Ngô Minh đã trải qua mấy ngày ở Đông cốc, bằng cách liên tục tạo ra thẻ bài 'Sương mù độc' cấp ba tiêu hao độc tố trong cơ thể, đồng thời sử dụng thẻ 'Giải độc', tuy rằng độc tố trong cơ thể chưa được đào thải, nguyên khí vẫn bị đè ép xuống thức tỉnh giả cấp một, nhưng đốm độc trên mặt đã ít đi nhiều, tuy rằng còn chưa hoàn toàn khôi phục nhưng nếu bị người có tâm nhìn thấu, vẫn có thể thấy được vài phần hình dáng.
Mà Thuyên tỷ rõ ràng là một người rất gian xảo, trí nhớ còn tốt hơn nữa, ả ta luôn cảm thấy Ngô Minh rất quen thuộc chợt nghĩ bức ảnh trên Huyền thưởng lệnh dán ở nơi tụ tập của bọn họ không phải là cùng người này rất giống sao?
Rồi càng xem càng thấy giống, cuối cùng rốt cuộc ả ta nhận định kẻ trước mặt mình là tội phạm đã bị Hắc Ngục Thành treo giải thưởng tội phạm bị truy nã.
Mà cùng lúc đó, Ngô Minh đã triệu hồi một con Sâm lâm nhuyễn trùng nuốt lấy Hoàng răng cửa, khi nhìn thấy cảnh này ả ta lập tức đào tẩu không chút do dự.
Thuyên tỷ tuyệt đối là nhân tinh, ả ta là phụ nữ có thể trở thành đại tỷ của đám người Hoàng răng cửa, không chỉ dựa vào thực lực, mà còn có các loại thủ đoạn cùng đầu óc.
Không nói đến cái khác, ả ta biết về Sâm lâm nhuyễn trùng, đó là sinh vật cấp 3, người có thể triệu hồi sinh vật cấp 3 Sâm lâm nhuyễn trùng sao có thể là người bình thường được?
Chưa kể đến mười mấy người của ả ta, gấp mười lần, thậm chí gấp trăm lần cũng không đủ để đối phương giết chết. Hơn nữa, người có thể khiến Hắc Ngục Thành treo giải thưởng làm sao có thể là người thường?
Hắc Ngục Thành là địa phương nào? Nhân loại ở trong Nguyệt lâm không ai không biết, ngay cả Nguyệt tộc cùng Dạ tộc hùng mạnh cũng chỉ có thể lựa chọn phục tùng trước mặt Hắc sử của Hắc Ngục Thành, mặc dù có Đông cốc trấn giữ ở đây, bọn họ cũng chỉ có thể miễn cưỡng tự bảo vệ mình. Nếu thật sự động thủ thì các Tinh linh của Đông cốc không phải là đối thủ của Hắc Ngục Thành.
Cho nên biết đối phương là người bị Hắc Ngục Thành treo Huyền thưởng lệnh, Thuyên tỷ không chút nào cao hứng, ả ta chỉ có sợ hãi và chỉ muốn chạy trốn.
Chỉ cần ả có thể trốn thoát, sau đó có thể đi đến mật báo cho Hắc Ngục Thành, và phần thưởng đủ để làm cho thực lực của ả ta tăng vọt.
Hơn nữa ả ta cũng dùng một chiêu bảo hiểm, đó là ả ta vừa hét lên đối phương là tội phạm đang bị truy nã của Hắc Ngục Thành, phải biết ở đây có hơn chục người, khi ả ta hét lên thì mọi người đều biết, lúc đó mọi người sẽ cùng nhau trốn thoát, để giữ bí mật thì đối phương nhất định phải giết người diệt khẩu, tức là phải đuổi theo, chỉ cần đối phương lo được cái này mất cái khác thì chính mình sẽ có cơ hội rất lớn để chạy ra một đường sinh cơ.
Có thể nói, trong mắt Thuyên tỷ, tính mạng của người khác không liên quan gì đến ả ta, chỉ cần ả có thể trốn thoát.
Tuy nhiên, dù Thuyên tỷ tuy rằng thập phần khôn khéo, thủ đoạn cùng phản ứng cũng mau, thực tế là sau khi ả ta hét xong thì những người đi cùng cũng sợ hãi bỏ chạy, không phải do lời nói của ả ta nổi lên hiệu quả, lời nói của ả ta chỉ có Ngô Minh nghe, chính Sâm lâm nhuyễn trùng mới thực sự khiến những người đó sợ hãi.
Uy thế sinh vật cấp ba há là trò đùa?
Chỉ là Thuyên tỷ vẫn đánh giá thấp Ngô Minh, ả ta cho rằng muốn trốn là có thể thoát được sao? Làm sao mà Ngô Minh có thể để ả ta trốn thoát, nhất là khi đối phương đã nhận ra anh ta.
Ngô Minh trực tiếp điểm ra Tạp sách và triệu hồi cả A mỗ và Chúc độc, Ngô Minh ra lệnh cho chúng, đó là giết kẻ đảo tẩu, một người cũng không tha.
