Tận thế tân thế giới

Chương 292: Trần Kiến Long




Sau khi đến tầng sáu, Ngô Minh nhìn thấy một người đàn ông trung niên trạc tuổi bốn mươi đang ngồi trong một đại sảnh sang trọng và to lớn. Phía sau đối phương có hai đại hán thực lực Thức Tỉnh giả cấp hai, tương tự như Vương Phách Đạo.

Thêm vào đó, Ngô Minh cũng phát hiện ở đây có nhiều người ẩn nấp hơn, xem ra trận thế lần này của đối phương rất lớn, ngay cả lối ra cũng bị người chặn lại để ngăn cản mình chạy trốn.

Đáng tiếc, Ngô Minh chưa bao giờ nghĩ đến việc chạy trốn.

Lúc này, Vương Phách Đạo bước nhanh lên hai bước, nói với người đàn ông trung niên trên sô pha trước mặt: "Kiến Long ca, lần này là lỗi của ta. Không những ta thất bại mà còn bị phế một tay!"

“Hừ, không phải lỗi của ngươi, là ta đã xem thường đối phương, Phách Đạo, ngươi ở cùng ta nhiều năm như vậy, ta nhất định sẽ báo thù cho ngươi, ngươi đi xuống trị thương trước đi!”

Trần Kiến Long xua tay, cho dù Vương Phách Đạo bị phế một tay nhưng cũng là Thức Tỉnh giả cấp 2. Ngoài ra hắn còn quen biết một số Dị tộc nhân, dùng Dị tộc nhân chữa trị tay của Vương Phách Đạo cũng không phải là không thể.

Khi đến địa bàn của mình, Vương Phách Đạo không còn bộ dáng ra vẻ đáng thương như lúc trước. Lúc này hắn ta hung hăng trừng mắt nhìn Ngô Minh phía sau, rồi nói nhỏ: " Kiến Long ca, tiểu tử này có chút thủ đoạn, tay của ta đã không biết hắn dùng gì phế đi, còn chiếc đũa trong tay hắn còn lợi hại hơn phi đao, lần này còn đòi tới nên phải cẩn thận!

Trần Kiến Long đầu tiên là sửng sốt, trong lòng cảm giác được có chút không đúng, sau đó nhỏ giọng hỏi: “Ngươi xác định hắn đi một mình, không có những người khác theo tới?”

Vương Phách Đạo vẫn có thể chắc chắn về điều này.

Trần Kiến Long sau đó cười thoải mái, sau đó dời tầm mắt về phía Ngô Minh, sau đó lạnh lùng nói: "Tiểu tử, ngươi thật là kiêu ngạo, dám đụng đến ngươi của ta. Hôm nay ngươi còn sống sót ra ngoài thì Trần Kiến Long ta vô dụng!"

Nói xong hắn vỗ tay, lập tức từ phía sau những cây cột xung quanh và một số cánh cửa rất nhiều người bước vào. Ít nhất có hơn 50 Thức Tỉnh giả cấp một, ngoài ra còn có mười Thức Tỉnh giả cấp hai, tất cả đều cầm vũ khí, có 30 khẩu súng lục và súng trường đều được cải tiến.

Quả thật, dưới trận thế này, ngay cả một Thức Tỉnh giả cấp ba cũng không thể sống sót, trừ khi đó là một Thức Tỉnh giả với một số khả năng và thẻ bài đặc biệt. Chỉ là những Thức Tỉnh giả ở Khu đô thị Vành đai thứ sáu đều có rất ít thẻ bài trên người, không thể có bất kỳ năng lực phi thường nào cho nên dù Vương Phách Đạo biết Ngô Minh lợi hại, cũng không lo lắng đối phương sẽ tạo ra sóng gió gì.

Ngô Minh dường như hoàn toàn không để ý đến những Thức Tỉnh giả xung quanh, không phải anh đang giả vờ mà trên người đang mặc áo giáp độ cứng hơn 4 điểm, cho dù là súng ống cải tiến cũng không thể bắn xuyên qua. Có thể nói, Ngô Minh tự mình động thủ giết những người này mà không cần triệu hồi bất cứ sinh vật nào.

Trần Kiến Long chưa kịp nói xong đã cảm thấy cổ đau nhói. Ngay sau đó, hắn thấy kinh hãi không biết đối phương từ lúc nào đã tới bên người hắn, trên tay cầm một thanh đoản kiếm toả ra hàn quang dí vào cổ hắn

Hàn quang trên đoản kiếm khiến hắn trực tiếp nuốt lại lời định nói tiếp: “Chuyện… chuyện gì xảy ra vậy?”

Trần Kiến Long có chút sững sờ, không nói tới hắn, đám người Vương Phách Đạo vừa rồi đứng bên cạnh cũng không thấy Ngô Minh hành động như thế nào, tựa hồ người kia vừa di chuyển đã tiến sát bên cạnh.

Cảm nhận được lưỡi kiếm trên cổ, Trần Kiến Long cảm thấy hoảng sợ tột độ, lúc này đám Thức Tỉnh giả cầm súng xung quanh mới phản ứng, chĩa súng về phía Ngô Minh nhưng bọn họ không dám bắn vì Trần Kiến Long cũng ở đó.

Trần Kiến Long lúc này cũng có phản ứng vội vàng nói, hắn chưa từng tưởng tượng tình thế sẽ đảo ngược trong nháy mắt.

