Khi nghe họ nói như vậy thì Ngô Minh có thể đã đoán được từ trước, hiển nhiên Quan Tây và Xuyên tử là loại người giảng nghĩa khí không để ý đến sinh tử, đã biết mình không địch lại đám người Mã Sửu mà họ vẫn liều mạng đi cứu Tiểu Vũ. Loại người này rất đáng để kết giao, một khi họ đã là người một nhà, thời khắc mấu chốt tuyệt đối sẽ không tiếc hết thảy đến giúp đỡ.
“Ngô đại ca, ta cũng nguyện ý ở lại!”
Ngay cả Tiểu Vũ lúc này cũng bày tỏ lập trường của mình, tuy rằng còn nhỏ tuổi nhưng thập phần hiểu chuyện. Lúc trước Ngô Minh đã cứu cô ta chính là ân nhân cứu mạng của cô ta, đừng nói chỉ lưu lại, chính là cùng người khác dốc sức liều mạng cô ta cũng dám.
Hơn nữa Tiểu Vũ càng thông minh, cô tự nhiên nhìn ra Ngô Minh bất phàm. Quan Tây và Xuyên tử có thể là do lòng nghĩa khí, nhưng cô biết Ngô Minh quyết định tiếp nhận cửa hàng thịt này chắc chắn không phải là một kẻ bốc đồng, anh ta phải có cái gì đó để dựa vào.
"Các ngươi yên tâm đi, cái gã Trần Kiến Long ta còn không để vào mắt. Tốt nhất là hắn đừng tới, nếu hắn dám đến ta cũng không sợ hắn!"
Ngô Minh nếu như đã hạ quyết tâm, vậy khẳng định là sẽ không sửa đổi.
Chuyện này đã quyết định xong, Quan Tây và Xuyên tử cũng không nói gì. Tiếp theo hai người thu thập đồ tốt từ những thuộc hạ đã chết của Mã Sửu, ném thi thể đi thật xa. Dù sao ở trong Khu đô thị Vành đai sáu mỗi ngày đều có người chết, ngày hôm sau sẽ có người quay lại để vứt xác.
Về phần Ngô Minh, anh ta kiểm tra cửa hàng bán thịt, sau đó bố trí một Trận pháp Phòng thủ và một Trận pháp Tấn công xung quanh cửa hàng bán thịt.
Đương nhiên, quy mô của Trận pháp không lớn, chỉ vây quanh cửa hàng thịt bên trong, với thực lực hiện tại của Ngô Minh, chỉ cần một cái vẫy tay là có thể bố trí được hai Trận pháp nhỏ.
Sau khi mọi việc xong xuôi thì trời cũng đã tối, đám người Quan Tây sắp xếp đồ đạc trong cửa hàng, còn Ngô Minh thì tìm một nơi không có ai xung quanh và triệu hồi A mỗ và Chúc.
A mỗ vừa đi ra liền nhìn lên Huyền Phù Thánh Thành trên bầu trời nhưng nó vẫn không nói ra được, nếu không nó nhất định sẽ nói cho Ngô Minh biết điều gì đó, nhưng dù vậy Ngô Minh cũng có một tia suy đoán.
Lúc ở Tháp nguyên khí, Lâm Kỳ từ Kiếm Thuẫn Đế Quốc đã rất quen thuộc với A mỗ và biết rõ tác dụng tồn tại của nó. Không phải ai cũng có thể biết được điều này. Ngoài ra, việc xây dựng Tân Kinh Đô còn có cả Kiếm Thuẫn Đế Quốc nữa.thậm chí có một khu đô thị đặc biệt dành cho Kiếm Thuẫn Đế Quốc ở đây, vậy Lâm Kỳ có phải cũng đã đến đây hay không? Sau đó, giả sử kiến thức của anh ta về loại ngàn năm Thạch Tượng Quỷ cũng được biết từ thành phố Tân Kinh Đô, cộng với phản ứng bất thường của A mỗ đối với Huyền Phù Thánh Thành, Ngô Minh đã có một suy đoán khá đáng tin cậy trong đầu.
Huyền Phù Thánh Thành trên đầu anh ta có thể có liên quan gì đó đến Nguyên Khí Thánh Đường.
