Tận thế tân thế giới

Chương 291: Ta và các ngươi đi một chuyến (2)




Ngô Minh lạnh giọng nói, Vương Phách Đạo nghe đến đây, trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm, vội vàng nói: “Bồi thường, đương nhiên phải bồi thường! "

Nói rồi hắn ta bấm vào sổ thẻ và lấy ra một số thẻ nguyên khí, nhưng còn chưa đưa qua đã suýt ngã xuống khi nghe những gì Ngô Minh nói tiếp theo.

Ngô Minh lớn tiếng nói, đối với anh ta, 500 Thẻ nguyên khí này chẳng là gì cả, dù sao ở Nguyên khí bí cảnh cần 5.000 Thẻ nguyên khí mới có thể vào tháp nguyên khí một lần. Tuy nhiên, trong Khu đô thị Vành đai thứ sáu của Tân Đô Thành, 500 Thẻ nguyên khí cũng không phải là một con số nhỏ, Vương Phách Đạo tuy có tên bá đạo nhưng hắn cũng không có nhiều Thẻ nguyên khí như vậy, đừng nói hắn, tất cả người bên hắn đều không có nhiều Thẻ nguyên khí như vậy.

Không nghi ngờ gì nữa, đây là một vụ tống tiền, một vụ tống tiền trần trụi, cả Vương Phách Đạo và Mã Sửu đều biết điều đó nhưng bọn hắn không dám nói gì cả. Bất đắc dĩ, kể cả Mã Sửu đều lấy Thẻ nguyên khí của mình ra và tính toán, nhưng chỉ có hơn 200 thẻ, còn chưa được một nửa.

“Chúng ta chỉ có hơn 200 thẻ!”

Vương Phách Đạo cảm giác được tay gãy của mình rất đau, lúc này sắc mặt tái nhợt run rẩy đưa qua.

Ngô Minh đem thẻ cất đi, sau đó không biết xấu hổ hỏi: "Phần còn thiếu thì sao? Ngươi viết giấy nợ?"

Lúc này Vương Phách Đạo đã hận không thể ăn tươi nuốt sống Ngô Minh, nhưng hắn biết đó chỉ là tưởng tượng của hắn. Thực lực của đối phương đã vượt xa dự đoán của hắn, đừng nói bây giờ bị chèn ép, cho dù có hất bình phân vào mặt hắn cũng không thể trở mặt.

Vương Phách Đạo nghiến răng nghiến lợi nói, chỉ cần có thể rời đi, sau đó trở về báo cho Đại ca Kiến Long, đến lúc đó sẽ có đông đảo huynh đệ cùng nhau vây công, hàng trăm khẩu súng đồng loạt nổ súng, cộng với Thẻ phép và sủng vật thì hắn không tin không giết được đối phương.

Không ngờ, câu nói tiếp theo của Ngô Minh khiến Vương Phách Đạo vừa mừng vừa sợ.

Nghe nói Ngô Minh chủ động cùng hắn trở về đòi Thẻ nguyên khí còn lại, Vương Phách Đạo sửng sốt một chút, sau đó trong lòng vui sướng thầm nghĩ đối phương tham tài phát điên rồi. Vốn dĩ nhiệm vụ của hắn ở đây là tùy tình hình giải quyết, nếu đối phương khó đối phó hắn sẽ dẫn người mang về giao cho Trần Kiến Long xử lý. Chỉ là lần này đối phương quá lợi hại, bắt người đi căn bản là nhiệm vụ bất khả thi, không ngờ đối phương lại chủ động đề nghị đi cùng mình, như vậy mới là tốt nhất.

Vương Phách Đạo hung hăng nghĩ, nhưng hắn hiển nhiên quên mất họ Vương của hắn viết ngược vẫn là họ Vương.

Tuy rằng trong lòng vốn đã rất cao hứng nhưng ngoài mặt Vương Phách Đạo hoàn toàn không có biểu hiện ra, khi chưa tới địa bàn của mình, vạn nhất chọc giận đối phương nhất định không khôn ngoan.

Vương Phách Đạo gật đầu, cố gắng kiềm chế cuồng hỷ trong lòng, sau đó dẫn mọi người ra khỏi cửa hàng thịt.

Ban đầu, Ngô Minh đã tống tiền hơn 200 Thẻ nguyên khí. Quan Tây, Xuyên tử và Tiểu Vũ đã khá ngạc nhiên và vui mừng. Họ đến Tân Kinh Đô lâu như vậy mà vẫn chưa thấy qua nhiều Thẻ nguyên khí như vậy, không ngờ Ngô Minh lại chủ động đi địa bàn đối phương đòi Thẻ nguyên khí còn lại.

Đám người Quan Tây biết về thực lực của Trần Kiến Long, vì vậy họ tự nhiên lo lắng cho sự an toàn của Ngô Minh.

Ngô Minh quay đầu nói ngắn gọn, đồng thời khi rời đi anh ta kích hoạt cả Trận pháp Phòng thủ và Công kích. Trận pháp anh ta bố trí để đề phòng đối phương đến quấy rối sau khi anh ta rời đi, như vậy sẽ không tốt.

Mặc dù quen Ngô Minh chưa được một ngày, nhưng Quan Tây và Xuyên tử đã rất tin tưởng Ngô Minh, nghe Ngô Minh nói như vậy cũng không nói gì thêm mà thành thành thật thật ở lại cửa hàng thịt.

Tiếp theo, Ngô Minh theo bọn Vương Phách Đạo đến địa bàn của Trần Kiến Long.

Quận 2 Khu đô thị Vành đai thứ sáu có hai hoặc ba con đường cắt ngang nhau, các tòa nhà ở đây rõ ràng là tốt hơn những nơi khác, đồng thời cũng là một 'trung tâm thương mại' của Quận 2.

