Tận thế tân thế giới

Chương 241: Chính là uy hiếp các ngươi




Thấy vậy, hầu hết mọi người đều nhận định nhân loại kia chết chắc, nếu như đối phương ngay từ đầu khống chế Cốt Long công kích, có thể sẽ không chết nhanh như vậy, nhưng nhân loại này vậy mà có ý định tự mình động thủ, kết quả có thể nghĩ.

Một kẻ nguyên khí cấp ba đối kháng nguyên khí cấp bốn Dạ Không, chỉ có một con đường chết.

Nhưng điều không ai nghĩ tới chính là, Ngô Minh vung lên Hắc tinh đại kiếm trong tay đánh bay mũi tên của Dạ Không, nhìn thấy cảnh này rất nhiều cao thủ trong Dạ tộc đều trợn mắt há mồm. Bọn họ tinh tường thực lực Dạ Không, coi như đội trưởng bảo vệ khác đạt tới nguyên khí cấp bốn cũng không dám cứng đối cứng ngăn mũi tên Dạ Không bắn ra.

Nguyên khí gắn vào mũi tên, nếu như cường hành đón đỡ sẽ lập tức bị chấn thương và vũ khí có độ cứng thấp cũng sẽ bị trực tiếp bắn vỡ.

Nhưng vào thời điểm này, nhân loại này dĩ nhiên thoáng một phát đã ngăn lại, thật sự là có chút không thể tưởng tượng.

“Nhìn xem, nhân loại đó đang cầm kiếm của Hắc sử đại nhân!”

Một tộc nhân Dạ tộc ánh mắt sắc bén đột nhiên nói ra.

“Thảo nào, Hắc tinh đại kiếm của Hắc sử đại nhân cực kỳ cứng, có thể làm chệch hướng mũi tên của Dạ Không đội trưởng, nhưng kiếm của Hắc sử đại nhân sao có thể ở trong tay nhân loại thấp hèn này?”

Ngăn mũi tên xong, Ngô Minh ngựa không dừng vó lập tức huy động đại kiếm hướng về phía Dạ Không đối diện chém ra một đạo Bán Nguyệt kiếm khí.

Hơn nữa, Bán nguyệt kiếm khí lại có chứa Hỏa diễm kiếm khí, liệt diễm vừa ra đã nóng bỏng không chịu nổi, Dạ Không choáng váng, hắn lập tức biết Hỏa diễm Bán Nguyệt kiếm khí này đủ để giết chết hắn bởi vậy không dám ngạnh kháng. Theo bản năng, hắn muốn vội vàng né tránh, nhưng Hỏa diễm Bán Nguyệt kiếm khí tốc độ cực nhanh, liền nghe thấy một tiếng hét thảm, Dạ Không chậm hơn nửa nhịp thì một cánh tay đã bị chém bay lên, bị hỏa diễm trên thanh kiếm đốt thành than, chính bản thân Dạ Không cũng là nửa người bị bỏng cháy, nếu không phải một đội trưởng Dạ tộc phản ứng nhanh lập tức ném ra một thẻ bài để dập ngọn lửa trên người Dạ Không thì hắn chắc chắn sẽ chết.

Vừa đối mặt, Ngô Minh liền đem Dạ Không đã từng bức mình chết đi sống lại chém rụng một tay, càng là vận dụng Hỏa nguyên để tạo thành liệt diễm khiến cho đi Dạ Không mất nửa cái mạng, thủ đoạn cường hãn bực này hiển nhiên là Ngô Minh đạt mục đích muốn lập uy.

Trong Dạ tộc, Dạ Không cũng thuộc hàng thực lực bậc trung, vậy mà thoáng chốc đã bị Ngô Minh đánh cho tàn phế, những chiến binh Dạ tộc sắp xông lên cũng dừng lại một lúc, lộ ra vẻ kinh hãi.

Ngô Minh lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, vừa rồi anh ta đã thi triển ra toàn bộ thực lực. Vốn dĩ anh ta muốn dùng Hỏa diễm Bán Nguyệt kiếm khí giết chết Dạ Không, nhưng không ngờ phản ứng của đối phương lại vượt quá dự đoán của mình, lại có thể tránh được điểm mấu chốt.

“Hỏa Nguyên… Nhân loại đê tiện này vậy mà lĩnh ngộ được Hỏa nguyên?”