Lâm Kỳ đã từng nói A mỗ là ngàn năm Thạch Tượng Quỷ, mà ngàn năm Thạch Tượng Quỷ là chìa khóa để tiến vào Nguyên Khí Thánh Đường và trở thành một Bí thuật sư.
Như vậy, có thể chính là một cơ hội hay không?
Nó có thể là 'Con đường quật khởi' được Thẻ 'Tiên tri' đưa ra?
Chính vì suy đoán kiểu này mà Ngô Minh quyết định định cư ở Tân Kinh Đô, đối với việc chiếm cửa hàng thịt của Mã Sửu cũng chỉ là thuận tiện mà làm, dù sao thì Ngô Minh cũng phải có chỗ ở, tốt nhất là có một phần sản nghiệp. Dù sao đây cũng là Mã Sửu tự mình gánh lấy, không thể trách người khác được, nếu đối phương không hạ sát thủ thì Ngô Minh cũng chỉ cần cứu người rồi rời đi.
Chờ đến sau nửa đêm, sau khi Quan Tây, Xuyên tử và Tiểu Vũ đều đã ngủ say, Ngô Minh lặng lẽ rời đi, khoác lên người bộ áo giáp và mặt nạ màu đen mà anh ta đoạt được từ Hắc sử để cải trang, sau đó triệu hồi Cốt Long bay đến Huyền Phù Thánh Thành lơ lửng trên cao dưới sự bao phủ của màn đêm.
Trong đêm đen gió thổi lồng lộng, tốc độ của Cốt Long rất nhanh chỉ trong chốc lát đã có thể tiếp cận Huyền Phù Thánh Thành. Lúc này Ngô Minh cũng nhìn thấy rõ thẻ bài bên dưới Huyền Phù Thánh Thành. Khoảng cách này, Ngô Minh sửng sốt phát hiện hóa ra đây là một Trận pháp cực kỳ cao cấp.
Bố trí một Trận pháp dưới một tòa thành khổng lồ có thể khiến cả thành phố lơ lửng nghe có vẻ hơi khó tin, nhưng đó là sự thật mà Ngô Minh lúc này đang tận mắt chứng kiến.
Trong lúc nhất thời, Ngô Minh cảm giác da đầu có chút tê dại, nếu như đây là một Trận pháp có thể cho vật thể lơ lửng như anh ta suy đoán, thì sẽ có bao nhiêu Trận pháp?
Cấp ba? Cấp bốn? Hoặc cấp năm, thậm chí cấp sáu? Hoặc Trận pháp cao cấp hơn, nhưng dù thế nào đi chăng nữa thì người có thể bố trí Trận pháp này chắc chắn là cao thủ trong các cao thủ, nếu là Trận pháp tấn công cùng cấp thì uy lực đủ để diệt sát mấy triệu người.
Vào lúc này, một số phi hành tọa kỵ bay ra từ Khu đô thị Vành đai thứ tư, Khu đô thị Vành đai thứ ba và Khu đô thị Vành đai thứ hai của Tân Đô Thành lao về phía Ngô Minh.
"Người nào? Sao ngươi dám tự tiện xông vào Huyền Phù Thánh Thành."
Một người đàn ông cưỡi một con chim ưng lông xám đầu trắng khổng lồ hét lớn. Nguyên khí cấp ba cường đại, mặc áo giáp trắng, hơn nữa còn là phi thường lợi hại trong nguyên khí cấp ba. Cầm một cây thương dài ba mét, mặc trên người áo giáp màu trắng, hơn nữa quái dị là có một vũ khí nóng như một khẩu súng máy trên vai của anh ta, trông có vẻ hơi hư hỏng.
Ngô Minh bị đối phương chặn lại không tiếp tục tiến lên, anh ta chẳng qua chỉ muốn đến gần nhìn cận cảnh Huyền Phù Thánh Thành. Sau khi biết dưới Huyền Phù Thánh Thành có một Trận pháp Lơ lửng cực kỳ cao cấp, Ngô Minh liền biết mình không có khả năng lẻn vào trong đó. Với Trận pháp Lơ lửng cấp cao như vậy, cũng đã nói lên có ít nhất một Trận pháp Tấn công cùng cấp, tự tiện xông vào trong đó thì chẳng khác nào tán tỉnh Thần chết.
