Tận thế tân thế giới

Chương 228: Đỗ Mai




Tinh linh nguyên tố nói chuyện này Ngô Minh đã từng nhìn thấy nó trước đây khi ở Đông cốc, Tinh linh nguyên tố này là thủ lĩnh của Tinh linh nguyên tố khác, sinh vật dị tộc đạt tới nguyên khí cấp bốn.

“Nói bậy, chúng ta có người rõ ràng nhìn thấy Thần tử đào tẩu tiến vào nơi tụ tập nhân loại này. Muốn chúng ta rút lui cũng dễ thôi, chỉ cần để chúng ta vào trong lục soát, nếu không tìm được tự nhiên Dạ tộc chúng ta sẽ rút về.”

Dạ Minh lúc này lạnh lùng nói, tuy rằng thực lực của Đông cốc không yếu, nhưng cũng không thể so với Dạ tộc bọn họ.

“Không được, chúng ta không tín nhiệm Dạ tộc!”

Tinh Linh tộc thẳng thừng từ chối, xem ra nếu không phải có Hắc sử cường giả Ngô Minh, hai bên tất nhiên sẽ một lời không hợp vung tay đánh nhau.

Ngô Minh lúc này mới nhanh chóng suy nghĩ, từ thông tin trong miệng trong Dạ tộc suy đoán ra, Thần tử trốn thoát rất có thể là Lý Hạ, nếu là nàng ta và thực sự đang trốn trong khách sạn Long Đồ Đằng thì đây là một cơ hội tuyệt vời.

Nghĩ đến đây, Ngô Minh nói: “Chuyện này đơn giản, Tinh linh nguyên tố các ngươi không tin tưởng Dạ tộc, vậy để ta đi kiểm tra."

Khi nghe nói Hắc sử định đích thân kiểm tra, cả Dạ tộc và Tinh linh nguyên tố đều sửng sốt, thầm nghĩ chuyện này không hợp với tính cách của Hắc sử, phái Hắc sử xưa nay không có lợi thì không dậy sớm, không có chỗ tốt bọn họ tuyệt đối sẽ không đi làm, hôm nay đây là làm sao vậy, mặt trời mọc từ đằng Tây?

Nhưng chẳng bao lâu, Dạ tộc lại mừng thầm, dù mục đích của Hắn sử là gì, nếu hắn đi tìm nhất định sẽ tìm được ẩn thân của Thần tử. Hơn nữa ở trong tối, giữa Dạ tộc và Hắc Ngục Thành quan hệ rất tốt, giữa Đông cốc và Dạ tộc, Hắc sử đại nhân khẳng định sẽ trợ giúp Dạ tộc.

Ngô Minh nói xong, liền trực tiếp đi tới khách sạn Long Đồ Đằng, mặc kệ những người khác có đồng ý hay không, đám tộc nhân Dạ tộc đều cho rằng Hắc sử đang giúp bọn họ, cho nên tự nhiên sẽ không ngăn cản. Trong lúc nhất thời, Tinh linh nguyên tố cũng không tìm được lý do, chỉ một thoáng Ngô Minh đã xuyên qua các Tinh linh nguyên tố bước vào khách sạn Long Đồ Đằng.

Lúc này, nhân loại trong khách sạn Long Đồ Đằng đã tụ tập bên ngoài, tất cả đều có vẻ lo lắng, Ngô Minh đã ở đây ba ngày nên đều nhận ra hầu hết mọi người ở đây. Chẳng mấy chốc, Ngô Minh nhìn thấy Đằng Băng, Khoan ca, Tam béo và Khỉ gầy, bọn họ lúc này đều lộ vẻ khiếp sợ, hiển nhiên là bọn họ không nhận ra chính mình.

Ngô Minh đi ngang qua họ, nhưng đột nhiên dừng lại, anh nhìn thấy một người mặc vải nhưng khoác áo choàng đang nấp sau Đằng Băng và những người khác.