Ở đây có tất cả mọi thứ mà Thức Tỉnh giả và bần dân muốn, thẻ, vũ khí, phụ nữ, thức ăn. Nói tóm lại, có một số cửa hàng bán vũ khí và thẻ, thậm chí cả nhà thổ và chúng mở cửa ngay cả ban ngày, có rất nhiều cô gái ăn mặc hở hang thu hút khách hàng.

Nếu là ở Kinh Đô trong thế giới cũ thì chuyện này không thể tưởng tượng được, nhưng ở Tân thế giới, ở Tân Đô Thành thì điều không thể trở thành có thể.

Trật tự ban đầu đã rối loạn, thế đạo hiện tại chính là sức mạnh, chỉ cần có sức mạnh là có thể có tất cả.

'Khu thương mại' quy mô lớn này được gọi là phố Kiến Long. Nó thuộc địa phận của Trần Kiến Long, ngay trong bốn Quận của Khu đô thị Vành đai thứ sáu, phố Kiến Long rất nổi tiếng, không ai ở đây không biết phố Kiến Long nên dĩ nhiên không ai không biết Trần Kiến Long.

Hắn là thổ hoàng đế ở Quận 2, muốn ai sống thì được sống, muốn ai chết tất phải chết. Cửa hàng thịt của Mã Sửu chỉ mở ở khu vực ngoại thành, nhưng bất kỳ ai muốn kinh doanh một chút, kể cả tiệm bán thịt kiểu này đều phải thông qua cái gật đầu của Trần Kiến Long và chia một phần lợi nhuận cho hắn, vì vậy Trần Kiến Long rất giàu có và quyền lực.

Đương nhiên Trần Kiến Long cũng là người có tai mắt nhất, chuyện gì xảy ra ở Quận 2 cũng không thể thoát khỏi mắt hắn. Giống như lúc này, máu chảy ròng ròng từ nắm đấm tay phải Vương Phách Đạo, chỉ dùng mảnh vải đơn giản quấn lại, mang theo một đám đàn em bị chiếc đũa đâm thủng cổ tay và một người xa lạ trở về đều đến tai của Trần Kiến Long.

Trần Kiến Long cau mày, Vương Phách Đạo dựa theo mệnh lệnh của hắn đi giáo huấn người, nhưng bây giờ trở lại với một vết thương nặng và mang theo một người lạ.

“Đúng vậy, nhưng Phách Đạo đã bí mật báo hiệu cho người của chúng ta, kêu chúng ta chuẩn bị nghênh địch!” Tiểu đệ đã báo cho Trần Kiến Long vội vàng nói.

Trần Kiến Long quả nhiên là lão đại, làm việc gì cũng quyết đoán liền biết ý đồ của Vương Phách Đạo.

Phải nói Vương Phách Đạo đã ở bên hắn bảy tám năm, Trần Kiến Long lập tức hiểu được ý tứ của hắn, hiển nhiên người cướp tiệm thịt Mã Sửu lần này không đơn giản, bằng không Vương Phách Đạo sẽ không bị thương, nhưng cũng may Vương Phách Đạo đủ thông minh để đánh lừa đối phương.

Theo quan điểm của Trần Kiến Long, cho dù một vị cao thủ đến phố Kiến Long của hắn ta cho dù có lợi hại đến đâu chắc chắn cũng sẽ chết.

Chỉ là hắn không biết Ngô Minh không hề bị Vương Phách Đạo lừa, anh ta chủ động tự mình muốn tới, nếu như Trần Kiến Long biết được sợ là sẽ không dễ dàng như vậy.

Nhưng dù thế nào đi nữa, Trần Kiến Long vẫn bố trí ít nhất năm mươi thuộc hạ trong địa bàn của mình, tất cả đều là thực lực Thức Tỉnh giả cấp 1. Mỗi người được trang bị một sủng vật cấp một, một khẩu súng lục cải tiến và những thứ khác, và mười Thức Tỉnh giả cấp hai, mỗi người có hai sinh vật cấp hai, cho dù đối phương thực sự là nguyên khí cấp ba, dưới trận thế này nhất định phải chết không thể nghi ngờ.

Vì vậy, Trần Kiến Long không sợ hãi, tin tưởng mười phần.

Ngay sau đó, Vương Phách Đạo đưa Ngô Minh vào tòa nhà sáu tầng nơi Trần Kiến Long đang ở, khi đến nơi thì Vương Phách Đạo không còn vẻ nơm nớp lo sợ, hắn thường thường quay đầu lại liếc mắt Ngô Minh một cái, trong mắt tất cả đều là vẻ ngoan độc, một biểu lộ ngươi chờ xem.

Ngô Minh không quan tâm chút nào, anh đã nhìn thấy những thủ đoạn nhỏ mà đối phương bí mật thực hiện trên đường đi, nhưng với thực lực hiện tại của Ngô Minh, loại thế lực này không thể gây ra bất kỳ mối đe dọa nào cho anh ta. Ngô Minh chỉ cần triệu hồi Sâm Lâm Nhuyễn Trùng và một vài Khô lâu chiến binh nguyên khí cấp ba là đủ để càn quét lực lượng này.

Lý do anh ta muốn đến đây chỉ là để cảnh cáo đối phương một chút, Ngô Minh định ở lại Tân Đô Thành một thời gian ngắn để tìm hiểu sự tình của Huyền Phù Thánh Thành nên anh ta không muốn bị quấy rối cả ngày. Đương nhiên cũng là bởi vì đám người Quan Tây, nếu anh rời đi khó có thể đảm bảo Trần Kiến Long sẽ không đối phó bọn họ.