Tiết đại phu cũng rất phấn khích khi nhìn thấy Ngô Minh, vội vàng nói: "Đằng Dịch, ngươi cũng đã vượt qua cuộc tuyển chọn? Thật tuyệt, thật tốt quá, ngươi biết không, vừa rồi muội muội ngươi nghe tin ngươi bị trúng độc, cô ấy trong lòng đã rất lo lắng, vừa rồi còn chuẩn bị đi ra ngoài tìm ngươi, hiện tại ngươi đã tiến vào Đông cốc, cô ta không cần phải đi ra nữa, ngươi cũng không cần lo lắng độc tố trong thân thể.”
Ngô Minh nghe xong liền cảm thấy xấu hổ, thật ra ngay từ đầu, anh ta đã cảm thấy một ánh mắt hướng về mình, không cần nhìn cũng biết chủ nhân của ánh mắt đó đó là Đằng Băng.
Đằng Băng mười bảy hay mười tám tuổi cùng Đằng Dịch có bảy tám phần giống nhau, trong trí nhớ thập phần xinh đẹp, nhưng lúc này biểu hiện của cô ta cực kỳ cổ quái, đôi mắt to đang nhìn chằm chằm vào Ngô Minh, Ngô Minh gần như ngay lập tức cũng biết là Đằng Băng đã biết anh ta không phải là Đằng Dịch.
Quả nhiên, Đằng Băng đột nhiên điểm ra một Tạp sách màu xanh lục, những ngón tay mảnh khảnh của cô lấy ra một thẻ để kích hoạt nó, khoảnh khắc tiếp theo, một vài chiếc gai và dây leo trồi lên từ mặt đất vây xung quanh Ngô Minh. Cô gái trông nghiêm túc nói: “Ngươi là ai?”
Người đầu tiên sửng sốt là Tiết đại phu, ông lão sững sờ trong giây lát, rõ ràng là không nhận ra chuyện gì đang xảy ra, còn muốn khuyên một câu, lại nghe Đằng Băng nói: “Tiết gia gia, người này hoàn toàn không phải ca ca ta, chỉ là hơi giống, anh ta lừa các ngươi nhưng không thể lừa ta, nói cho ta biết, ngươi là ai? Ca ca ta bây giờ ở đâu? "
Ngô Minh hiện tại là rất là bất đắc dĩ, chẳng qua anh ta vẫn là nói: "Ta thực sự không phải là ca ca ngươi, ta chỉ gặp hắn trước khi ca ca ngươi chết..."
Kế tiếp, Ngô Minh đem sự tình trải qua giảng thuật đúng sự thật, càng minh xác nói cho đối phương chính mình cũng không phải cố ý giả mạo Đằng Dịch, chỉ là Khoan ca cùng Tam béo bọn họ nhận nhầm trước, chính mình sở dĩ không nói cũng là vì trúng độc nên muốn mượn dùng thuốc của Tiết đại phu để giải độc, vì không làm cho phiền toái, cho nên mới như thế.
Ngô Minh nói xong, Đằng Băng hiển nhiên là có vẻ không tin, vì vậy Ngô Minh phải lấy túi thảo dược mà Đằng Dịch phó thác giao cho Đằng Băng trước khi chết, giao cho cô ta.
“Lúc sắp chết, hắn bảo ta đưa cái này cho ngươi, còn muốn ta nói cho ngươi biết, đại ca không thể chiếu cố ngươi!”
Một màn sương mù bao phủ sau đó một dòng nước mắt lăn dài xuống không thể dừng lại.
Ngô Minh đã cảm nhận được sau khi mình nói câu cuối cùng thì Đằng Băng hiển nhiên đã tin tưởng, điều này khiến anh rất tò mò, nhưng Ngô Minh làm sao có thể biết được Đằng Băng thực sự có hai anh trai, nhị ca đã chết trước khi thảm họa phát sinh, và cô ta và Đằng Dịch đại ca vẫn luôn nương tựa lẫn nhau, không ai biết về điều này ngoại trừ anh em bọn họ. Vì vậy, khi nghe câu cuối cùng trong miệng Ngô Minh, "Đại ca không thể chiếu cố cho em được nữa", Đằng Băng lập tức biết Ngô Minh không có nói dối cô.
Sau khi mở túi thảo dược, vẻ mặt của Đằng Băng càng thêm đau đớn, có lẽ là vì cô nhìn thấy anh cả của mình đã dùng tính mạng mình để hái những loại thảo dược này, cảm giác thực bi thương
Tiết đại phu cũng thở dài, ông ấy không nói gì và rõ ràng cũng không biết phải nói gì.
"Đằng Băng, hãy kết thúc màn khổ tình này đi. Đừng quên, đây là Đông cốc, không phải khách sạn Long Đồ Đằng tồi tàn của ngươi, muốn khóc thì về nhà mà khóc."
Lúc này, một giọng nữ lạnh lùng vang lên, người nói là một phụ nữ trông chừng hai mươi tuổi, vẻ mặt kiêu ngạo, rõ ràng là có quan hệ rất không tốt với Đằng Băng. Lúc này, cô ta nói một cách giễu cợt.
