Một cái gai nhọn dài hai thước đột nhiên xuất hiện trên mặt đất, lập tức xuyên qua cánh tay và vai trái của người đá khổng lồ, bởi vì người đá khổng lồ đập nắm đấm quá nhanh, dưới sự va chạm của hai lực lượng, toàn bộ cánh tay trái của gã khổng lồ bị xuyên thủng và tách ra, sau đó rơi xuống đất với một tiếng nổ.
“Không tốt, đâm trật rồi!”
Ngô Minh thầm nghĩ không tốt, sau đó không chút do dự kích hoạt thẻ bài ‘Lá chắn nguyên khí’. Anh ta vốn muốn trực tiếp đâm xuyên trái tim của người đá khổng lồ này, như vậy mới có thể một kích tất sát.
Tuy nhiên, rõ ràng là các kế hoạch đã không theo kịp những thay đổi. May mắn thay, Ngô Minh đã cầm thẻ phòng thủ ‘Lá chắn nguyên khí’ trong tay và kích hoạt nó ngay lập tức.
Ngay khi năng lượng của lá chắn nguyên khí bao trùm cơ thể Ngô Minh, người đá khổng lồ đang cực kỳ tức giận và đau đớn đột nhiên vung tay phải của mình ra nháy mắt đánh trúng Ngô Minh, anh ta vừa mới cuộn thân mình liền bị quét trúng, văng ra giống như một cổ đạn pháo đánh vỡ bức tường, đập vào một tòa nhà gần đó.
Cánh tay trái bị xé toạc khỏi cơ thể, người đá khổng lồ phát ra tiếng gầm rú truyền ra mấy cây số, kính của tất cả các tòa nhà trong phạm vi 300 mét lập tức vỡ tan tành, hầu như tất cả mọi người trong khu vực an toàn đều nghe thấy đều trong lòng kinh hãi. Tiếng gầm khiến tất cả mọi người đều im lặng, ngay cả trên tuyến phòng thủ phía bắc và phía tây, hàng ngàn trùng nhân và quân phòng thủ cũng bị tiếng gầm chấn nhiếp, những trùng nhân đang tấn công bất ngờ bắt đầu rút lui như thủy triều.
“Chuyện quái gì đang xảy ra vậy!”
Các chỉ huy đông tây bắc nhìn cảnh này lớn tiếng hỏi.
Tự nhiên không ai trả lời được.
Tuyến phòng thủ phía đông của khu an toàn, binh lính lấy tay bịt tai kinh hãi nhìn người đá khổng lồ nơi xa, người đá khổng lồ cụt tay lực lượng cuồng bạo vung sức phá hủy một tòa nhà cao tám tầng, sau đó dùng một con mắt nhìn quét qua khu vực an toàn liếc mắt một cái, thế nhưng ra ngoài dự đoán của mọi người xoay người rời đi.
Nguyên bản nó bị thương rất nặng, hiện giờ lại bị chọc mù một bên mắt, càng là bị chặt đứt cánh tay trái, nếu nó tiếp tục tấn công vào khu vực an toàn, nó có khả năng bị giết bởi đạn pháo xe tăng.
Là một sinh vật cấp ba, người đá khổng lồ có trí tuệ không tầm thường đương nhiên minh bạch đạo lý này.
Vì vậy, nó đã chọn rút lui một cách khôn ngoan.
Cả binh lính và thức tỉnh giả đều không dám truy đuổi nó, ngay cả khi người đá khổng lồ đang hấp hối cũng không phải là thứ mà họ có thể chống lại.
Nhìn bóng lưng cao lớn, mọi người thở phào nhẹ nhõm, ai cũng biết nếu không phải nhờ có người vừa rồi thì có lẽ bây giờ vùng an toàn đã sụp đổ.
"Đội trưởng Tôn, mau cho đội cấp cứu chạy tới cứu người vừa rồi..."
Triệu Ninh là người phản ứng đầu tiên, cô vội vàng nói, nếu không phải nhờ người vừa rồi, bao gồm cả cha mẹ cô trong khu vực an toàn này sợ đều khó thoát một kiếp.
