Ở một nơi nào đó trong Nguyệt lâm, một người đàn ông mặc đồ đen và áo giáp đen, mang theo một thanh kiếm màu đen, đang chạy về phía trước, người đàn ông này là Ngô Minh mặc y phục của Hắc sử.
Bây giờ dung mạo đã khôi phục, giải thưởng của Hắc Ngục Thành vẫn còn nên Ngô Minh mặc vào y phục của Hắc sử để che giấu tai mắt, trên mặt đeo một chiếc mặt nạ.
Nơi mà Ngô Minh đến là Dạ Thành của Dạ tộc, hiện tại thực lực của anh ta đã tăng lên rất nhiều, tự thân chuyển hóa Hỏa nguyên và lấy được Cốt long cấp bốn. Đương nhiên, anh ta đến Dạ Thành để tìm cơ hội để giải cứu Lý Hạ.
Đi được nửa đường, Ngô Minh đột nhiên dừng lại.
Tuy rằng anh ta vẫn là thức tỉnh giả cấp ba, nhưng bởi vì chuyển hóa Hỏa nguyên nên cảm giác lực của anh ta có thể so sánh với cao thủ nguyên khí cấp bốn, vừa rồi anh ta cảm giác được có người tới trước mặt.
Ngô Minh không hề né tránh, chỉ điều chỉnh hô hấp sau đó chậm rãi đi về phía trước không nói lời nào, ngay sau đó một đám chiến binh Dạ tộc đã nhanh chóng chạy tới trước mặt anh ta.
Ngày nay, Ngô Minh cũng có thể dễ dàng phân biệt giữa Dạ tộc và Nguyệt tộc, mặc dù không thể nhìn ra họ từ bề ngoài, nhưng có thể phân biệt được với những phụ kiện họ đeo trên người, một đội mười sáu Dạ tộc chiến binh trên người đeo đúng là vật phẩm trang sức bán nguyệt màu đen.
Bọn họ hiển nhiên là đang lo lắng, dẫn đội chính là hai Chiến binh Dạ tộc đã đạt tới nguyên khí cấp ba, lúc này nhìn thấy Ngô Minh trước mặt nên bọn họ sôi nổi dừng lại.
“Gặp qua Hắc sử đại nhân!”
Sau khi nhìn thấy y phục của Ngô Minh, những Chiến binh Dạ tộc này lập tức coi Ngô Minh là Hắc sử, từng người một đứng ở nơi đó cúi đầu chào.
Nghi thức của Dạ tộc rất tao nhã, nếu không biết những thủ đoạn của Dạ tộc này rất tàn nhẫn và độc ác với con người, thật sự sẽ bị tướng mạo của bọn họ lừa gạt.
Ngô Minh từ lâu đã biết ở Nguyệt lâm, Hắc Ngục Thành có thân phận vô cùng đặc biệt, dù là Hắc tộc hay Nguyệt tộc, đều phi thường tôn kính Hắc sử, thậm chí có thể nói là kinh sợ.
Điều làm cho Ngô Minh vui mừng chính là đối phương thật sự không có nghi ngờ. Lúc này anh ta đã chuyển hóa Hỏa nguyên nên từ trong cảm nhận nguyên khí cũng sẽ không phát hiện ra manh mối.
Ngô Minh không nói chuyện chỉ là gật đầu, anh ta biết Hắc sử đều trầm mặc ít lời, nói nhiều ngược lại cũng không tốt.
Chiến binh Dạ tộc dường như biết phản ứng của Ngô Minh, hắn vội vàng nói: “Hắc sử đại nhân, ta còn có chuyện quan trọng, xin cáo lui trước!”
Nói xong liền mang theo người tiếp tục đi, lúc này Ngô Minh lại là đem thanh âm đè thấp mở miệng nói: “Sao lại hoảng loạn như vậy, đã xảy ra chuyện gì?”
Đối phương dùng ngôn ngữ chung của Á Luân Tác Lạc ở đệ tứ nguyên khí thế giới, Ngô Minh cũng hỏi bằng ngôn ngữ tương tự.