Rõ ràng, đây cũng là một con người được chọn vào Đông cốc cùng với Đằng Băng, nhưng nói ra lời như vậy hiển nhiên cũng không phải thứ gì tốt.
Đằng Băng vừa trải qua nỗi đau mất ca ca, Ngô Minh nghĩ cô sẽ phản bác vài câu, nhưng cô chỉ hung hăng nhìn người phụ nữ rồi cất túi thảo dược đi, sau đó không nói gì nữa.
Người phụ nữ khịt mũi lạnh lùng muốn nói gì đó, lúc này Ngô Minh cảm thấy một luồng nguyên khí thổi quét qua, sau đó hơn chục đoàn ánh sáng nguyên khí bay tới dừng ở trước mặt đám người, Ngô Minh thấy rõ những quang đoàn ẩn chứa nguyên khí cực kỳ cường đại, ít nhất chúng đã đạt đến cấp độ nguyên khí thứ ba, thậm chí đã đạt đến cấp độ nguyên khí thứ tư.
Trong những quang đoàn có màu sắc khác nhau đó, có thể mơ hồ nhìn thấy những thứ có cánh giống như những con bướm lớn. Ngô Minh cũng là lần đầu nhìn thấy loại sinh vật dị tộc này, trong lòng đột nhiên thấy tò mò.
Tuy nhiên, Ngô Minh đã sớm nhìn ra nguyên khí xung quanh thân thể dị tộc giống đại hồ điệp này thập phần nồng đậm, trong hoàn cảnh bình thường, ngay cả thức tỉnh giả cấp hai cũng không thể nhìn thấu nguyên khí và nhìn thấy cơ thể dị tộc bên trong, vì vậy Ngô Minh lúc này cũng giả vờ như không nhìn rõ và không nói được lời nào.
Ngoài ra, Ngô Minh cũng nhận thấy màu sắc của các quang đoàn xung quanh cơ thể của hàng chục hồ điệp cũng khác nhau, nhưng về cơ bản chúng được chia thành 5 màu là bạch, hôi, hồng, lục, lục đậm
Chỉ là bốn sắc màu quang đoàn trước đều có vài cái, nhưng quang đoàn lục đậm chỉ có một, Ngô Minh liếc mắt nhìn, đại hồ điệp trong quang đoàn màu lục đậm rất cổ quái, hơn nữa ngoại hình cũng bất đồng với đại hồ điệp khác, nhưng các đại hồ điệp khác lại kéo dãn khoảng cách với đại hồ điệp trong quang đoàn màu lục đậm.
Sau sự xuất hiện của hàng chục quang đoàn này, những người đang có mặt đều đứng nghiêm trang và không dám nói thêm gì nữa, hiển nhiên những quang đoàn này chính là chủ nhân thực sự của Đông cốc.
Lúc này, một quang đoàn màu trắng bay ra và phát ra một giọng nữ thanh thúy.
"Kể từ hôm nay, những người được chọn vào Đông cốc sẽ trở thành những thủ vệ Đông cốc. Chúng ta sẽ dạy cho các vị tất cả các kiến thức về cách vận dụng nguyên khí và thẻ bài, và các vị sẽ phục tùng chúng ta vô điều kiện để bảo vệ Đông cốc. Tất nhiên, thủ vệ Đông cốc có nghĩa là bảo vệ những nơi tụ họp tương ứng của các vị, người thân và bạn bè mới có thể sống tốt hơn. "
Quang đoàn màu trắng lại nói tiếp: " Loài người mới vào Đông cốc, các vị có thể gọi chúng ta là Tinh linh nguyên tố, bây giờ, chúng ta sẽ chọn các vị với tư cách là học đồ dựa trên tiềm năng của các vị, năm con người mới tới xin mời hãy đứng lên! "
Lúc này, năm người bao gồm Tiết đại phu và Ngô Minh đều đứng yên, ngay sau đó mười mấy đạo nguyên khí quang đoàn nhanh chóng bay qua, theo thứ tự ở trước năm người xoay vài vòng, sau đó liền đưa ra lựa chọn.
Lúc này, trước mặt bốn người ít thì có có hai quang đoàn, nhiều nhất là bốn năm quang đoàn, và có ba quang đoàn trước mặt Tiết đại phu, nhưng bên cạnh Ngô Minh lại không có một quang đoàn nào.
"Nhân loại này thật là kỳ quái. Thật không thể tin được hắn ta vẫn chưa chết sau khi bị trúng hai thứ độc dược đáng sợ, chỉ là mặc dù hiện tại tồn tại, tương lai cũng hẳn phải chết không thể nghi ngờ, thật sự là không thích hợp lưu lại Đông cốc!”
“Không sai, trong thân thể hắn ít nhất có độc tố của nấm tử thần, độc tố này chúng ta không loại bỏ được, hắn có thể nói là vô vọng, dù sao ta cũng sẽ không chọn hắn, ta không thích mùi độc tố trên người hắn"
"Ta cũng không thích."