Người này cúi đầu nhìn không ra bộ dáng, nhưng xét dáng người thì nhất định là một nữ tử, dung mạo rất tuấn tú, quan trọng nhất là, Ngô Minh thấy dáng người này rất giống Lý Hạ.

Nhưng cũng chỉ rất giống mà thôi.

Ngô Minh trong lòng vừa động, cũng không có vạch trần, lại là bất động thần sắc giả vờ nhìn xung quanh rồi bước ra ngoài dưới ánh mắt khó hiểu của Đằng Băng và những người khác.

Theo nhận định của họ, vị Hắc sử này chắc chắn đã phát hiện ra người phụ nữ đang ẩn nấp phía sau, vì cái gì không có vạch trần?

Ngô Minh đương nhiên sẽ không giải thích, sau khi bước ra khỏi khách sạn Long Đồ Đằng, anh ta lạnh giọng nói với người của Dạ tộc.

“Không có Thần tử ở trong đó, các ngươi có thể rời đi!”

Người của Dạ tộc đột nhiên ngẩn người, muốn nói cái gì, kết quả Ngô Minh hừ lạnh một tiếng, cũng không dám nói cái gì nữa chỉ có thể mang theo người bỏ chạy.

Đây là biểu hiện của thực lực, nếu không phải có Hắc Ngục Thành hùng hậu đứng sau Hắc sử, bọn họ không thể nào rời đi như thế này, nhưng hiện tại bọn họ không dám phản bác, không ai ở trong Nguyệt lâm mà không biết các Hắc sử đều là cực kỳ ương ngạnh và phi lý, thực sự chọc giận bọn họ thì hậu quả không thể tưởng tượng.

Nhìn các chiến binh Dạ tộc rút lui, Tinh linh nguyên tố cũng có chút ngây người, nhưng Ngô Minh biết tính cách những Tinh linh nguyên tố này, Chúc từng nói thân tộc của nó là loại không liên quan gì đến mình liền cao cao tại thượng, chúng nó chỉ cần bảo vệ tốt địa bàn Đông cốc này là được, hơn nữa rất là tín nhiệm người thủ hộ chúng nó.

Nói cách khác, có một người bên ngoài đang trốn trong khách sạn Long Đồ Đằng, nhưng trên thực tế những Tinh linh nguyên tố này có thể hoàn toàn không biết.

Khi nguy cơ giải trừ, Ngô Minh cũng không có nhiều lời nhanh chóng rời đi, khi đến vùng đất vắng người thì cởi bỏ bộ quần áo và áo giáp màu đen, thu thanh kiếm vào thẻ rồi cất đi. Sau đó, anh lẻn vào khách sạn Long Đồ Đằng trong chiếc Áo choàng bóng tối.

Lúc này, mọi người ở đây đều kinh hồn chưa định, nhưng cũng may nguy cơ đã được giải trừ.

Trong phòng của Đằng Băng lúc này có vài người đang đứng, Khỉ gầy đang canh cửa để chắc chắn rằng không có ai ở bên ngoài, còn Đằng Băng, Khoan ca và Tam béo thì lạnh lùng nhìn người phụ nữ mặc áo choàng trước mặt.

"Vì ngươi, vừa rồi thiếu chút nữa xảy ra đại sự. Ngươi nói ngươi biết người bị Hắc Ngục Thành truy nã và ngươi cũng biết anh ta tên là Ngô Minh. Nếu ngươi nói dối chúng ta về chuyện này, chúng ta nhất định sẽ giao ngươi cho Dạ tộc!”

Đằng Băng lạnh lùng nói, trên mặt vẫn lộ ra vẻ sợ hãi.

“Tiểu Băng, lần này ngươi quá lỗ mãng, tự tiện thu lưu một người không rõ lai lịch như vậy, lại còn có thiếu chút nữa rước lấy phiền toái, cũng may cuối cùng có Tinh linh nguyên tố ra mặt, hơn nữa Hắc sử không tìm thấy cô ta, nếu không hậu quả không dám tưởng tượng, hơn nữa cô ta chưa chắc thật sự nhận thức Ngô Minh!”

