Tận thế tân thế giới

Chương 288: Trận chiến trên không




Đúng lúc này, trên Tân Đô Thành triển khai một hồi truy đuổi chiến kịch liệt, Cốt Long tốc độ cực nhanh nhưng tốc độ của đối phương cũng không chậm, đặc biệt là người áo giáp quang dực, tốc độ còn nhanh hơn cả Cốt Long.

Một lúc sau, Ngô Minh cảm giác được sau lưng có một cỗ lực đạo nguy hiểm đánh úp lại, Ngô Minh không chút nghĩ ngợi liền cầm Hắc Tinh đại kiếm trong tay vung về phía sau, va chạm với kiếm bị đối phương đâm vào.

Kiếm của đối phương cũng rất lợi hại, có điều Hắc Tinh đại kiếm càng tốt hơn, hai vũ khí có độ cứng hơn 5 điểm va vào nhau, tia lửa kim loại chói mắt như pháo hoa nở rộ trong không khí, thậm chí còn vang vọng khắp bầu trời đêm.

Ngay lập tức, Tân Đô Thành náo nhiệt hẳn lên, rất nhiều người chú ý tới trận chiến kịch liệt trên không liền chạy ra xem, có người không biết cũng được gọi ra. Chỉ trong vài phút, mấy quận ở Tân Đô Thành đã kín người, dù là người giàu hay người nghèo cũng giống nhau đều bị trận chiến ác liệt đêm khuya này thu hút.

Ngô Minh đương nhiên không biết toàn bộ Tân Đô Thành đã náo loạn, anh ta hiện tại đang đối chiến với người áo giáp quang dực. Tuy rằng uy lực kiếm kỹ của Ngô Minh cũng không tệ, nhưng thực lực đối phương cũng không kém, chiếu đấu ngang ngửa với anh ta. Ngô MInh không dùng toàn lực của mình, nhưng nhìn bộ dạng đối phương cũng có vẻ như vậy.

Lúc này, ba người còn lại cũng đuổi kịp và gia nhập vòng vây Ngô Minh.

Trong lúc nhất thời đao quang kiếm ảnh, Ngô Minh một chọi bốn lập tức bị trấn áp.

Ngô Minh tự nhiên trong lòng không vui, nhưng anh ta không biết mình đã kiên trì một chọi bốn lâu như vậy đã khiến những người xem trận đấu bên dưới đều sợ ngây người.

Nhân loại ở Tân Đô Thành đều biết mười cường giả hàng đầu, là niềm tự hào của Nhân loại, mười cường giả này đều là cường giả nguyên khí cấp ba, mỗi người đều có thể giết chết đối thủ nguyên khí cấp ba bình thường.

Vào lúc này, trên bầu trời đã có hai người trong đó, đó là người cưỡi bạch ưng và kỵ sĩ rồng với một con Phi Long màu đỏ.

Một người tên là Ngụy Phong và một người còn lại tên là Triệu Thần Huy, cả hai đều là vô hạn tiếp cận nguyên khí cấp bốn, thực lực cường đại không có lời gì để nói, họ là những tinh hoa của giới tinh hoa Nhân loại ở Tân Đô Thành.

Nguyên khí cấp ba bình thường không đủ tư cách chống lại bọn họ. Nhưng vào lúc này hai người lại bị Hắc y nhân cầm đại kiếm đánh lui, thậm chí suýt nữa bị hất văng khỏi phi hành tọa kỵ.

Cảnh tượng này khiến mọi người đều mở rộng tầm mắt.

Lại càng không cần phải nói, tham dự vây công còn có hai cường giả Kiếm Thuẫn Đế Quốc, một là Lục Long kỵ sĩ và một là Quang dực kỵ sĩ, mặc dù Nhân loại biết rất ít về họ nhưng cũng biết hai Dị tộc nhân này đều là nguyên khí cấp bốn thực lực còn mạnh hơn mười nhân loại đỉnh phong. Một tổ hợp bốn người như vậy mà không làm gì được một người?

Hắc y nhân này rốt cuộc là ai?