Chiến binh Dạ tộc sững sờ hiển nhiên không muốn trả lời, nhưng nghĩ đến tác phong nhất quán của Hắc sử, đắc tội đối phương tuyệt đối không phải là lựa chọn sáng suốt, hắn vẫn cúi đầu và nói:
“Hồi báo Hắc sử đại nhân. Dạ tộc ta lúc trước tìm được một vị Thần tử đã đào tẩu, chúng ta đang đuổi bắt.”
Trái tim của Ngô Minh nhảy lên khi nghe thấy điều này, thầm nghĩ có lẽ Lý Hạ đã trốn thoát.
Lúc này, anh ta trầm giọng hỏi: “Thần tử? Trốn đi lúc nào?"
Mặc dù chiến binh Dạ tộc nguyên khí cấp ba đang buồn bực, nhưng hắn vẫn thành thật trả lời, đồng thời nghĩ thầm Hắc sử này quản quá rộng, này rõ ràng là sự tình bên trong Dạ tộc, thế nhưng cũng tính toán nhúng tay.
Chỉ là hắn không dám nói những lời này, nếu không, theo phong cách của Hắc sử, nói không chừng lập tức đem hắn giết chết.
Ngô Minh đương nhiên không quan tâm đối phương nghĩ như thế nào, vì giả làm Hắc sử nên tận dụng thân phận của này, sau khi suy nghĩ xong lập tức nói: “Bổn sử vừa lúc không có việc gì, liền cùng các ngươi đi bắt người.”
Đây căn bản không phải thương lượng, mà là ở cưỡng bách, những Chiến binh Dạ tộc thất thần nhìn nhau nhưng không thể làm gì hơn, Hắc sử vô cùng cường đại, ngay cả những trưởng lão của Dạ tộc cũng sẽ phải nhún nhường khi nhìn thấy bọn họ, không dám trái lời.
Chiến binh Dạ tộc cũng là người khôn khéo, biết mình nếu từ chối vào lúc này sợ là đối phương sẽ tức giận, vội vàng nói: “Nếu hắc sử đại nhân nguyện ý hỗ trợ tự nhiên là tốt nhất, Thần tử đào tẩu rất có thực lực, nếu có Hắc sử đại nhân hỗ trợ, ta tin nàng dù có mọc thêm cánh cũng không thoát được.”
Ngô Minh nói xong cũng không nói thêm câu nào. Chiến binh Dạ tộc không có lựa chọn nào khác ngoài việc dẫn dắt đội tiến về phía trước.
Tốc độ của các chiến binh Dạ tộc cực kỳ nhanh, nhưng sau khi Ngô Minh lấy lại thực lực thì tốc độ cũng không chậm, sở dĩ anh ta muốn đi theo những chiến binh Dạ tộc này là bởi vì sợ vị Thần tử chạy trốn chính là Lý Hạ, nếu là nàng thì sẽ không gì tốt hơn, Ngô Minh trực tiếp sẽ mang nàng đi.
Nếu theo dõi những chiến binh Dạ tộc này một cách bí mật, khó có thể đảm bảo chúng sẽ không phát hiện ra, thà dùng thân phận của Hắc sử mà ngang nhiên đi theo chúng, có cho vàng bọn chúng cũng không dám phản kháng.
Rõ ràng, cách làm của Ngô Minh quá bá đạo, nhưng nó cũng phù hợp với phong cách làm việc thường ngày của Hắc sử.
Theo sau những chiến binh Dạ tộc này, Ngô Minh xuyên qua giữa khu rừng rậm, sau hơn nửa giờ Ngô Minh ngẩn người, thầm nghĩ những chiến binh Dạ tộc này đã tiến vào phạm vi của Đông cốc.