"Vô dụng thôi, bất kể người đó là ai thì chết chắc rồi. Ngươi phải biết người đó đã phải chịu một đòn từ người đá khổng lồ, hơn phân nửa đã bị đánh thành thịt nát!"
Chu Chấn Hải lúc này nói ra một câu nói mát, tự nhiên là rước lấy không ít xem thường, chỉ là ai nấy cũng đều biết, có lẽ hắn nói không sai.
Với một cú quét của người đá khổng lồ, ngay cả xe chiến đấu bộ binh bọc thép cũng sẽ bị biến dạng và vặn vẹo, hậu quả của việc nó bị nó quét lên người có thể tưởng tượng được.
“Dù sao người đó cũng là anh hùng, chúng ta đi xem một chút đi!”
Tôn Cường không gọi đội cấp cứu, anh ta hiển nhiên biết rằng như vậy chẳng có ích lợi gì, bất kể người đó là ai hay vì mục đích gì, anh ta có thể đuổi người đá khổng lồ đáng sợ đi thì đó là một công lao rất lớn.
Ngay khi bọn họ đang định lao tới, đột nhiên từ trong tòa nhà vỡ nát bên cạnh, một bóng người lao ra nhanh như chớp, người đó dính đầy máu, quần áo xộc xệch, trên người đầy vết thương.
Chỉ thấy người này thở dài thườn thượt, sau đó bước nhanh tới cánh tay bị chặt đứt của người đá khổng lồ dài hơn hai thước, vươn tay sờ sờ đọc ra một âm tiết kỳ quái.
Người bình thường không thể hiểu được, nhưng thức tỉnh giả lại nghe rõ ràng.
Đó là một “Thẻ bài!”
Trong tích tắc, cánh tay to lớn bị gãy liền biến thành một thẻ bài trong một làn khói, bị nam nhân nắm lấy trong tay, sau đó nam nhân chạy vài bước vụt biến vào phế tích bên cạnh.
Toàn bộ quá trình chỉ diễn ra trong ba hoặc bốn giây, khi Tôn Cường cùng thức tỉnh giả khác và một cặp binh lính lao tới, không có dấu vết của người đó xung quanh.
Khung cảnh bỗng chốc rơi vào bầu không khí kỳ lạ.
"Sao lại có thể như vậy được? Hắn bị người đá khổng lồ tát chính diện còn chưa chết? Tên kia cũng là yêu quái sao?"
Chu Chấn Hải hét lớn một tiếng, hiển nhiên không thể tin được chuyện phát sinh trước mắt.
“Con quái vật sẽ xua đuổi người đá khổng lồ cho ngươi và bảo vệ khu vực an toàn sao?”
Thạch Lỗi, người có tính cách bốc lửa mắng ngay lập tức, anh ta không hài lòng với Chu Chấn Hải, kẻ tham lam sống sợ chết.
“Thạch Lỗi, ngươi đang cố ý tìm phiền phức sao?”
Chu Chấn Hải, cũng là lưu manh mở trừng mắt nói.
Thấy hai người sắp cãi nhau, Tôn Cường lúc này mới đứng dậy ngăn không cho hai người cãi nhau.
"Được rồi, phương pháp của người đó đối phó với người đá khổng lồ chắc chắn cũng giống như chúng ta, sử dụng sức mạnh của thẻ bài, hẳn là thức tỉnh giả trong khu vực an toàn, anh phải biết rằng trong khu vực an toàn có rất nhiều thức tỉnh giả chưa tham gia đội thức tỉnh của quân đội. Người này có thể là một trong số đó. Triệu Ninh, kỹ năng quan sát của cô tốt nhất trong đội, cô nghiên cứu sâu nhất về thẻ bài, vậy hãy nói cho tôi biết ý kiến của cô đi.”
