bình đã viết một văn bản và giao cho quốc gia, đương nhiên là chúng ta giấu tên. Chúng ta cũng biết mức độ nghiêm trọng của việc này nên chúng ta không dám phơi bày danh tính, theo tài liệu chúng ta viết thì cũng có vấn đề về sự kiện khe nứt. Khi đó ta cũng đã tách khỏi đội trưởng Trịnh Bình, khi ta một mình đến Kinh đô mới phát hiện mình ly khai ba năm, bố ta mất đã lâu, mẹ ta thì ốm nặng nằm trên giường. May mắn nhờ có Đỗ lão gia tử lúc ấy tiếp tế nhà của ta, lúc bấy giờ ta ở ẩn nên tranh thủ tiến vào nhà họ Đỗ, sau đó cũng không có chuyện gì xảy ra. Thiếu gia ngươi cũng rõ ràng, thực lực của chúng ta cũng đã khôi phục đến nguyên khí cấp bốn sau khi bị nguyên khí xâm nhập.”
Văn Bá nói xong về sự kiện khe nứt, và cũng đã giải đáp được nhiều nghi vấn của Ngô Minh, nhưng các thành viên khác trong đoàn thăm dò đã đi đâu, và Trịnh Bình đi đâu thì còn là một bí ẩn.
"Ồ đúng rồi, về đồng đội của ta, ta chỉ biết một trong số họ bước vào chính giới sau khi trở về và thành lập gia tộc họ Vương. Tên hắn ta là Vương Hữu Lượng. Chúng ta đã gặp nhau một lần, chỉ có điều hắn trở nên tư lợi, lợi ích huân tâm đã làm rất nhiều chuyện xấu, đạo bất đồng bất tương vi mưu nên chúng ta đã là địch nhân. Cũng là bởi vì nguyên nhân này mà nhà họ Vương luôn chống lại nhà họ Đỗ, muốn diệt trừ cho sảng khoái a!”
Văn Bá thở dài, tưởng nhớ lại đồng đội cũ.
Không thể không nói, câu chuyện xưa mà Văn Bá kể lại vẫn rất phong phú và đầy đủ thông tin, Ngô Minh đã tiêu hóa nó một lúc rồi mới hỏi:
“Còn những người đồng đội khác thì sao?"
Văn Bá lại khôi phục tư thái bình tĩnh.
Ngô Minh tiếp tục hỏi, theo Ngô Minh, Cảnh Tình này tuyệt đối là một nhân vật mang tính then chốt, nếu như không phải do cô ta thì Văn Bá bọn họ cũng không thể vào hang động xuyên đến đệ tứ Nguyên khí thế giới.
Văn Bá lắc đầu nói: "Kỳ thực sau đêm đó, chúng ta không bao giờ gặp lại cô ta, ngay cả ở đệ tứ Nguyên khí thế giới thì chúng ta cũng không tìm thấy cô ta. Lúc đó, chúng ta còn hoài nghi ngờ cô ta căn bản không vào hang động gì cả. Có thể đã đi đến nơi khác, hoặc là bị sói hoang ăn thịt. "
Tuy rằng Văn Bá nói như vậy, nhưng Ngô Minh vẫn là không tin. Hiển nhiên, Cảnh Tình tuyệt đối không đơn giản, thậm chí nếu giải thích theo luận thuyết âm mưu, có thể nói rằng Cảnh Tình biến mất là có mục đích để dụ Văn Bá và những người khác vào hang động. Nhưng tất cả chỉ là suy đoán, không có chứng cớ nên không có cách nào chứng minh là sự thực, hơn nữa bề ngoài giống như cùng Ngô Minh cũng không có quan hệ gì cả, và những nghi vấn của anh ta không chỉ có chừng này. Sau đó đội trưởng Trịnh Bình đã đi đâu? Làm thế nào mà cuốn nhật ký của anh ta lại nằm trong hầm trú ẩn không kích dưới lòng đất ở Vũ Thành? Còn có vài cỗ thi thể ở đó là ai, những điều này Ngô Minh cũng không biết, hơn nữa Văn Bá cũng không cách nào trả lời, bởi vì những gì ông ta biết cũng chỉ là những sự tình đã trải qua.
