Tận thế tân thế giới

Chương 220: Thu tiểu đệ




Chúc một bên nói, một bên vận dụng nguyên khí của mình để tạo ra một Tạp sách kỳ lạ, sau đó một trong những thẻ bài trôi ra ngoài.

Ngô Minh thấy vậy, đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng, liền thấy Đuốc vậy mà sử dụng thẻ bài hướng về mình kích hoạt.

Ngô Minh phản ứng ngay lập tức, tuy rằng không muốn bộc lộ thực lực, nhưng nếu gặp nguy hiểm thì sẽ là chuyện khác.

Ngô Minh lúc này nhanh chóng lấy ra một lá chắn nguyên khí kích hoạt, quanh thân hình thành một lá chắn nguyên khí, nhưng hiển nhiên thẻ bài của đối phương có chút đặc biệt, ngay cả lá chắn nguyên khí cũng không chống lại được, Ngô Minh lập tức cảm thấy một cỗ nguyên khí kỳ lạ xâm chiếm cơ thể mình.

“Không tốt!”

Phản ứng đầu tiên của Ngô Minh là Chúc sẽ gây bất lợi cho mình. Ngô Minh tự nhiên không phải người ngồi chờ chết, lập tức vận chuyển nguyên khí trong cơ thể ngăn cản, đồng thời vung tay, A Mỗ cùng hai đầu Khô lâu cung tiễn thủ liền từ hư không xuất hiện.

Lúc này, một chuyện xảy ra chuyện ngoài ý muốn khiến Ngô Minh không thể tưởng tượng được.

Nhìn thấy A mỗ, Độc tố Tinh linh tự xưng là Chúc đột nhiên kêu lên và sợ hãi đến mức nó lập tức quay người bỏ chạy.

Đúng lúc này, nguyên khí kỳ lạ trong người Ngô Minh biến mất không còn tăm tích, nhìn phía trước, A mỗ đã dùng móng vuốt đè mạnh Độc tố Tinh linh xuống đất, nguyên khí quanh người nó tan biến, lộ ra bản thể.

“Ngàn năm Thạch tượng quỷ? Ngươi như thế nào lại có ngàn năm Thạch tượng quỷ, không, mau ngăn nó lại, kêu nó tránh xa ta ra!"

Chúc lúc này kinh hãi hét lên một tiếng, tuy rằng đã đạt tới nguyên khí cấp ba, nhưng đối mặt với nguyên khí cấp hai A mỗ hoàn toàn không dám phản kháng, giống như chuột gặp mèo, như thể A mỗ là thiên địch của nó.

Nhìn thấy cảnh này, Ngô Minh cũng khá là sửng sốt. Anh không ngờ A mỗ lại hung mãnh như vậy, hơn nữa xem bộ dáng của nó là thật sự sợ hãi A Mỗ.

Ngô Minh còn có rất nhiều sự tình không có biết rõ ràng, vừa lúc này là một cơ hội. Bởi vì Ngô Minh nhìn ra được Chúc thật sự sợ, không có một chút ý tứ giả vờ.

Nghĩ đến đây, Ngô Minh lập tức nói: “A Mỗ, ngươi đừng động thủ, coi chừng nó, ta có chuyện muốn hỏi tên này!”

A Mỗ phát ra một tiếng kêu hưng phấn, tựa hồ phi thường đắc ý, sau đó dùng móng vuốt hung hăng chụp một phát lên đầu Chúc, ý bảo đối phương thành thật. Chúc thực sự không dám di chuyển, có vẻ như rất sợ A mỗ.

Rất lạ là một sinh vật đã đạt đến nguyên khí cấp ba lại sợ hãi một sinh vật cấp hai như A mỗ, thật sự là thập phần cổ quái, cho nên vì dự phòng vạn nhất Ngô Minh vẫn hạ lệnh hai Khô lâu cung thủ tiến lên đặt mũi tên trên người đối phương, chỉ cần Độc tố Tinh linh này dám có bất luận dị động gì, Ngô Minh lập tức sẽ hạ lệnh phát động công kích.

Ngô Minh đương nhiên sẽ không nghe nó, vạn nhất buông tha đối phương, một khi gia hỏa này mật báo thì Ngô Minh hiện tại đánh không lại Tinh linh nguyên tố khác cùng nhau liên thủ.

Nhìn xung quanh, cũng may Đông cốc rất rộng lớn và được cây cối bao phủ, vì vậy không ai khác đã phát hiện ra những gì đã xảy ra ở đây, Ngô Minh cũng cảm thấy nhẹ nhõm một chút, anh ta hỏi Độc tố Tinh linh tự xưng là Chúc: "Vậy thì ta hỏi, vừa rồi ngươi dùng thẻ bài gì lên người ta?

Ngô Minh ho khan một tiếng, anh ta đương nhiên không biết, chẳng qua nghe Chúc nói thì có vẻ như mọi người khác đều biết.