Những quang đoàn này nói chuyện bằng một ngôn ngữ khác, người khác không thể hiểu được, nhưng Ngô Minh có thể hiểu được, ngôn ngữ này chính là ngôn ngữ mà Dạ tộc và Nguyệt tộc sử dụng.
Ngô Minh lúc này sắc mặt trầm xuống, anh ta tuy rằng không quan tâm đến lời nói của dị tộc hồ điệp trong quang đoàn này, nhưng do độc tố trong cơ thể xem ra ngay cả những dị tộc hồ điệp này cũng không thể làm gì được.
Lần này, Ngô Minh đến Đông cốc chỉ để thanh trừ độc tố trong người, không ngờ lại có kết quả như vậy.
Nếu không loại bỏ được chất độc trong cơ thể, hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng, Ngô Minh thậm chí không dám nghĩ tới.
Ánh mắt của những người khác nhìn Ngô Minh lúc này cũng có chút cổ quái, hiển nhiên Ngô Minh không được những Tinh linh nguyên tố này sủng ái, nếu như vậy, cho dù đối phương có thể thông qua tuyển chọn, nhưng cuối cùng cũng sẽ bị đuổi khỏi cốc.
Nhưng vào lúc này, quang đoàn màu lục đậm duy nhất không có chuyển động vừa rồi bay quanh Ngô Minh, vòng qua một vòng, sau đó dừng lại ở bên cạnh Ngô Minh.
Lần này, đừng nói những người khác, ngay cả bản thân Ngô Minh cũng cảm thấy kỳ quái.
Theo những gì Tinh linh nói, cơ thể của mình có chứa chất kịch độc, họ e sợ tránh còn không kịp, như thế nào mà hồ điệp dị tộc màu lục đậm này còn qua tới?
Ánh mắt của người khác càng thêm cổ quái, toàn bộ Đông cốc tổng cộng có mười hai Tinh linh tộc, lục đậm Tinh linh này là cái duy nhất không chọn bất kỳ thủ vệ nào.
Lần trước là như vậy, không ngờ lần này Tinh linh lại đột nhiên chọn Ngô Minh. Ngay cả những Tinh linh nguyên tố cùng tộc cũng đều là dùng ngôn ngữ dị tộc nói chuyện với nhau, biểu đạt ngạc nhiên.
“Gia hỏa Chúc này thế nhưng lựa chọn người thủ hộ học đồ, chẳng lẽ mặt trời mọc từ hướng tây?”
“Nói thật, liền tính là cùng tộc, ta cũng không thích nó, bất quá đây cũng là Chúc lựa chọn, chúng ta cần phải tôn trọng cùng tộc lựa chọn.”
Một lúc sau, quang đoàn màu trắng bay ra thông báo buổi lễ tuyển chọn học đồ đã kết thúc. Tiếp theo, những học đồ của các Tinh linh nguyên tố đã chọn sẽ cùng rời đi và học cách vận dụng nguyên khí và thẻ bài với Tinh linh nguyên tố tương ứng.
Ngô Minh liếc nhìn quang đoàn màu lục đậm, nó cũng nhìn Ngô Minh phát ra ngôn ngữ nhân loại.
“Nhân loại, đi cùng ta!”
Sau đó, quang đoàn màu lục đậm bay đi, Ngô Minh đi theo phía sau, anh ta hiện tại rất tò mò, dưới tình huống biết rõ trong cơ thể mình có chất kịch độc khó giải trừ, tại sao Tinh linh này lại chọn chính mình.
Về phần đối phương có thể chữa khỏi cho mình hay không, Ngô Minh cũng không còn hy vọng gì nữa, dù sao anh ta cũng đã từng nghe qua cuộc nói chuyện của những Tinh linh nguyên tố khác, độc của nấm tử thần cũng không thể bị thanh trừ chứ đừng nói là độc của quái trùng khổng lồ.
Đi theo suốt quãng đường, Ngô Minh đến một đầm lầy kỳ lạ, rộng khoảng 100 mét vuông, đầm lầy hoàn toàn khác với hơi thở sinh mệnh tươi tốt xung quanh nó, chỉ có mục nát và chết chóc. Tất cả cỏ cây đều khô héo, và trong trung tâm có một cái cây chết không còn lá, chỉ toàn nhánh cây trơ trụi, có một hốc cây trên cây chết, đó là sào huyệt của hồ điệp dị tộc này.
Sau khi quang đoàn màu lục đậm bay đến đây, nó lơ lửng trên không trung và nói: "Trong tương lai, ngươi sẽ dựng một cái lều ở đây. Hãy để ta tự giới thiệu về bản thân mình. Ta tên là 'Chúc', ta chọn ngươi vì ngươi có hai chất độc trong cơ thể mà ta rất quan tâm. Từ hôm nay trở đi, ngươi là thủ hộ của ta, ta sẽ dạy cho ngươi nguyên khí cường đại và cách sử dụng các thẻ bài, tin ta đi, ngươi may mắn hơn nhiều so với những người được các chủng tộc khác của ta chọn, bởi vì ta cực kỳ hiếm trong số Tinh linh nguyên tố, độc tố Tinh linh.”