Ngô Minh không nói lời nào, chỉ đi theo, chẳng mấy chốc đội chiến binh Dạ tộc này đã tới một nơi tụ tập của nhân loại mà Ngô Minh khá quen thuộc, hóa ra là khách sạn Long Đồ Đằng
Nhất thời, Ngô Minh cũng có chút ngây người, thầm nghĩ làm sao chiến binh Dạ tộc lại đuổi tới nơi này?
Vào lúc này, có rất nhiều chiến binh Dạ tộc xung quanh khách sạn Long Đồ Đằng, thậm chí còn có hai chiến binh Dạ tộc mặc áo giáp nguyên khí cấp bốn cưỡi trên Báo đen.
Có thể là bọn họ nhìn thấy hai chiến binh Dạ tộc này đã đạt tới nguyên khí cấp bốn, đội ngũ chiến binh Dạ tộc mang theo Ngô Minh xem như đã tìm được chỗ dựa lập tức tiến lên hành lễ, đem tình huống trình bày.
Chẳng mấy chốc, hai chiến binh Dạ tộc đã đạt tới nguyên khí cấp bốn hơi sửng sốt mà đi về phía Ngô Minh.
Vào lúc này, Ngô Minh nhìn thấy đã có hàng trăm chiến binh Dạ tộc vây quanh khách sạn Long Đồ Đằng, có hai người nguyên khí cấp bốn, ít nhất là mười hai người nguyên khí cấp ba, còn lại là nguyên khí cấp hai và cấp một.
Cổ lực lượng này chắc chắn không phải thứ mà khách sạn Long Đồ Đằng có thể địch lại.
Mà lúc này đối phương vừa chống cự, đương nhiên không phải phàm nhân trong khách sạn Long Đồ Đằng, mà là Tinh linh nguyên tố Đông cốc.
Theo như những gì Ngô Minh có thể thấy, có bốn người trên đại thụ đang đứng đó, trong bốn người trên đại thụ, có hai người cũng đã đạt tới nguyên khí cấp bốn, hai người còn lại là nguyên khí cấp 3. Ngoài ra, Ngô Minh đảo mắt thì nhìn thấy Đằng Băng, Khoan ca cùng Tam béo bọn họ.
Trừ cái này ra, Đông cốc Tinh linh nguyên tố một phương có rất nhiều bức tường phòng thủ làm bằng mạn đằng có gai. Bất kỳ sinh vật nào tiếp cận sẽ bị mạn đằng công kích, bàn về năng lực phòng ngự, Tinh linh nguyên tố Đông cốc tuyệt đối không yếu.
Ngô Minh nhìn thấy điều này cũng nghi hoặc không thôi, thầm nghĩ chỉ có mười ngày, làm sao có thể xảy ra biến hóa như vậy?
Chẳng lẽ là Thần tử trốn vào khách sạn Long Đồ Đằng?
Nếu đã như vậy thì tại sao Đông cốc lại không giao người mà tình nguyện tham gia vào một trận chiến lớn như vậy quả thật không thể hiểu nổi.
Theo hiểu biết của Ngô Minh, thân phận của Thần tử chỉ có quan hệ với Nguyệt tộc và Dạ tộc, với phương thức xử sự của Tinh linh Đông cốc, bọn họ không nên ở trong vũng nước đục này, nhưng hiện tại bọn họ không chỉ nhúng nước, nhưng có vẻ như họ tính toán cùng Dạ tộc liều mạng.
Ngô Minh biết, nơi này nói không chừng còn có ẩn tình khác.
Tâm tư thay đổi thật nhanh, hai chiến binh Dạ tộc đã đạt nguyên khí cấp bốn cũng lần lượt đi tới chào Ngô Minh.
“Đội trưởng thủ vệ Dạ tộc là Dạ Minh và Dạ Trân, gặp qua Hắc sử đại nhân!”
Ngay cả tộc nhân Dạ tộc nguyên khí cấp bốn cũng rất coi trọng Hắc sử, bởi vì phía sau Hắc sử là Hắc Ngục Thành có hai mươi bảy cao thủ nguyên khí cấp bốn.
Ngô Minh gật đầu, trầm giọng nói: “Chuyện gì vậy?”