Đây là câu hỏi mà tất cả mọi người ở Tân Đô Thành đều muốn biết.

"Lợi hại, lợi hại a, Ngụy Phong cùng Triệu Thần Huy hai tên gia hỏa này vậy mà một kiếm cũng không đỡ nổi. Người này đến tột cùng có lai lịch gì?"

Trên sân thượng của một tòa nhà sang trọng ở Khu đô thị Vành đai ba, một người tuổi còn trẻ ngẩng đầu trợn mắt há mồm nói ra, nói xong dường như nhớ ra điều gì vội vàng hỏi một người bên cạnh: "Văn Bá, đây là Nhân loại hay là Dị tộc?"

Ánh mắt Văn Bá như sao, ngẩng đầu, nhân tiện nói: "Nhân loại!

Lời ít mà ý nhiều, tựa hồ chưa từng nói một lời vô nghĩa, thiếu niên dường như đã quen, lập tức hưng phấn nói: "Nhân loại tốt, nhân loại tốt, như cái gọi là không phải tộc ta tất có dị tâm, nếu là Nhân loại ít nhất ta có thể tin tưởng, đi tìm người này, bất kể giá bao nhiêu cũng phải lôi kéo anh ta. "

Đồng thời, trong một dinh thự sang trọng, một số lão đầu cũng đang xem hình ảnh trực tiếp từ các góc độ khác nhau, tất cả họ sắc mặt đều kinh hãi.

"Bất kể người này là ai đều coi như là uy hiếp. Lập tức hạ lệnh cho đơn vị tên lửa khóa mục tiêu, chờ lệnh của ta rồi phóng tên lửa đất đối không!"

Một ông lão nói xong, trong phòng một người mặc quân trang lập tức cúi chào lĩnh mệnh, dùng điện thoại chuyên môn truyền đạt mệnh lệnh.

“Chờ một chút, nếu như dùng vũ lực mà còn không biết thân phận của đối phương, e rằng sẽ gây chuyện?”

Lúc này, một người đàn ông trung niên khác đột nhiên nói.

"Phiền toái? Nếu để kẻ xâm nhập này làm phiền những Bí thuật sư kinh khủng kia mới thật sự là phiền toái, lập tức hạ lệnh, khóa chặt mục tiêu!"

Ông lão đầu tiên nói chắc nịch, khi nghe đến ba chữ 'Bí thuật sư', không ai phản đối nữa.

Ngay sau đó, ít nhất bốn bệ phóng tên lửa được giấu ở Tân Đô Thành bắt đầu tự động nhắm và khóa mục tiêu.

Trên mặt đất, nhiều binh lính và chiến binh Thức Tỉnh giả đã bắt đầu hành động tiến vào tình trạng giới bị. Dù sao thì ở Tân Kinh Đô cũng có sự kiểm soát trên không rất nghiêm ngặt. Coi như là một ít cao thủ quyền quý có phi hành tọa kỵ cũng tuyệt đối không dám phi hành ở Tân Đô Thành. Thật không may, hôm nay Ngô Minh vừa mới đến nên hoàn toàn không biết về quy tắc này.

Vào lúc này, Ngô Minh không biết động tác nhất thời của mình đã gây ra một chấn động dữ dội.

Đối mặt với bốn đại cao thủ vây công, đặc biệt có hai người là nguyên khí cấp bốn chân chính, một người còn là nguyên khí cấp bốn đỉnh phong. Nói không có áp lực là giả, bất quá bọn họ muốn trong thời gian ngắn đánh bại Ngô Minh cũng tuyệt đối không có khả năng.

Sau khi Ngô Minh tiến đến nguyên khí cấp bốn, anh ta đã có thể chống lại nguyên khí cấp 5. Tuy rằng hiện tại một địch bốn bất lợi, nhưng nếu thực sự dốc toàn lực chưa hẳn không thể chuyển bại thành thắng.

Chỉ là Ngô Minh không cần làm chuyện này, anh ta chỉ muốn nhìn kỹ hơn một chút Huyền Phù Thánh Thành, hiện tại đã đạt được mục đích đương nhiên anh ta không muốn ở lại lâu hơn nữa. Ngô Minh vừa mới giao chiến với bốn vị cao thủ này mấy phút đồng hồ đã là thu hoạch lớn rồi, lập tức chém ra một đạo Kiếm khí sau đó nhanh chóng thối lui.