Sâm lâm nhuyễn trùng động tác nhanh nhất, vài người vừa định đào tẩu, đã bị nó vồ tới, chỉ trong chớp mắt đã có bốn năm người bị nó nuốt chửng, còn A mỗ thì lao ra nhanh như chớp giết chết hai người.
Còn Chúc độc thì đuổi theo hướng Thuyên tỷ đào tẩu, ả ta vừa mới chạy không đến trăm mét đã bị đuổi tới, nhìn đến đuổi theo thế nhưng là một Tinh linh nguyên tố, Thuyên tỷ sợ tới mức trực tiếp quỳ trên mặt đất.
“Tinh linh nguyên tố đại nhân, ta là người thủ hộ của An Ny đại nhân. Theo mật ước giữa các Tinh linh trong tộc, ngài không thể giết ta... Đúng rồi, người thủ hộ của ngài đã đắc tội Hắc Ngục Thành, chỉ cần đem hắn giao ra liền có thể đi đến Hắc Ngục Thành nhận thưởng!”
Vì mạng sống, Thuyên tỷ chỉ có thể dập đầu, ả ta tuy rằng có chút bản lĩnh, nhưng đối mặt một Tinh linh nguyên tố thì ả ta biết chính mình căn bản không có chút nào phần thắng, hiện tại chỉ có thể gửi hy vọng vào quỷ biện.
Trong số các Tinh linh nguyên tố ở Đông cốc, thực sự có một mật ước không thể động thủ với người thủ hộ của nhau, và ả ta cũng tin rằng Ngô Minh là người thủ hộ bị Tinh linh nguyên tố này khống chế, chỉ cần nói với Tinh linh nguyên tố đối phương là tội phạm truy nã quan trọng của Hắc Ngục Thành, tin tưởng nó cũng sẽ không thờ ơ.
Chỉ cần Tinh linh nguyên tố này sẵn sàng giúp đỡ bản thân, thì ả ta vẫn có thể được cứu, thậm chí lợi dụng lực lượng Đông cốc phản kích đối thủ cũng không phải không thể.
Nhưng sau đó, Chúc, người được ả ta đặt nhiều hy vọng đã nói một đoạn khiến ả ta choáng váng và hoàn toàn tuyệt vọng.
Chúc cười gian một tiếng, 'lão đại' trong miệng nó đã được Ngô Minh dạy cho nó, lập tức nó mở miệng phun ra một đám sương mù độc, tức thì bao trùm lấy Thuyên tỷ.
Dưới sương mù độc tố, sắc mặt ả ta lập tức trở nên tái đi, dường như không thở nổi, hơn nữa ở dưới độc tố, ả ta chỉ cảm thấy toàn thân phảng phất như có ngàn vạn con kiến cắn xé, muốn kêu to cũng không ra tiếng.
Chỉ trong chốc lát, làn da ả ta liền bắt đầu hòa tan, trở nên huyết nhục mơ hồ, sau đó cuộn mình trên mặt đất co giật, sau đó hoàn toàn bất động.
Sức mạnh của Độc tố Tinh linh là độc tố công kích, độc tố của Chúc rất đặc biệt, tuy không mạnh bằng hai độc tố trong cơ thể Ngô Minh nhưng sức mạnh của nó chắc chắn không phải thứ mà thức tỉnh giả cấp một bình thường có thể chống lại sau khi trúng độc, toàn thân đau đớn dữ dội, da thịt và nội tạng sẽ bị ăn mòn, có thể nói cái chết kiểu này rất thê thảm, chẳng qua đối với loại người như Thuyên tỷ này, lại là gieo gió gặt bão.
Trong vòng chưa đầy một phút, mười mấy người đào tẩu đều bị giết, Ngô Minh không có động thủ, toàn bộ đều là Sâm Lâm Nhuyễn Trùng, A Mỗ cùng Chúc xuống tay.
Nơi này duy nhất không nhúc nhích chính là Đằng băng, Tam béo cùng Khoan ca bọn họ, chẳng qua giờ phút này bọn họ cũng đang trợn mắt há mồm, rõ ràng là họ không ngờ kẻ biến dạng này lại lợi hại như vậy.
Lúc này ánh mắt bọn họ nhìn về phía Ngô Minh cũng tràn đầy sợ hãi, nhưng Đằng Băng thì khá hơn một chút, cô sững sờ khi nhìn thấy Chúc Độc tố tinh linh, có thể thấy rõ ràng là Độc tố tinh linh này và người đó không phải như mối quan hệ giữa người khác và Tinh linh, rốt cuộc cô ta chưa từng thấy con người ra lệnh cho Tinh linh chiến đấu. Ở Đông cốc, địa vị của Tinh linh cao hơn con người rất nhiều, làm sao có thể tuân theo mệnh lệnh của con người.
Rõ ràng vừa rồi cô không nghe thấy cuộc nói chuyện giữa Chúc và Thuyên tỷ, nếu không cô cũng sẽ kinh hãi như Thuyên tỷ.