Một vị trưởng lão của Dạ tộc nhìn chằm chằm vào Ngô Minh rồi lạnh lùng nói, sau đó nghĩ xong liền cười hung tợn: “Xem ra quả nhiên là nhân loại đê tiện ngươi đã giết chết Hắc sử đại nhân. Ngươi không chỉ đoạt được Hắc tinh đại kiếm mà còn lĩnh ngộ được Hỏa nguyên. Lá gan không nhỏ a, gây ra đại họa này không trốn đi mà còn dám hiện thân, huống chi hôm nay còn thiếu một chút nữa đã giết chết Dạ Không đội trưởng hộ vệ, ngươi nghĩ có thể trốn thoát sao? Mọi người cùng nhau bắt lấy nhân loại này hiến cho Hắc Ngục Thành... Không, tốt hơn hết là giết hắn. Đợi đến lúc Nguyệt Thần hàng lâm, chúng ta không cần phải sợ hãi Hắc Ngục Thành! "

Trưởng lão của Dạ tộc lớn tiếng nói. Hiện tại, tất cả đội trưởng hộ vệ nguyên khí cấp bốn của Dạ tộc lập tức tiến lên vây lấy Ngô Minh.

Nguyệt tộc bên kia cũng giống như vậy. Bọn họ không có thâm cừu đại hận gì với Ngô Minh, nhưng Ngô Minh đến để phá rối nên phải ngăn lại.

Vài Dạ tộc đội trưởng hộ vệ kìm nén không được xông lên, nhưng họ đều bị con Cốt long đẩy lùi. Thành thật mà nói, ngay cả khi những người này cùng một chỗ vây công, có Cốt long ở đây nên trong khoản thời gian ngắn bọn họ cũng không làm gì được,

Chẳng qua nếu như bị hơn 20 danh nguyên khí cấp bốn cùng nhau vây công thì cuối cùng mình cũng chịu thua thiệt, cũng may Ngô Minh đã sớm chuẩn bị.

Ngô Minh rống to, thanh âm này thật sự có tác dụng, nguyên khí bốn cấp sắp lao tới lập tức dừng lại động tác.

"Nhân loại, ngươi đang nói nhảm cái gì đó? "

Một vị trưởng lão trong Dạ tộc lớn tiếng quát, không nói tới lão, chính là rất nhiều tộc nhân Nguyệt tộc đều trừng mắt nhìn Ngô Minh.

Nguyệt Thần Thụ là thánh vật trong mắt bọn họ, bị Ngô Minh nói thành cây rách nát làm sao lại có thể không phẫn nộ?

Ngô Minh đương nhiên không quan tâm đến suy nghĩ của những tộc dị giới này, lại lấy ra thẻ kích hoạt nói: "Trước tiên nhìn rõ ràng đây là vật gì nói sau, thành thực nói cho các ngươi, ta đã sớm bố trí trận pháp ở trong cái cây rách nát này 300 thẻ trận Công kích hỏa diễm, chỉ cần ta kích hoạt cái thẻ trận này, cái cây rách nát của các ngươi sẽ lập tức biến thành tro! "

Thanh âm to lớn vang dội truyền đến tai của tất cả Dạ tộc cùng Nguyệt tộc. Đương nhiên, số lượng thẻ trận cường đại của Ngô Minh cũng đủ để bọn họ kinh hãi, trên thực tế Ngô Minh đã đạt được mục tiêu, tất cả mọi người đều kinh hãi, nhưng rất nhanh lập tức có người phản bác.

“Nhân loại, ngươi nói bố trí trận pháp Công kích chúng ta liền phải tin ngươi sao? Trước không nói một vị Trận pháp sư là thưa thớt cỡ nào, muốn trở thành Trận pháp sư cần tư chất cùng tiềm lực siêu phàm, ngay cả khi ngươi là Trận pháp sư, ngươi có biết cần bao nhiêu tài nguyên để triển khai 300 thẻ trận Công kích hỏa diễm không?”

Chính là trưởng lão Nguyệt tộc Nguyệt Khê lên tiếng, lúc này bà ta cũng đang nghi ngờ, hiển nhiên là không tin.

Ấn tượng của Ngô Minh đối với Nguyệt tộc cũng vô cùng tồi tệ, thấy đối phương phản bác, lại cười lạnh một tiếng: "Ta biết ngươi, chẳng có một chút gan dạ, ngươi giống như một con chó trước mặt Hắc sử của Hắc ngục thành. Bất quá ngươi đã hỏi, vậy ta hỏi ngươi, ngươi làm sao biết ta không phải Trận pháp sư? Ngươi lại làm sao biết ta tư chất cùng tiềm lực không tốt, khó coi? ngươi căn bản không phải Trận pháp sư, ngươi hiểu bố trí Thẻ trận như thế nào sao?"