"Muốn chạy? Chỗ nào dễ dàng như vậy !"

Bốn vị cao thủ tức giận lập tức phát động càng thêm mãnh liệt. Bọn họ đều là nhân thượng nhân nên lòng tự trọng rất mạnh, bốn đánh một mà còn bị đối phương chạy trốn thì mặt mũi bọn họ bị vứt hết.

Nhưng Ngô Minh đã muốn đi thì họ không thể ngăn cản anh ta được. Nhìn thấy bốn người đuổi theo Ngô Minh lập tức ném ra một ít thẻ trận và bố trí một Trận pháp ẩn, sau khi tiến vào thì lập tức hóa thẻ Cốt Long, sau đó khoác một chiếc Áo choàng bóng tối, thu liễm tất cả khí tức tùy ý để mình rơi xuống.

Một loạt hành động này nhanh như chớp, ở trong mắt những người khác Ngô Minh đơn giản là hư không tiêu thất, biến mất không chút dấu vết.

“Biến mất? Làm sao có khả năng?”

Bốn vị cao thủ trên không trung thoát khỏi kiếm khí của Ngô Minh, vừa muốn đuổi theo nhưng khi bọn họ nhìn thấy đối thủ vừa rồi biến mất trong không trung không để lại dấu vết.

Bốn người lập tức bay tới chỗ Ngô Minh biến mất, bọn họ nhìn quanh quả nhiên không có dấu vết, một người lớn sống sờ sờ, còn có một Cốt Long hình thể to lớn đã biến mất.

Tất cả bọn họ đều choáng váng, chuyện này rõ ràng nằm ngoài dự đoán của bọn họ, lại càng là thoát ly thường thức.

Vô số người xem ở Tân Đô Thành lúc này cũng có chút không thể tin được, thật giống như ảo thuật vậy, nếu không phải ở Tân thế giới này còn tưởng đó là một màn ảo thuật.

Mặc kệ những người khác nghĩ như thế nào, lúc này Ngô Minh đã thu liễm nguyên khí của mình, mặc Áo choàng bóng tối rơi tự do, gió rít bên tai, từ trên độ cao 200 mét rơi xuống cũng chỉ bất quá mấy hơi thở. Nơi Ngô Minh tiếp đất tình cờ có một bức tường bảo vệ khổng lồ, lúc vừa tiếp đất anh ta đã phân ra một cổ nguyên khí quán chú thân thể, lần đầu tiên anh đạp chân lên một bức tường bảo vệ vững chắc, tất cả đều là nham thạch cứng rắn. Ngô Minh bước xuống trực tiếp giẫm ra hai vết chân sâu hai tấc, nương theo cổ lực đạo này Ngô Minh bay ra hơn 20 mét theo phương ngang, sau đó vững vàng đáp xuống mặt đất.

Đây cũng là bởi vì Ngô Minh đã là nguyên khí cấp bốn, thực lực so với người bình thường gần gấp mười lần, cho nên mới có thể có loại năng lực này, nếu đổi lại một Thức Tỉnh giả cấp ba, căn bản không có khả năng nhẹ nhành như vậy.

Sau khi xuống đất Ngô Minh nhanh chóng rời đi, lúc đang chiến đấu Ngô Minh cũng từ trên trời quan sát toàn bộ Tân Đô Thành. Quả nhiên như Quan Tây đã nói, Tân Đô Thành được bao bọc bởi những bức tường bảo vệ khổng lồ chia thành một vài khu vực rộng lớn. Lúc này có lẽ anh ta đã rơi vào bức tường bảo vệ giữa Khu đô thị Vành đai thứ tư và Khu đô thị Vành đai thứ 5. Ngô Minh đang mặc một chiếc Áo choàng bóng tối phải mất hơn một giờ mới lẻn về Khu đô thị Vành đai thứ sáu, trở lại cửa hàng bán thịt.