Vào lúc này Khoan ca lên tiếng, anh ấy rõ ràng suy xét chu đáo, nói lên sự tình cũng hợp lý.

"Đúng vậy, mặc dù Ngô Minh tốt với chúng ta và đã cứu chúng ta, người phụ nữ này chưa chắc là lời nói thật, cũng may hiện tại đã giải trừ nguy cơ, các ngươi không biết, vừa rồi lúc Hắc sử tiến vào ta thiếu chút nữa đái trong quần, cũng may hắn cái gì cũng đều không có phát hiện!” Tam Béo ngây ngô cười.

"Không, Hắc sử hẳn là đã tìm được, nhưng ta không biết tại sao hắn không chỉ ra. Hắc sử luôn hành động kỳ quái, chúng ta không cần thiết suy đoán. Bây giờ, ngươi đem những gì ngươi biết đến đều nói ra, nếu ngươi thật là bằng hữu Ngô Minh, chúng ta đây có thể nghĩ biện pháp cứu ngươi một mạng, bằng không……”

Đằng Băng nói xong liền lắc nắm đấm uy hiếp.

“n, ta thật sự biết Ngô Minh, ta không có nói dối ngươi!”

Nữ tử mặc áo choàng cởi bỏ áo choàng trên đầu, lúc này lộ ra khuôn mặt xinh đẹp, phải nói, nữ nhân này rất đẹp, hơn nữa vẻ mặt chân thành.

Nhưng đúng lúc này, ngoài cửa vang lên một giọng nói lạnh lùng.

“Ngươi nói là biết ta? Nhưng ta không biết ngươi.”

Vừa dứt tiếng, một bóng người thoáng hiện ra ngoài cửa, làm cho Khỉ gầy đang canh cửa sợ hãi suýt chút nữa hét lên.

“Là ngươi!”

“n nhân!”

Đằng Băng và Tam béo lập tức nói, hiển nhiên người xuất hiện chính là Ngô Minh, anh ta lẻn vào khách sạn Long Đồ Đằng và phát hiện ra tình hình nơi đây.

Rõ ràng, lần trước Ngô Minh cứu Đằng Băng và những người khác, hơn nữa giết sạch Thuyên tỷ và bọn Hoàng răng cửa, đồng thời đưa cho bọn họ rất nhiều thẻ bài, cho nên cảm nhận về Ngô Minh của bọn họ thay đổi rất nhiều, nếu không có Ngô Minh, bọn họ có lẽ đã chết sớm. Lần này đến lượt người phụ nữ đột ngột chạy trốn đến đây, chỉ vào bức ảnh đưa ra phần thưởng nói rằng cô ấy biết người trên và cô ấy là bạn với anh ta, vì vậy đám người Đằng Băng đã liều mình bảo vệ người phụ nữ này.

Họ muốn trả ơn Ngô Minh.

Về điều này, Ngô Minh khá cảm kích, Đằng Băng và Tam béo bọn họ đều là những người đáng giá kết giao. Tuy rằng lúc trước có một chút hiểu lầm, nhưng trải qua một chuyện trước đây thì hiểu lầm đã sớm tan thành mây khói, đặc biệt là Đằng Băng càng cảm kích Ngô Minh, nếu không phải Ngô Minh mang về di ngôn ca ca cô ta, đến bây giờ cũng không biết nguyên nhân chết của ca ca.

Cho nên Ngô Minh trực tiếp xuất hiện, bởi vì sau khi người phụ nữ cởi áo choàng, anh ta mới nhận ra hoàn toàn không phải là Lý Hạ mà là một người phụ nữ chưa từng thấy qua.

Lúc này đám người Đằng Băng cũng biết người phụ nữ lừa bọn họ, lập tức nổi giận, đến nỗi Ngô Minh có thể thần không biết quỷ không hay lẻn vào thì ngược lại bọn họ không cảm thấy gì, rốt cuộc lúc trước Ngô Minh biểu hiện ra thực lực quá mức cường hãn, ngay cả sinh vật cấp ba đều có, còn có cái gì làm không được?