Ngô Minh lập tức ra hiệu với A mỗ, A mỗ cũng là một kẻ thông minh lập tức tát cho nó một cái tát, Chúc xui xẻo kêu thảm thiết một tiếng, vội vàng nói: "Nhân loại, ta sai rồi, ngươi hỏi ta cái gì ta sẽ đáp cái đó, thẻ Tâm linh khống chế là thẻ Năng lực của Tinh linh chúng ta để điều khiển các sinh vật khác, sau khi bị điều khiển phải tuân theo mệnh lệnh của Tinh linh chúng ta.”

Nghe đến đó, Ngô Minh minh bạch, lạnh lùng nói: “Giống như nô lệ đúng không? Ta cứ tưởng các người ở Đông cốc khác với nơi khác, nhưng không ngờ lại giống Dạ tộc và Hắc Ngục Thành đó."

Chúc cũng là một sinh vật thông minh, khi nghe những lời của Ngô Minh, nó trợn mắt thất thanh nói: “Chẳng lẽ ngươi chính là nhân loại bị Hắc Ngục Thành treo Huyền thưởng lệnh kia?”

Ngô Minh hừ lạnh một tiếng, lại nghe thấy một tiếng 'bốp', một lần nữa Chúc bị A mỗ tát nên không dám nói bừa bãi.

Tiếp theo, Ngô Minh hỏi tất cả những điều anh muốn biết.

Đông cốc này thực sự là nơi mười hai Tinh linh nguyên tố của họ sinh sống. Giống như Dạ tộc, Nguyệt tộc và Hắc Ngục Thành, họ là những sinh vật thông minh đến từ đệ tứ nguyên khí thế giới 'Á Luân Tác Lạc’. Chẳng qua tính tình của chúng tương đối ôn hòa, không quá hung ác, mặc dù thực lực không tầm thường nhưng chúng chỉ chiến đấu để tự bảo vệ bản thân. Chúng cũng tốt hơn nhiều khi đối đãi với con người, chúng cho phép con người tồn tại quanh Đông cốc. Có điều bản thể của Tinh linh nguyên tố thì khả năng chiến đấu cực kỳ kém nên chúng cần phải dựa vào một số sinh vật khác để điều khiển chiến đấu, và những sinh vật bị điều khiển đó được gọi là 'người thủ hộ'.

Tất nhiên, người thủ hộ trên thực tế là chiến lực cường đại nhất của các Tinh linh nguyên tố, chúng nó có thể thi triển đặc thù bí pháp bám vào trong cơ thể người thủ hộ tương ứng, không riêng gì sinh vật, ngay cả thực vật cũng có thể bám vào. Cũng vì vậy, ngay cả Hắc Ngục Thành cường đại thì trong những trường hợp bình thường cũng không sẵn sàng trêu chọc các Tinh linh nguyên tố của Đông cốc.

Mà lần này không có chỗ cho Chúc này, nó đã bị A mỗ khống chế, nếu bị nó khống chế người thủ hộ trước, có lẽ chính Ngô Minh là bên cầu xin tha thứ thừa nhận thất bại.

Biết được điều này, Ngô Minh cũng gật đầu, sau đó nhìn chằm chằm Chúc hỏi: "Ta hỏi ngươi, tại sao ngươi lại chọn ta? Ta nghe nói từ tộc nhân của ngươi nói độc tố trong cơ thể ta ngay cả Tinh linh nguyên tố các ngươi cũng không thể đào thải ra ngoài."

Chúc hiển nhiên sửng sốt, hỏi lại: "Ngươi có thể hiểu được ngôn ngữ Á Luân Tác Lạc thông dụng sao? Nga, đúng rồi, ngươi có thể được Thạch tượng quỷ ngàn năm đi theo thì hiểu được ngôn ngữ của chúng ta là đương nhiên. Ta chọn ngươi chính là bởi vì độc tố trong cơ thể của ngươi, bản thể của ta chính là Độc tố Tinh linh, ta có đủ loại thủ đoạn dùng độc tố tấn công cho nên ta mới chọn ngươi. Đương nhiên, trước đây ta không biết ngươi là chủ nhân của Thạch tượng quỷ ngàn năm, có lẽ về sau ngươi có thể trở thành Bí thuật sư vĩ đại, nếu như ta biết sớm thì đánh chết ta, ta cũng không dám.”

Chúc tươi cười nịnh nọt, mặc dù khuôn mặt tươi cười của nó trông thật sự xấu xí và quái dị, nhưng nó phải như vậy.

Ngô Minh gật đầu, anh ta chính là muốn nghe tin tức này, độc tố trong cơ thể luôn là mối uy hiếp đối với anh ta, nhưng nếu như uy hiếp này có thể biến thành thực lực thì anh ta cũng nguyện ý.

Đưa mắt nhìn Chúc, Ngô Minh tiếp tục hỏi: "Ta sẽ hỏi ngươi một câu cuối cùng, tại sao ngươi lại sợ A mỗ như vậy?"