"Nhân loại, ngươi muốn chết !"

Nguyệt Khê trưởng lão cũng là địa vị cao cao tại thượng, chưa từng bị mắng qua như vậy, lúc này là hổn hển trực tiếp tay lấy ra Tạp sách triệu hồi ra một đầu Bạch Hổ nguyên khí cấp bốn phóng tới Ngô Minh.

Ngô Minh biết lời nói không có căn cứ, mình nhất định phải để cho bọn họ tin tưởng. Mặc dù nói mình muốn phá hủy Nguyệt Thần Thụ này, nhưng trước đó là muốn cứu Lý Hạ các nàng đấy, cho nên lấy ra những thẻ trận còn lại, rất nhanh bố trí một trận pháp Công kích.

Nhìn thấy Ngô Minh lấy thẻ trận ra, còn ẩn những thẻ trận này lên không trung, những người khác lập tức biết Ngô Minh là Trận pháp sư chính hiệu, hơn nữa tuyệt đối không phải là sơ cấp, nếu không sẽ không thể bố trí trận pháp nhanh chóng như vậy.

“Nguyệt Khê trưởng lão, cẩn thận!”

Vài cao thủ của Nguyệt tộc thấy thực lực của Ngô Minh không tầm thường, lập tức lên tiếng nhắc nhở.

Chỉ có Ánh Nguyệt giờ phút này thở dài một tiếng.

Cô biết về Nguyệt Khê trưởng lão, người coi Nguyệt tộc hơn bất cứ thứ gì khác, tương tự đối với Nguyệt Thần Thụ cùng Nguyệt Thần cũng là coi là thánh vật quan trọng nhất. Nguyệt Khê Trưởng lão bị chọc giận chỉ là thứ nhất, trên thực tế bởi vì sợ nhân loại này nói là sự thật cho nên mới vận dụng thủ đoạn lôi đình ý định đem đối phương đánh chết.

Đúng như Ánh Nguyệt nghĩ, Nguyệt Khê quả thực đã bị Ngô Minh chọc giận, huống hồ bà ta nhận thức thực lực của mình không kém, hơn nữa còn sở hữu một sủng vật nguyên khí cấp bốn. Cho dù không thể so với Cốt long thì kiềm chế chốc lát cũng không vấn đề gì, khi đó bà ta chắc chắn sẽ giết chết đối thủ.

Đối với trận pháp do Ngô Minh bố trí, Nguyệt Khê trưởng lão cũng nhìn ra là hàng thật giá thật, nhưng bà ta không tin trận pháp của đối phương có thể làm mình bị thương.

Nhìn thấy đối thủ xông tới, Ngô Minh không nói nhiều, ngay khi Nguyệt Khê vào trận pháp, Ngô Minh lập tức kích hoạt công kích.

Sau một khắc, từng đạo gai đất mãnh liệt bắn ra thẳng hướng Nguyệt Khê.

Thẻ phép Hỏa hệ Ngô Minh đã được sử dụng hết, vì vậy lần này chỉ sử dụng một số thẻ phép 'Địa thứ đột kích' tấn công, trong trận pháp, uy lực của đòn công kích này sẽ tăng lên rất nhiều, cho dù đối phương là cao thủ nguyên khí cấp bốn cũng tuyệt đối không thể có một chút xem nhẹ, nếu không, nhẹ thì bị thương, nặng thì bỏ mạng.

Chỉ trong chốc lát, Nguyệt Khê trưởng lão cũng có chút ăn không tiêu, vừa mới chật vật né tránh một đạo gai đất, công kích khác đã tới rồi. Bất đắc dĩ bà ta chỉ có thể hốt hoảng phòng ngự, đừng nói đánh chết Ngô Minh, giờ phút này có thể bảo trì một trạng thái cân đối cũng đã không tệ rồi.

Ngô Minh nhìn thấy thời cơ, một đạo Hỏa diễm Loa toàn kiếm khí bộc phát, Nguyệt Khê trưởng lão vội vàng kích hoạt một thẻ bài tạo thành một hộ vệ cổ thụ bằng gỗ sồi trước mặt.

Sủng vật phòng ngự này bị Hỏa diễm Loa toàn kiếm khí của Ngô Minh trực tiếp xuyên thủng và thiêu đốt, nháy mắt đã bị đốt thành than.