Ngô Minh xua tay, ngăn Tam béo và những người khác hỏi, sau đó nhìn chằm chằm vào người phụ nữ nói: "Nói cho ta biết, ngươi là ai? Tại sao ngươi nói biết ta, còn nữa làm sao ngươi biết tên ta?"

Người phụ nữ nhìn Ngô Minh một lúc, sau đó mới nói: "Ngươi là Ngô Minh phải không? Như Hạ tỷ đã nói, là một nam nhân rất bản lĩnh."

Ngô Minh biết người phụ nữ này nhất định phải biết Lý Hạ, nếu là Lý Hạ nói cho cô ta về sự tình của mình thì mọi chuyện đều sáng tỏ.

Sau đó, người phụ nữ cười với đám người Đằng Băng và nói: “Ta xin lỗi, trước đây ta không nói thật, nhưng cũng là để bảo vệ bản thân, nhưng những gì ta nói không phải tất cả đều là dối trá."

Nói xong lại hướng về Ngô Minh nói: "Tự giới thiệu một chút, ta tên Đỗ Mai, giống như Hạ tỷ cùng là Thần tử bị khống chế ở Dạ thành, chuyện của ngươi chính là Hạ tỷ nói cho ta, bởi vì ta có một ít thủ đoạn nên tìm được một cơ hội, cho nên trốn thoát, trước khi đi Hạ tỷ nhờ ta truyền lời nếu gặp được ngươi, khuyên ngươi mặc kệ nàng, nói ngươi cứu không được nàng.”

Ngô Minh nghe xong lại là cười lạnh một tiếng nói: "Có thể được cứu hay không, không phải do ngươi định đoạt, nàng ta bị nhốt ở đâu? Còn nữa, ngươi trốn đi như thế nào?"

Ngô Minh cảm thấy người phụ nữ này rất có tâm kế nên giọng điệu không được thân thiện.

"Ta nói rồi, ta có thủ đoạn của ta, chỉ là thủ đoạn này không thể nói cho ngươi. Về phần Hạ tỷ, nàng vẫn còn ở Dạ thành, ta tự mình trốn thoát đã là một may mắn lớn, nhưng căn bản không có khả năng mang theo những người khác.”

Đổ Mai dường như cũng nhìn ra được suy nghĩ của Ngô Minh, vì vậy cô ta giải thích. Ngừng một chút, cô ta tiếp tục: "Ở đó ta có mối quan hệ tốt nhất với Hạ tỷ, nàng ấy đã nói rất nhiều về ngươi, có điều thật lòng ta khuyên ngươi, với thực lực bây giờ của ngươi không thể cứu Hạ tỷ, nàng ta không cho ngươi cứu vì muốn tốt cho ngươi. Ngươi bất quá chỉ là thức tỉnh giả cấp ba, ở Dạ thành có hàng trăm tộc nhân Dạ tộc đã đạt đến nguyên khí cấp ba. Thậm chí còn có hơn chục cường giả nguyên khí cấp bốn, chênh lệch thực lực giữa ngươi và bọn họ quá lớn, căn bản chính là châu chấu đá xe.”

Nghe vậy, Ngô Minh mỉm cười, nếu là trước đây thì Đỗ Mai này không nói sai. Nhưng giờ thì khác rồi, anh ta đã chuyển hóa Hỏa Nguyên của mình và có được một con Cốt long cấp bốn, cho dù có xông vào vào Dạ thành, anh ta cũng không phải là không có cơ hội chiến thắng.

Lúc này, Ngô Minh đột nhiên làm ra một hành động khiến tất cả mọi người im lặng, sau đó quay đầu nhìn ra ngoài cửa, đột nhiên nói: “Nếu đã tới thì liền hiện thân đi, lén lút tính là thứ gì!”