Triệu Ninh, với tư cách là người phụ nữ duy nhất trong đội Thức tỉnh số ba, có nét tinh tế đặc biệt của phụ nữ, cô nhớ lại một lúc rồi nói:
"Tôi có thể kết luận rằng người đó cũng thức tỉnh như chúng ta, và mạnh mẽ hơn chúng ta, cho dù là số lượng bài trong tay hay là khả năng sử dụng bài đều vượt qua chúng ta rất nhiều. Vừa rồi anh ta đã xử lý người đá khổng lồ ít nhất là hai... Không, ít nhất là ba loại thẻ bài, có thể tạo ra loại thẻ bổ trợ ‘Lưu sa bẫy rập’ này, thẻ tấn công có thể ngay lập tức xuyên qua cánh tay của người đá khổng lồ và xé nát nó và thẻ phòng thủ có thể chống lại sức tấn công của người đá khổng lồ... "
Cô chưa kịp nói xong, Chu Chấn Hải đã hét lên lần nữa: "Ba lá bài? Thật nực cười, mọi người có tin không? Theo ta biết, cộng với đội nhất và nhì, cộng với cả chúng ta, trong tay có nhiều hơn một lá bài, chỉ có Rìu vương của đội đầu tiên, anh ấy có thẻ vũ khí và thẻ sinh học, chính vì điều này mà anh ấy có thể ngồi vững ở vị trí của thức tỉnh giả đầu tiên trong vùng an toàn này. Triệu Ninh, theo như những gì cô nói, người vừa rồi đã sợ còn mạnh hơn cả Rìu vương, làm sao mà có thể! "
"Nhưng anh ta đã làm cho người đá khổng lồ bị thương nặng hơn nữa còn đánh lui nó. Ta nghĩ ngay cả khi Rìu vương có ở đây, ta e rằng anh ta cũng không làm được như vậy!" Triệu Ninh nói hơi khó hiểu, nhưng là có lý.
Chu Chấn Hải trợn tròn mắt, nhưng cũng không nghĩ ra được lý do để phản bác, vì vậy hắn lạnh lùng nói: “Đứa nhỏ không hiểu chuyện, ta cũng lười nói cùng ngươi!”
Lúc này, Ngô Minh đang cùng Lý Hạ lao xuống lầu, trong cuộc chiến lúc trước cũng nhờ Ngô Minh đã nắm chặt lấy tấm ‘Lá chắn nguyên khí' cùng với đeo giáp xác trùng nhân mới có thể cứu sống Ngô Minh một mạng, nhưng lúc này anh không còn chịu được nữa, trực tiếp ngất đi. Lý Hạ sợ tới mức hoa dung thất sắc, lúc này mới biết mình chỉ có thể tự mình hạ quyết tâm cõng Ngô Minh sau lưng, cô từ một con đường vô cùng bí mật trở về khu vực an toàn rồi trở về nhà họ đã thuê.
Bác Triệu và dì Triệu đã lo lắng từ mấy giờ trước, khi nhìn thấy Lý Hạ trở về cùng với Ngô Minh trên lưng, bọn họ càng thêm sợ hãi, nhưng mà bác Triệu hình như đã từng trãi qua một số chuyện ở trên đời. Lúc này mới bình tĩnh để Lý Hạ vào nhà, sau đó băng bó vết thương cho Ngô Minh và thay quần áo cho anh ta.
Ngô Minh rất may mắn, chỉ bị gãy hai xương sườn, nội tạng bị lệch một ít vị trí, thêm một số vết thương ngoài da, với thể chất của thức tỉnh giả chỉ cần nghỉ ngơi tốt vài ngày là có thể bình phục.
Buổi trưa ngày hôm sau anh tỉnh lại, sau khi biết mình bị Lý Hạ cõng về, Ngô Minh chỉ cười trừ không nói gì.
Lần này nếu không có Lý Hạ, anh ta sẽ gặp nguy hiểm, đây chính là ưu điểm có đồng bạn tốt, nếu chỉ có một mình như kiếp trước, anh nhất định sẽ lặp lại những sai lầm tương tự.