Thấy vậy, bờ môi Nguyệt Khê rưởng lão một hồi run rẩy và bà ta phải rút lui, bởi vì con Bạch hổ cấp bốn mà bà ta triệu hồi đã bị Cốt Long đánh chết. Bà ta mà không lui về, chờ Cốt Long cùng nhân loại này cùng một chỗ vây công thì tất nhiên sẽ chết chắc.

Tuy trong nội tâm phẫn nộ dị thường, nhưng cũng chỉ có thể tạm thời tránh mũi nhọn.

Cùng là nguyên khí cấp bốn, thực lực cũng chênh lệch rất nhiều, Cốt long không hề nghi ngờ là đứng ở nguyên khí cấp bốn đỉnh phong.

Lần này ánh mắt của mọi người nhìn Ngô Minh cũng khác, Nguyệt tộc cùng Dạ tộc cũng không thiếu người có nhãn lực, đặc biệt là Dạ tộc, lúc đầu sơ cấp Trận pháp sư chính là đội trưởng của Dạ tộc, bọn họ tự nhiên liếc mắt một cái liền nhìn ra Ngô Minh bố trí Trận pháp so với Dạ Minh đều cao cấp hơn, lúc này biết rõ Ngô Minh vừa mới nói rất có thể là sự thật.

Sau khi Nguyệt khê trưởng lão lui trở về, vẻ mặt âm trầm lại lạnh giọng hỏi: "Nhân loại, ngươi đang uy hiếp hai tộc chúng sao? Nói thật, cho dù ngươi có Cốt long, ngươi cũng nhất định không phải là đối thủ của hai tộc chúng ta. Hơn nữa Nguyệt Thần Thụ cứng rắn vô cùng, chưa hẳn có thể bị ngươi bố trí Trận pháp phá hủy nên không thể uy hiếp được chúng ta. Ngoài ra nếu ngươi thực sự dám phá hủy Nguyệt Thần Thụ thì vô luận Nguyệt tộc hay là Dạ tộc đều sẽ coi ngươi như kẻ thù sinh tử, và đó là mối thù không thể hóa giải, sau này không phải ngươi chết thì chúng ta vong, ngươi phải tính đến hậu quả!"

Giờ khắc này, Ngô Minh thật sự có chút chán ghét Nguyệt Khê trưởng lão này rồi, lúc này cũng là mặt trầm xuống, tiện đà phát tiết: "Tỉnh lại đi, hôm nay ta chính là muốn uy hiếp các ngươi, Nguyệt Dạ hai tộc các ngươi lại có thể thế nào? Đừng giả trang ra một bộ dáng cao cao tại thượng, đừng nói các ngươi, ngay cả Hắc sử Hắc Ngục thành ta đều giết ba gã, làm sao còn sợ lũ chó săn các ngươi, hiện tại phải thả hết các Thần tử ra, bằng không tự gánh lấy hậu quả!”

Năm lần bảy lượt bị Ngô Minh so sánh chó săn, trong mắt Nguyệt Khê bắn ra một cỗ sát khí, hiển nhiên là cực hận Ngô Minh.

“Không có khả năng!”

Một trưởng lão của Dạ tộc lập tức mạnh mẽ từ chối: “Thân phận của Thần tử có quan hệ đến Thần Linh hàng lâm và hưng suy của Dạ tộc ta, không thể buông tha. Như vậy đi, chúng ta sẽ không vây công ngươi, trái lại ngươi nghĩ muốn tài phú gì chúng ta đều thỏa mãn cho ngươi, ngươi đem thẻ trận kích hoạt lưu lại, sau đó chúng ta thả ngươi ly khai!"

“Không sai, nhân loại, ngươi phải suy xét rõ ràng, nếu chúng ta cùng nhau vây công ngươi, ngươi liền tính là có Cốt long cũng kiên trì không được bao lâu, ta biết, ngươi ở đây là vì một Thần tử mà tới, ta có thể để cho ngươi mang nàng đi, còn hứa sẽ không đuổi theo ngươi, như thế nào? "

Nguyệt Khê trưởng lão lúc này cũng giảo hoạt nói, bà ta biết Thần tử mà Ngô Minh muốn cứu bị Dạ tộc khống chế, cho nên mới nói như vậy, chẳng qua cùng lúc đó, Nguyệt Khê trưởng lão lại trộm đánh một thủ thế cho một thủ hạ của mình.