Tận thế tân thế giới

Chương 26: Đột kích ma thứ




Tuyến phòng thủ đầu tiên trong khu an toàn đã hoàn toàn bị chiếm đóng, với những xác chết đẫm máu và xe bọc thép cong vênh khắp nơi. Quân đội ở tuyến phong thủ đầu tiên đã thiết lập tuyến phòng thủ đầu tiên thứ hai phía sau cách đó 500m, nhưng những người lính vừa chạy trốn trở lại biết rằng tuyến phòng thủ thứ hai mỏng manh này không thể ngăn cản gã khổng lồ đáng sợ chút nào.

Một khi quái vật phá vỡ tuyến phòng thủ thứ hai, khu vực an toàn sẽ kết thúc.

Giờ phút này, chỉ còn một tiểu đội ngăn chặn người khổng lồ đáng sợ đó, chính là đội thức tỉnh số ba trực thuộc tổng hành dinh.

Vị trung tá chạy đến tuyến phòng thủ thứ hai lúc này tái mặt, nắm lấy thông tín viên hỏi: "Khi nào viện binh từ sở chỉ huy tới? Nếu như bọn họ không tới, thật sự là hết rồi.”

“Thủ trưởng, tổng bộ nói tuyến phòng thủ khu tây bộ và khu bắc bộ bị tấn công bởi một lượng lớn trùng nhân cùng một lúc, không có đủ quân tiếp viện, đội thức tỉnh số một và số hai cũng đang ở trên hàng phòng thủ để chống lại trùng nhân, căn bản không thể gọi họ đến tiếp viện!” Thông tín viên vẻ mặt đau khổ, lớn tiếng nói.

"Trùng nhân? Con bà nó trùng nhân, trùng nhân chỉ cần vũ khí thông thường liền có thể chống lại. Nói với bộ chỉ huy rằng chúng ta đang bị tấn công bởi người khổng lồ ở đây. Nếu chúng ta không củng cố tuyến phòng thủ phía đông chúng ta sẽ sụp đổ, ở đằng sau còn hơn 8 mươi vạn dân tị nạn, trách nhiệm này ngay cả trụ sở cũng không gánh nổi, chết tiệt, ta sẽ đích thân nói với trụ sở!” Trung tá nắm lấy máy truyền tin hét lớn.

Tuyến phòng thủ thứ hai có hàng nghìn binh lính và hàng chục xe tăng, nhưng họ không có cảm giác an toàn, cách đó năm trăm mét, bóng dáng khổng lồ giống như một cơn ác mộng, mỗi cú đấm và mỗi tiếng gầm đều có thể khiến trái tim họ đập dữ dội.

Vào lúc này, không tới một trăm binh sĩ và đội thức tỉnh số ba đang ngăn chặn con quái vật này.

Mà chân chính hũu hiệu ngăn chặn nó là những người sau.

Thức tỉnh giả có tốc độ và sức mạnh vượt trội hơn người thường nên khả năng sống sót cũng mạnh hơn lính thường rất nhiều, có thể sử dụng sức mạnh của thẻ bài.

Nhưng dù vậy, họ vẫn không thể cản lại được bước chân của gã khổng lồ bằng đá.

Đội trưởng của đội thức tỉnh số ba, người đàn ông trung niên cầm hai khẩu súng lúc này cũng đang thở hổn hển, ba tên thuộc hạ của anh ta là Thạch Lỗi, Chu Chấn Hải và Triệu Ninh, trông đều chật vật.

Cuộc tấn công của bầy đàn ong độc hoàn toàn không ảnh hưởng đến người đá khổng lồ, chiến binh của bộ tộc độc xà vừa vô ý liền bị người đá khổng lồ đập nát thành thịt vụn. Hỏa đạn thuật rất mạnh, nhưng nó chỉ thổi bay một số mảnh vỡ, không gây ra bất kỳ thiệt hại đáng kể nào cả.