Tiêu tốn ba lá bài cực kỳ quý giá, tuy không giết được người đá khổng lồ mà lại bị thương nặng, giao dịch này tưởng chừng thua lỗ nhưng thực tế lại không phải như vậy.
Chưa nói đến vấn đề đẩy lùi người đá khổng lồ và bảo vệ khu vực an toàn, lợi ích mà Ngô Minh nhận được đã vượt quá công sức bỏ ra.
Có hai lợi ích đối với Ngô Minh.
Lý do khiến Ngô Minh bắt đầu liều lĩnh sử dụng chiếc gai xương để tấn công mắt của người đá khổng lồ là vì một tin đồn mà anh đã nghe được ở kiếp trước. Có người đã từng dùng vũ khí để chọc thủng mắt người khổng lồ, vũ khí được tôi luyện từ tinh chất máu của người khổng lồ và bị nguyền rủa bởi cơn giận dữ của người khổng lồ, biến thành một vũ khí rất mạnh. Và Ngô Minh vừa kiểm tra chiếc gai xương trùng nhân của mình, quả nhiên nó đã thay đổi, kết cấu trở nên cứng hơn, một lưỡi xương dài màu máu đã được thêm vào trong hình dạng, cực kỳ sắc bén. Một cú chém có thể dễ dàng chém đứt giáp xác của trùng nhân cấp 2.
Một lợi ích lớn khác là hóa thẻ tay bị gãy của người đá khổng lồ.
Trong đó có thể lấy ra những tài liệu quý giá như máu, xương, da người khổng lồ,... là những tài liệu cần thiết để tạo ra một số thẻ. Theo ước tính của Ngô Minh, cánh tay bị gãy này có thể chiết xuất ít nhất hơn 5 thẻ Máu khổng lồ, 1 thẻ Bộ xương khổng lồ, 2 thẻ Da người khổng lồ.
Giá trị của những loại thẻ này hơn nhiều so với ba thẻ tiêu tốn trước đó, đây chính là nguyên nhân Ngô Minh động thủ. Đương nhiên, kế hoạch ban đầu của anh ta là giết người đá khổng lồ bị thương nặng và lấy xác của nó, nhưng hiển nhiên sức mạnh của sinh vật cấp ba không phải là nói suông. Đánh lén, đẩy lùi, thu hoạch tay bị gãy là đã thắp hương cao rồi.
Bây giờ, trong bộ sưu tập thẻ của Ngô Minh chỉ có một thẻ sinh vật là ‘Mộ địa cự ma cu li’, một thẻ nguyên liệu ‘Cánh tay cụt của người đá khổng lồ', còn lại là một số thẻ 'Răng bọ', thẻ ‘huyết nhục', ‘Bánh mỳ ngon’ và ‘Nước uống’
Thẻ nguyên tố Đất đã cạn kiệt cần tích lũy từ từ, hiện tại Ngô Minh đang bị thương nặng cần nằm trên giường nghỉ ngơi, nhưng anh có rất nhiều thời gian để làm thẻ nguyên tố Đất.
Từ khi Ngô Minh bị thương nặng, Lý Hạ như là một người khác, phong thái cũng hoàn toàn khác với trước kia, cái loại yếu đuối nữ tử kia biến mất. Mỗi ngày, ngoại trừ bồi Ngô Minh một hồi buổi sáng, thời gian sau đó sẽ biến mất, quay lại vào buổi tối.
Thật ra Lý Hạ bị kích thích rất nhiều, cô không ngừng tự trách mình, từ đầu đến cuối đều là Ngô Minh bảo vệ cô, nếu không có Ngô Minh, cô sẽ không bao giờ sống được như bây giờ. Nhưng trong trận chiến người đá khổng lồ vừa rồi, cô không thể giúp gì được, chỉ có thể quan sát từ bên lề. Trong suy nghĩ của Lý Hạ, nếu cô mạnh mẽ hơn, nếu lúc đó cô là thức tỉnh giả, có lẽ Ngô Minh đã không bị thương nặng như vậy.