Chúc sững sờ một lúc, một lúc sau mới nhận ra đó là tên của vị Thạch tượng quỷ ngàn năm tuổi, liền nói: “Trong Á Luân Tác Lạc, A mỗ đại nhân và tộc của họ là những tồn tại huyền thoại và thậm chí còn hơn thế nữa, là khắc tinh của các Tinh linh nguyên tố chúng ta. Trước mặt A mỗ đại nhân, nguyên khí đặc thù của chúng ta không thể ngưng tụ thành các thẻ bài, càng không cần phải nói bản thể của Tinh linh nguyên tố chúng ta chiến lực rất kém, vì vậy... "

Ngô Minh sau đó đã hiểu tại sao Chúc sau khi nhìn thấy A mỗ lại sợ hãi như vậy, thực sự giống như chuột gặp mèo, nhìn thấy thiên địch.

Ngô Minh cuối cùng đã hiểu tất cả, lúc này anh ta cúi đầu im lặng suy nghĩ về kế hoạch trong tương lai của mình, nhưng Chúc lúc này lại đang run rẩy dưới móng vuốt của A mỗ.

Tinh linh tộc của họ không thể dựa vào bản thể để chiến đấu với chủng tộc khác, mặc dù nó đã đạt đến nguyên khí cấp ba, nhưng nếu thực sự chiến đấu nó không thể là đối thủ với A mỗ chỉ có nguyên khí cấp hai.

Phải nói Chúc này khá thông minh và lúc này nó đang suy nghĩ về việc làm thế nào để tồn tại.

Nhân loại này bị Hắc Ngục Thành treo giải thưởng truy nã, chính mình đã biết chuyện này thì đối phương sao có thể thả cho mình rời đi, trừ phi là đầu nhập vào đối phương.

Nghĩ đến đây, Chúc sửng sốt, tại sao không?

Nhân loại này bị Hắc Ngục Thành truy nã nhưng anh ta vẫn tiêu dao tự tại, điều đó có nghĩa là đối phương có đủ thực lực để bảo vệ mình. Hơn nữa Chúc biết, có thể được một Thạch tượng quỷ ngàn năm tuổi đi theo chính là một sự tình cực kỳ khó lường.

Phải biết rằng Thạch tượng quỷ ngàn năm tuổi là một sinh vật từ đệ tam nguyên khí thế giới, Nguyên khí thánh đường, có thể nhân loại này sẽ có cơ hội tiến vào đệ tam nguyên khí thế giới trong tương lai.

Chúc là một kẻ ngoại lai trong số các nguyên tố Tinh linh có nguyên khí. Trước hết, nó là một Độc tố Tinh linh rất hiếm, đồng thời suy nghĩ của nó không hòa hợp cùng tộc nên nó luôn bị kỳ thị và cô lập, đã từ lâu nó đã không muốn ở lại Đông cốc.

Nghĩ đến đây, Chúc đột nhiên nói: "Thưa đại nhân, có phải ngài đã đắc tội đến người Hắc Ngục Thành hay không? Những Hắc sử đó rất mạnh, ngài nhất định cần sự giúp đỡ, nếu ngài bằng lòng, ta nguyện ý đi theo đại nhân ra sức khuyển mã! "

Chúc sử dụng từ ngữ vuốt mông ngựa mà con người dùng để nịnh hót, những từ này thường được nhiều người nói, nghe rất vui tai nên lần này cũng rất tự nhiên mà nói ra.

Ngô Minh đang suy nghĩ, nhưng nghe xong lời nói của Chúc thì khẽ mỉm cười, cho dù đối phương không nói thì Ngô Minh cũng đã tính toán bắt Độc tố Tinh linh này làm việc cho mình, nếu đối phương chủ động đề xuất sẽ là tốt nhất, dù sao anh ta vẫn cần phải suy xét độc tố trong thân thể của mình. Ngô Minh vừa nghĩ tới một khả năng, để thanh trừ hai loại độc tố trong cơ thể thì anh ta thật sự phải dựa vào Độc tố Tinh linh này.

“Vậy thì làm sao ta có thể tin rằng ngươi thật lòng muốn đầu nhập vào ta?”

Ngô Minh cười hỏi, nhưng nụ cười này có chút âm trầm, có chút khủng bố đối với Chúc.

Nó rùng mình suy nghĩ một chút, nhưng vẫn là thành thật mở miệng, thở ra một cỗ nguyên khí hình thành một thẻ bài.

Ngô Minh vươn tay nắm lấy thẻ bài, khi dùng tay chạm vào nó, Ngô Minh cảm thấy nguyên khí dao động đặc thù, giống như là đã nắm được huyết mạch của Chúc, Ngô Minh biết đối phương không có lừa mình, có thể nói, nếu anh ta phá hủy quân bài này thì Chúc chắc chắn sẽ chết