"Chuyện này ta giấu ở trong lòng đã lâu, trước đây ta chỉ thỉnh thoảng cùng thiếu gia nói vài câu, hôm nay nói ra hết thảy khiến ta cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều. Chuyện này thật ra cũng không có gì. Chỉ là số mệnh của chúng ta, nếu nói là may mắn thì cũng có thể nói là xui xẻo ập đến, Hiện tại nguyên khí đã xâm chiếm nên mọi chuyện không thành vấn đề, nhưng phải cẩn thận Vương gia và Vương Hữu Lượng, đối phương tuyệt đối không phải là người hiền lành. Đặc biệt là Thích đoàn trưởng, hắn đã dám ám sát ngươi thì hắn nhất định để lại chuẩn bị ở phía sau. Vương Hữu Lượng, ta biết rõ hắn làm việc rất cẩn thận, nếu không sẽ không đem gia tộc họ Vương tới quy mô như ngày hôm nay!” Văn bá lúc này ân cần nhắc nhở.
Giờ phút này, những người trong phòng đều không có hảo cảm với nhà họ Vương, coi như kẻ thù không đội trời chung.
Cùng lúc đó, nhà họ Vương đã nhận được tin ám sát Thích Quang Dân đã thất bại, trong một khu biệt thự có diện tích ngang với nhà họ Diệp ở Khu đô thị Vành đai ba, một người đàn ông niên kỷ trông giống Văn bá nhưng trong mắt đầy vẻ lo lắng, ông lão đứng trong sảnh chắp tay sau lưng nghe thuộc hạ báo cáo.
Trên mặt đất bên cạnh có mấy thi thể nằm ngay ngắn, thi thể bị kiếm khí chém thành hai đoạn, lúc này đang cố gắng ghép lại với nhau, trong đó có thi thể Vương lão tam còn ghép sai nửa người dưới, nhìn về phía trên thập phần buồn cười.
Chỉ là trong đại sảnh không ai dám cười, Vương lão tam này là cháu trai yêu thích của gia chủ Vương gia Vương Hữu Lượng. Khi Vương lão tam chết, Vương Hữu Lượng đương nhiên sẽ không từ bỏ ý đồ, ở thời điểm này mà có ai dám cười chính là muốn chết.
Tuổi thật của Vương Hữu Lượng đã là 85, nhưng trông lão ta như mới ngoài năm mươi.
Trong số mười cao thủ hàng đầu được người dân ở Tân Kinh Đô bình chọn thì gia chủ Vương gia Vương Hữu Lượng không nằm trong số đó, bởi vì không có nhiều người biết thực lực của Vương Hữu Lượng, Đừng nói là Vương Hữu Lượng, như Văn bá cũng không có tên trong danh sách này, họ không phải là những người tranh giành danh lợi, Văn bá thì thờ ơ, còn Vương Hữu Lượng thì khinh thường.
Bình thường, Vương Hữu Lượng sẽ không xuất hiện, nhưng lúc này đây lão ta lại muốn đích thân xuất thủ.
"Tìm được chưa? Đến tột cùng là vương bát đản nào đã giết cháu ba của ta!"
Vương Hữu Lượng vẻ mặt âm trầm nói, tất cả con cái nhà họ Vương phía dưới đều sợ hãi câm như hến, một trong số đó dũng cảm tiến lên nói: "Lúc Tam thiếu gia dẫn theo người ám sát Thích Quang Dân thì gặp chuyện không may, hiện tại không biết tung tích Thích Quang Dân."
" Thích Quang Dân? Hắn chỉ là một nguyên khí cấp ba bình thường làm sao có thể giết Tiểu tam được. Bất quá chuyện này nếu là do hắn mà ra thì chúng ta cũng không thể bỏ qua hắn. Cho dù Thích Quang Dân đó trốn ở đâu cũng không thể để hắn ta sống cho đến bình minh, ngụy tạo chứng cứ bên quân bộ cũng báo cáo lên đi. Chúng ta không những muốn có được binh lực của trung đoàn đó, còn muốn khiến cho Thích Quang Dân thân bại danh liệt."
Trong ánh mắt Vương Hữu Lượng lộ ra một cổ túc sát chi khí.
Lúc này một người cháu trai nhà họ Vương bước nhanh tới nói: "Gia gia, gián điệp chúng ta sắp xếp vào nhà họ Đỗ đã báo cáo, Thích Quang Dân có thể ở trong nhà họ Đỗ."
Vương Hữu Lượng cau mày, sắc mặt thập phần âm trầm.