Lời ít mà ý nhiều, Ngô Minh sẽ không nhiều lời vô nghĩa, như vậy dễ dàng lòi đuôi, nhưng sự tình trước mắt anh ta cần thiết phải hiểu rõ.
Chiến binh Dạ tộc cấp bốn tên là Dạ Minh cung kính nói, nhưng sau khi nói xong vẻ mặt thay đổi, có chút nghi hoặc nhìn về phía Ngô Minh.
Ngô Minh biết ngay đối phương hẳn là đã nhận thấy mức độ nguyên khí của mình.
Nhận thức của các chiến binh Dạ tộc nguyên khí cấp bốn không hề tầm thường, cũng chính là sự bất cẩn của Ngô Minh, tuy rằng Ngô Minh không còn sợ hãi những chiến binh Dạ tộc này, nhưng nếu như bị nhìn thấu này thì sẽ gặp không ít phiền toái.
Ngô Minh lập tức phản ứng nhanh, lập tức hừ lạnh một tiếng, phóng ra hơi thở chuyển hóa Hỏa nguyên.
Trong nháy mắt, Ngô Minh khí thế bạo trướng, thứ mà anh ta lĩnh ngộ trong không gian lĩnh hội chính là Hỏa nguyên cấp 5. Phải biết ngay cả Hắc sử cường giả nhất Hắc Ngục Thành cũng chỉ lĩnh ngộ được cấp bốn, cấp ba, tuy rằng trước mắt Ngô Minh chỉ là nguyên khí cấp ba, nhưng dưới khí thế bạo trướng lại áp đảo hai chiến binh Dạ tộc nguyên khí cấp bốn.
Hai chiến binh Dạ tộc nguyên khí cấp bốn lập tức kinh hãi, bọn họ gần Ngô Minh nhất, thậm chí còn cảm nhận được Hỏa nguyên hùng hậu, lập tức là sợ tới mức lui về phía sau vài bước, sắc mặt tái nhợt, thân mình càng cúi thấp.
Nhìn thấy hai chiến binh Dạ tộc cấp bốn bị trấn áp, Ngô Minh cũng thầm thở phào nhẹ nhõm.
Ngô Minh không biết mình vừa phát ra Hỏa nguyên hoàn toàn khiến cho hai chiến binh Dạ tộc không dám nghi ngờ gì nữa, hơn nữa những chiến binh Dạ tộc này đã từng nhìn thấy nhiều Hắc sử, nhưng không có Hắc sử nào có khí thế Hỏa nguyên như vậy, hai người thậm chí đã ngấm ngầm khẳng định, Hắc sử trước mặt nhất định không thấp trong Hắc Ngục Thành, có thể xếp vào tốp mười, thậm chí là năm cao thủ hàng đầu.
Về phần tại sao trước kia Hắc sử giống như nguyên khí cấp ba, rất có thể là đối phương cố ý ẩn tàng nguyên khí, hai tên chiến binh Dạ tộc thầm nói may mắn vừa rồi không có hành động vô lễ, nếu không thì hối hận cũng không kịp.
Hơi thở của Ngô Minh vừa rồi rõ ràng đã làm chấn động Tinh linh nguyên tố Đông cốc. Mặc dù Đông cốc thuộc về thế lực lớn thứ tư trong Nguyệt lâm, nhìn như không chịu Hắc Ngục Thành ảnh hưởng, nhưng trên thực tế nếu thật sự động thủ, các Tinh linh nguyên tố của Đông cốc sẽ không bao giờ dám đắc tội Hắc Ngục Thành
Lúc này, một Tinh linh cũng từ trong khách sạn Long Đồ Đằng bay ra dừng lại trước mặt Ngô Minh, nói: “Hắc sử đại nhân, đừng nghe lời của Dạ tộc, chúng ta không có giam giữ bất kỳ Thần tử nào ở đây. Phong cách làm việc của Đông cốc luôn là người không phạm ta, ta không phạm người, nhưng lần này Dạ tộc khinh người quá đáng.”