  "Đội trưởng Tôn, con quái vật khổng lồ này quá mạnh, chúng ta không thể chống lại nó được, đừng nói đội số ba của chúng ta, cho dù đội số một và số hai có tới, cũng tuyệt đối không thể ngăn cản được, so với thực lực của người khổng lồ này, chúng ta căn bản không đáng nhắc tới, rút lui thôi, nếu chúng ta không rút lui tất cả chúng ta sẽ chết ở đây.”

Chu Chấn Hải đã hoảng sợ khi nhìn thấy chiến binh bộ tộc độc xà của mình bị người đá khổng lồ giẫm nát.

  "Đánh rắm, Chu Chấn Hải, ngươi muốn chạy thì chạy đi, một mình ngươi tự nhiên không quan tâm, nhưng vợ con của ta vẫn ở trong vùng an toàn, chúng ta chạy đi thì bọn họ phải làm sao? Còn Triệu Ninh, cha mẹ ngươi cũng ở đó, ngươi sẽ không bỏ chạy như Chu Chấn Hải chứ?”

Tôn đội trưởng tiếp tục bắn với khẩu súng lục trong tay, mặc dù biết là vô dụng nhưng anh vẫn tiếp tục bóp cò.

  “Đúng vậy, chúng ta tuyệt đối không thể để cho con quái vật này xông vào!”

Triệu Ninh mặt đầy mồ hôi, nhưng ánh mắt kiên định, cầm trong tay một khẩu súng lục, thay băng đạn trống, nàng chỉ có một tấm thẻ bài đã được sử dụng, bây giờ chỉ có thể sử dụng tốc độ bắn đạn để đánh du kích.

Vẻ mặt của Chu Chấn Hải trở nên lạnh lùng, nhưng hắn ta không lên tiếng, mà chạy đến bên người tên Lục Tường đã dùng thẻ lúc đầu, nói nhỏ: "Lục Tường, ý kiến của ngươi như thế nào? Ngươi muốn chết ở đây với đám người này sao? Theo như ta biết thì ngươi không có người thân nào ở Vũ Thành, rút lui với ta thì sao, hai người có thể đi qua khu vực bị chiếm đóng đến những khu an toàn khác, lúc đó có thể hô mưa gọi gió rồi.”

Thanh niên Lục Tường hiển nhiên có chút do dự.

Lúc này, một thức tỉnh giả khác bị xác của một chiếc xe do người khổng lồ ném vào, lập tức biến thành một bãi huyết nhục mơ hồ, thịt nát xương tan.

Đội số ba ban đầu có bảy thức tỉnh giả, nhưng bây giờ chỉ còn lại năm người.

Tôn Cường lúc này sắc mặt tái nhợt, là đội trưởng của đội thức tỉnh số ba, giờ anh ta rõ ràng biết bọn họ không thể ngăn chặn con quái vật khổng lồ này. Thức tỉnh giả tuy rằng có lực lượng cao hơn người bình thường, nhưng bọn họ trước khi thức tỉnh vẫn là một người thường, không có kỷ luật như quân đội.

Ngay cả bản thân anh trước đây cũng chỉ là một giáo viên đại học, nhưng mười ngày sau thảm họa anh đã trở thành đội trưởng của đội thức tỉnh số ba.

Thẻ ơn trời của anh ta là 'súng lục nguyên khí’, một vũ khí có thể tiếp thêm nguyên khí cho những viên đạn, cực kỳ mạnh mẽ. Ngay cả trùng nhân cấp 2 cũng có thể giết chỉ bằng một phát bắn. Nhưng khi đối mặt với gã khổng lồ này, anh ta đã bắn hơn 30 viên đạn liên tiếp mà nó không có tác dụng gì ngoài việc chọc giận gã khổng lồ.

Và viên đạn nguyên khí cũng tiêu hao nguyên khí của chính anh ta, hai mươi bốn đơn vị nguyên khí trong cơ thể anh ta đã bị tiêu hao hết.