Ngô Minh không nói gì, nhưng ngay sau đó, vài loài chim bay mãnh thú khác phóng lên trời lao tới vây lấy Ngô Minh. Đây là những Thủ vệ tinh anh của Tân Đô Thành, bao gồm cả Nhân loại và Dị tộc nhân. Dị tộc nhân là người Kiếm Thuẫn Đế Quốc. Trên thực tế, Tân Kinh Đô được Nhân loại và Kiếm Thuẫn Đế Quốc cùng nhau cai trị.
Nhìn những người vây quanh anh ta, ngoài kỵ sĩ cưỡi Ưng lông trắng lúc đầu còn có ba người khác. Trong số đó có hai kỵ sĩ cưỡi Phi Long.
Kích thước của hai con Phi Long không hề nhỏ, tuy nhỏ hơn Cốt Long một chút nhưng chúng cũng là sinh vật Long hệ, cưỡi trên lưng Phi Long một Nhân loại cường tráng, cũng là nguyên khí cấp ba, cưỡi trên lưng Phi Long còn lại là Dị tộc nhân thực lực nguyên khí cấp bốn.
Người cuối cùng trong số bốn người không cần sự hỗ trợ của bất kỳ sinh vật phi hành nào, chỉ bằng một kiện quang dực áo giáp phi hành trên không trung.
Áo giáp trên người của đối phương tỏa ra ánh sáng lung linh, trầm trọng vô cùng, chạm khắc tinh xảo, tay trái cầm một chiếc khiên lớn cũng tinh xảo không kém, có thể bảo vệ phần lớn cơ thể, trong khi tay phải cầm một thanh trường kiếm dày và sắc bén của kỵ sĩ. Phía sau áo giáp có đôi quang dực mở rộng ra bên ngoài, mặc dù quang dực không có chớp động nhưng dùng một thủ đoạn đặc thù nào đó làm cho đối phương có thể bay được
Mà người này cũng là mạnh nhất trong bốn người, đạt đến nguyên khí cấp bốn đỉnh phong.
Khi Ngô Minh nhìn thấy bốn người này, anh ta lập tức nhận ra đây là lực lượng chịu trách nhiệm về phòng không của Thành phố Tân Kinh Đô (Tân Đô Thành). Xét cho cùng, với tư cách là một thành phố hùng mạnh, phòng ngự trên mặt đất thôi là không đủ, còn cần phòng không vững chắc. Ngô Minh dám đánh cuộc bốn người này không phải là tất cả lực lượng phòng không của Tân Đô Thành.
Lại nói tiếp cũng là rất oan uổng, Ngô Minh cũng chỉ là muốn dò xét thoáng một chút Huyền Phù Thánh Thành, cũng không có ý tứ gì khác, không ngờ lại gây họa, cũng may là Ngô Minh đã dự kiến trước nên mặc vào trang phục Hắc sử.
Ngô Minh lúc này đương nhiên sẽ không trả lời câu hỏi của đối phương, anh ta chỉ nghĩ làm sao để thoát thân, bốn người này không hề yếu, đặc biệt là hai kỵ sĩ rồng và người mặc áo giáp quang dực, càng là uy hiếp cường đại.
“Ngươi là Hắc sử của Hắc Ngục Thành?”
Người mặc áo giáp quang dực đột nhiên hỏi, anh ta hiển nhiên là người am tường, biết rõ sự tồn tại của Hắc Ngục Thành.
Ngô Minh không có thời gian trả lời, trong nội tâm anh ta đã có kế hoạch sau này nên hôm nay nhất định không được bại lộ, bốn người này tuy rằng thực lực cường hãn, nhưng muốn lưu mình lại thì khả năng cũng không lớn.
Nghĩ đến đây, Ngô Minh nhẹ nhàng đưa chân chạm vào Cốt Long, con Cốt Long lập tức bay xuống dưới.
“Đuổi theo!”
Người mặc giáp quang dực lập tức hét lên dẫn đầu đuổi theo, sau đó ba người cưỡi sinh vật phi hành nhanh chóng đuổi theo.