Bản thân Trần Kiến Long cũng là Thức Tỉnh giả cấp hai, thực lực còn cao hơn Vương Phách Đạo, nhưng vừa rồi hắn không có cơ hội kịp phản ứng, hơn nữa tốc độ của đối phương quá nhanh. Lúc này, Trần Kiến Long cũng biết mình xem ra đã đánh giá thấp đối thủ, không nói đến chuyện khác, chỉ với tốc độ này thì đối phương dễ dàng giết chết hắn giống như đang lấy đồ trong túi, cho nên hiện tại hắn không dám trang bức.

Thật ra mà nói, Ngô Minh không cần tốn nhiều sức để giết những người trong căn phòng này, nhưng anh ta cũng không cần phải làm như vậy, dù sao giết nhiều người như vậy nhất định sẽ thu hút sự chú ý của một số cao tầng và cường giả Tân Đô Thành, không phù hợp với ý định ban đầu của Ngô Minh. Lần này, anh ta chỉ muốn cảnh cáo Trần Kiến Long, tin tưởng người có thể đạt được vị trí này không phải là kẻ ngốc, vẫn có thể phân biệt được mạng sống và mặt mũi cái nào quan trọng hơn.

Ngô Minh chỉ vào những người xung quanh, tính mạng của Trần Kiến Long lúc này nằm trong tay Ngô Minh làm sao dám không nghe, lập tức hét lớn: "Các ngươi bị điếc sao? Còn không mau cút đi."

Lão đại đa lên tiếng nên những tên thuộc hạ chỉ có thể cùng nhau ra khỏi phòng, bao gồm cả Vương Phách Đạo và Mã Sửu bị doạ sắc mặt tái nhợt tè cả ra quần.

Bây giờ Mã Sửu biết mình đã xong, không nói tới vị cao thủ kia, ngay cả Trần Kiến Long sợ rằng sau chuyện này cũng không tha cho gã, rốt cuộc gã đã trêu chọc địch nhân cường hãn như vậy trở lại, gã hiểu rất rõ về tính khí của Trần Kiến Long. Chỉ là hiện tại hắn không dám chạy trốn, dù sao đám người Vương Phách Đạo vẫn đang ở một bên.

Trong phòng lớn lúc này chỉ còn lại Ngô Minh và Trần Kiến Long, Ngô Minh vẫn chưa bỏ đoản kiếm trong tay xuống, nói chuyện dựa vào cổ đối phương như thế này càng có tính răn đe.

Nói xong, Ngô Minh Sau ngẫm nghĩ một chút, cảm thấy mình còn cần thêm một chút lửa nữa, vì vậy dùng chiếc xúc tu vô hình sau lưng đập vào bức tường bên cạnh.

Lập tức bức tường cách đó bảy tám mét trực tiếp bị nổ tung, vụn vữa rơi xuống lộ ra một cái lỗ lớn.

Ngô Minh biết cách đối phó với những người như Trần Kiến Long, thuyết phục hắn ta cũng vô ích. Đối thủ là một kẻ tàn nhẫn, nếu muốn đối phương thừa nhận và tuân theo chỉ có thể tàn nhẫn hơn.

Thấy một màn như vậy, Trần Kiến Long hai mắt gần như trợn trừng, lúc này mới thật sự cảm giác được cái gì gọi là sợ hãi, đối phương vừa liếc mắt liền tạc một lỗ thủng trên tường, đây là loại năng lực gì?

Đừng nói Trần Kiến Long đã nhìn thấy, nghe cũng chưa từng nghe nói qua, nếu đối phương dùng thủ đoạn này đối phó với hắn, đầu của hắn có lẽ sẽ bị đập vỡ như một quả dưa.

Ngay khi Ngô Minh nói xong, Trần Kiến Long gật đầu lia lịa.

Thấy đối phương đã đi vào khuôn khổ nên Ngô Minh cũng không nghĩ đem sự tình làm quá tuyệt, dù sao anh ta và đối phương cũng chưa tới mức phải sống chết, cũng không có thù hận lớn như vậy. Mà Ngô Minh có thể thấy được Trần Kiến Long thực sự sợ hãi, nếu như trước kia đối phương còn có suy nghĩ khác thì khi nhìn thấy mình dùng xúc tu vô hình đập tường, vẻ hung ác ẩn ẩn trong mắt Trần Kiến Long đều biến thành sợ hãi.

Ngô Minh định quay về, nhưng lúc này anh ta đột nhiên cảm thấy một làn sóng dao động từ A mỗ trong Tạp giới. Ngô Minh vội vàng ngăn nó bay ra ngoài, anh ta không muốn lộ ra mình có một Thạch Tượng Quỷ nghìn năm tuổi. Nhìn về hướng gây ra dao động của A mỗ, Ngô Minh thấy có một căn phòng bên trong bức tường mà anh vừa mới đập vỡ.

Bên trong là một căn phòng bảo tàng.

Phòng chứa bảo tàng là gì? Đó chính là nơi mà những người như Trần Kiến Long dùng quyền lực hiện tại thu gom một số bảo vật kỳ lạ hiếm có, chẳng hạn như một số di vật văn hóa, thư pháp và tranh vẽ, đá quý. Tuy hiện tại là Tân thế giới nhưng vẫn có người thượng tầng ở Tân Đô Thành nhận thức những thứ này, Trần Kiến Long cũng thường xuyên gửi tặng mấy vị cao tầng để thành lập mạng lưới của chính mình, bằng không thì làm sao có địa vị và quyền lực như hiện tại.