Chu Chấn Hải tham sống và sợ chết, nhưng những gì hắn nói có lẽ không sai, bọn họ không thể ngăn cản người khổng lồ này, nếu không rút lui thật sự sẽ chết ở chỗ này.

Nghĩ lại mình vẫn còn vợ và con gái trong vùng an toàn, Tôn Cường biết rằng chính mình tuyệt đối không thể chết được.

Tôn Cường cuối cùng cắn răng nói: “Rút lui, lập tức rút lui về tuyến phòng thủ thứ hai!”

Bây giờ Tôn Cường chỉ có thể gửi gắm hy vọng của mình vào tuyến phòng thủ thứ 2. Những người lính ở đó chắc chắn đã yêu cầu sự hỗ trợ từ sở chỉ huy. Nếu đội thức tỉnh số một và số hai đều ở đó, phối hợp với hỏa lực pháo binh của quân đội, bọn họ có thể chống lại gã khổng lồ này.

Đây cũng là cơ hội duy nhất. Nếu vẫn không thành công thì khu vực an toàn với 80 vạn dân tị nạn này sẽ trở thành địa ngục trần gian. Phải biết rằng ở Vũ Thành không chỉ có quái vật khổng lồ này mà còn có cả trùng nhân và những con chuột lông gai to lớn đáng sợ khác.

Nếu không có các thẻ bài, thức tỉnh giả chỉ mạnh hơn những người bình thường.

Nghe Tôn Cường nói rút lui, Chu Chấn Hải và Lục Tường lập tức quay đầu bỏ chạy, Thạch Lỗi và Triệu Ninh cũng rút lui sau đó, nhờ có 'bầy ong độc' do Thạch Lỗi phóng ra, mặc dù họ không thể gây ra bất kỳ tổn thương nào cho người đá khổng lồ nhưng ít nhất có thể bị trì hoãn một chút.

Ngay khi một vài người trong số họ chạy ngang qua lối vào của một con hẻm, không ai nhận ra rằng có một bóng người đang ngồi xổm phía sau một chiếc xe bọc thép bị lật ở lối vào của con hẻm.

Người này dùng một đôi mắt nhìn chằm chằm vào người đá khổng lồ, nói với một giọng rất nhẹ nhàng: "Người đá khổng lồ trong tình trạng bị thương nặng, đây là cơ hội chỉ có một lần trong đời. Tuy rằng đạn pháo không thể giết chết nó, nhưng có thể phá hủy làn da đá phòng hộ của nó, nếu có thể giết nó cho dù dùng hết thẻ bài cũng đáng giá!”

Bộ này dáng tự nhiên là Ngô Minh, mấy phút trước anh ta trốn ở chỗ này, chú ý tới cuộc chiến không cân xứng này. Anh ta không chạy trốn bởi vì nếu rời khỏi khu vực an toàn này, anh ta và Lý Hạ sẽ phải đi bộ ít nhất mười lăm km mới đến được khu vực an toàn khác, phiền phức nhất là trời đã tối.

Trong khu vực bị chiếm đóng vào ban đêm, cho dù anh ta ra ngoài một mình, tỷ lệ tử vong cũng lên tới hơn 70 phần trăm, chưa kể Lý Hạ còn chưa thức tỉnh, anh ta sẽ không bao giờ từ bỏ khu vực an toàn này trừ khi đó là biện pháp cuối cùng.

Chính vì vậy, việc ngăn chặn người đá khổng lồ đã trở thành lựa chọn duy nhất của anh ở thời điểm hiện tại. Ngoài ra, Ngô Minh rất rõ ràng rằng nếu anh ta thực sự giết được người đá khổng lồ này thì anh ta sẽ nhận được phần thưởng vô cùng phong phú.

Là một sinh vật cấp ba, người đá khổng lồ trên người đầy bảo bối. Da đá, xương, cơ và máu người khổng lồ đó đều vô giá và thậm chí chúng có thể được đổi lấy bộ bài cấp một trong Tân thế giới.