Chỉ là cô ta vẫn dùng nghi thức của Đông cốc để cúi đầu trước Chúc và nói: "Đằng Băng, người thủ hộ của An Ny đại nhân, gặp qua Tinh linh đại nhân!"
Nếu là bình thường, Chúc nhất định sẽ bày ra tư thái mà Tinh linh nguyên tố nên có, nhưng bây giờ nó không dám, chưa kể Ngô Minh đã làm chủ thẻ sinh mệnh của mình, chính là A mỗ, nếu chọc cho gia gia này không cao hứng, chính nó kết cục cũng không tốt được.
Vì vậy, Chúc vội vàng nói: "Không có chi, cô là người thủ hộ của An ny đúng không? Nhớ rõ, chuyện hôm nay không được phép nói ra, nếu không..."
Nó muốn nói vài câu uy hiếp Đằng Băng, nhưng khi nhìn thấy A mỗ huy động móng vuốt với nó, ngay lập tức không dám nói chuyện.
Cảnh tượng này càng khiến Đằng Băng bị chấn động, nhưng cô ấy không hỏi thêm câu nào nữa.
Trên thực tế, cô đã tin những gì Ngô Minh nói ngay từ lúc mới vào Đông cốc, chỉ vì ca ca của cô chết để tìm các loại thảo dược quý hiếm cho cô, cô thực sự không thể vượt qua rào cản này trong lòng, thậm chí bây giờ cô thực sự muốn hỏi người trước mặt, ngươi rất cường đại, tại sao lúc đó ngươi lại không cứu ca ca ta?
Chẳng qua cô ta cũng biết, đối phương không phải không cứu, là cứu không được, trong lòng miên man suy nghĩ một lát, mới hướng về phía Ngô Minh nói: “Cảm ơn ngươi!”
Ngô Minh cười, anh biết Đằng Băng suy nghĩ như thế nào, nhưng loại chuyện này chỉ có thể để cô tự mình khai thông, không ai khác có thể giúp được cô ta.
Hiện tại thân phận của anh ta đã bị Đằng Băng và Tam béo biết, đương nhiên Ngô Minh sẽ không giết bọn họ, tuy rằng Ngô Minh giết rất nhiều người, nhưng anh ta cũng lạm sát người vô tội một cách bừa bãi, càng không cần nói đến Tam béo cùng Khoan ca bọn họ lúc trước đối đãi với mình khi giả mạo Đằng Dịch không tồi.
n oán phân minh, đây là phong cách sống thường ngày của Ngô Minh, lúc này, anh ta điểm vào Tạp sách, sau đó lấy ra một số thẻ.
"Mọi người, để tránh sự truy sát của Hắc Ngục Thành nên ta đã mai danh ẩn tích. Về việc mạo danh Đằng Dịch cũng chỉ là hiểu lầm, nhưng dù sao thì các ngươi cũng đã giúp ta, đây là một vài thẻ bài cho các ngươi. Và ta muốn nói, Đông cốc tuy rằng không tồi nhưng dù sao cũng là dị tộc, nếu có cơ hội các ngươi có thể rời khỏi Nguyệt lâm này đến địa phương thuộc về nhân loại, dù sao cũng tốt hơn ở chỗ này lo lắng đề phòng!”
Ngô Minh nói xong thì vung tay, mấy tấm thẻ liền bắn ra dừng ở trong tay của Đằng Băng, Tam béo và những người khác.
Và khoảnh khắc tiếp theo, Ngô Minh đột nhiên cảm thấy một cổ nguyên khí dao động, lập tức vui vẻ nói một câu bảo trọng, lập tức nhảy lên lưng Sâm lâm nhuyễn trùng, nháy mắt liền biến mất ở trong rừng rậm.
Tam Béo cùng những người khác nhìn về phía Ngô Minh đang rời đi, vẫn chưa định thần lại.
“Anh ta đưa cho chúng ta một vài thẻ bài, để ta xem chúng là thứ gì!”
Khoan ca rốt cuộc cũng lớn tuổi nên buộc mình phải bình tĩnh lại, nhưng khi nhìn thấy những thẻ bài trong tay anh ta lập tức kêu lên.
Giọng điệu của câu cuối cùng đều thay đổi. Đối với bọn họ, sủng vật cấp hai đơn giản là thứ mà họ thậm chí không dám nghĩ tới, vào lúc này, sủng vật này lại nằm trong tay họ.
...
Ngô Minh lúc này đứng ở trên lưng con Sâm lâm nhuyễn trùng lao tới Tử Vong Thụ Khanh. Biến động nguyên khí cảm thấy vừa rồi là tin vui đối với Ngô Minh, dao động đến từ quả trứng khổng lồ, nói cách khác, quả trứng hút vô số nguyên khí của Ngô Minh, sau đó lại sử dụng Hồi sinh vong linh lên quả trứng khổng lồ, bây giờ nó sắp nở ra