Như đã nói, nếu người đá khổng lồ không bị thương, thì Ngô Minh có lẽ sẽ bỏ cuộc, nhưng bây giờ người đá khổng lồ đã bị thương nặng với những vết thương chồng chất, điều này khiến Ngô Minh quyết định liều lĩnh.

Lúc này, anh ta đang cầm trên tay ba lá bài là ‘Lá chắn nguyên khí', 'Lưu sa bẫy rập' và ‘Đột kích ma thứ’. Chỉ cần Ngô Minh nguyện ý, anh ta có thể kích phát bất cứ lúc nào. Bây giờ Ngô Minh đang chờ thời cơ, cơ hội để phát huy tối đa tác dụng của bản thân và những thẻ bài.

Người đá khổng lồ bước từng bước, Ngô Minh cũng căng hết cả cơ bắp, có thể nhảy ra bất cứ lúc nào, còn Lý Hạ ở trên lầu đằng xa cũng căng thẳng, nín thở không dám đi ra.

Khi biết Ngô Minh sẽ ám sát người đá khổng lồ, cô đã vô cùng sợ hãi, nhưng rõ ràng đã quá muộn để ngăn chặn anh ta vào lúc này.

Mười mét, năm mét, ba mét...

Nơi mà Ngô Minh đang ẩn náu, anh thậm chí có thể nghe thấy rõ ràng tiếng thở hổn hển đáng sợ của người đá khổng lồ và tiếng máu chảy ra từ cơ thể nó.

  “Chính là lúc này!”

Đồng tử của Ngô Minh đột nhiên co rút lại, lập tức nhảy ra, đồng thời thẻ bài ‘Lưu sa bẫy rập’ được kích hoạt ngay lập tức.

Phản ứng của người khổng lồ cũng cực kỳ nhanh, ngay khi Ngô Minh vừa nhảy ra nó lập tức phát hiện, nó vừa giơ nắm đấm khổng lồ lên, liền lảo đảo dữ dội.

Dưới chân nó trống rỗng hiện ra một bãi cát lún. Lúc này, chân của người khổng lồ đá đã chìm xuống, càng vùng vẫy thì tốc độ chìm càng nhanh. Chỉ một lúc sau đầu gối của gã khổng lồ đá đã chìm trong bẫy cát lún.

Biến cố này hiển nhiên nằm ngoài dự đoán của mọi người, tốc độ của Ngô Minh còn nhanh hơn, anh ta giẫm lên nóc xe, sau đó mạnh mẽ nhảy lên, nhảy cao hơn hai mét, trong tay anh ta đã có cái xương gai lấy được từ trùng nhân cấp 2, sau đó đâm vào hốc mắt của người khổng lồ đá một cách dữ dội.

Cú đâm về thời gian hay độ chính xác đều không chê vào đâu được. Mũi nhọn bằng xương cứng và sắc nhọn lập tức đâm thẳng vào hốc mắt của người đá khổng lồ, trực tiếp nhấn chìm hơn một nữa và một cỗ máu tươi phun trào ra.

Rống!

Một tiếng rống giận chưa từng thấy vang lên, đám binh lính ở tuyến phòng thủ thứ hai và Tôn Cường đã chạy được nửa đường cũng phải giật mình, nhìn lại thì thấy cảnh tượng khó tin này.

Nhìn Ngô Minh rút xương gai dính máu ra, ngay khi vừa rơi xuống đất, người đá khổng lồ đã giơ hai nắm tay to lớn lên rồi đập xuống, nó muốn đánh nát tên dám đâm vào mắt mình thành từng mảnh thịt vụn.

Cho dù đó là binh lính hay Tôn Cường và những thức tỉnh giả khác nhìn thấy tất cả những cảnh này, đều cho rằng chắc chắn người đó sẽ chết.

Ngay khi nắm đấm khổng lồ của người đá khổng lồ chuẩn bị đập xuống, Ngô Minh đột nhiên cúi xuống kích hoạt quân bài ‘Đột kích ma thứ’ trên cát lún.