Khi rời khỏi Tử Vong Thụ Khanh, Ngô Minh đã hạ lệnh Sâm lâm nhuyễn trùng bò ra xa khỏi Nguyệt thành và Dạ thành khi ra ngoài để tránh chạm trán với người của Nguyệt tộc và Dạ tộc.
Bây giờ thực lực của Ngô Minh đã giảm mạnh, tuy rằng đối phương có thể không nhận ra anh ta nhưng vẫn có nguy cơ, nếu có thể tránh được thì tránh trước.
Phải nói thế giới bên trong hào quang kết giới rất lớn, nếu có thể gọi là một cái bát lớn thì đường kính của nó ít nhất cũng phải 200 km, với diện tích khổng lồ như vậy không khó để Ngô Minh trốn tránh địch nhân.
Vào lúc này, Ngô Minh đang đi trong một khu rừng rậm và A mỗ đang bay trên không trung cảnh giới cho Ngô Minh.
Ngô Minh đã biết một khu Nguyệt lâm lớn như vậy không chỉ có ba thế lực Nguyệt tộc, Dạ tộc và Hắc Ngục Thành, mà ba thế lực này là mạnh nhất, trong đó Hắc Ngục Thành đặc biệt cường đại.
Ngay cả Nguyệt tộc hay Dạ tộc cũng phải tuân theo mệnh lệnh của Hắc Ngục Thành trong Nguyệt lâm này, Hắc Ngục Thành giống như sự tồn tại của hoàng đế tối cao.
Ngoài ba thế lực này ra còn có rất nhiều thế lực nhỏ, Ngô Minh hành động lần này chính là bắt đầu với những thế lực nhỏ này, xem có thể tìm phương pháp giải trừ hai độc tố trong cơ thể hay không.
Nguyệt lâm vẫn rộng vô biên, có cây cao hàng chục mét, có cây cao hơn 100 mét, ở đây hoàn toàn không có đường chỉ có thể dựa vào hai chân để dọ thám.
Bước qua vài cây dây leo rậm rạp trên mặt đất, Ngô Minh đột nhiên cảm thấy như giẫm phải thứ gì đó, cúi đầu gạt đám lá khô dày sang một bên, bên dưới có một khung ảnh đã vỡ vụn.
Kính khung ảnh đã vỡ vụn, ngay cả ảnh chụp bên trong cũng có chút mờ ảo, nhìn thấy điều này Ngô Minh sửng sốt, thầm nói nếu thứ này xuất hiện ở phế tích bên ngoài thì chẳng có gì, còn ở trong khu rừng tràn ngập ánh trăng này lại có chút kỳ lạ.
Bức ảnh chụp một gia đình ba người hạnh phúc, có vẻ như nó đã bị bỏ lại đây vài tháng, và niềm hạnh phúc trong bức ảnh có lẽ đã bị ngừng lại trong khoảnh khắc đó mãi mãi.
Ngô Minh đặt lại khung ảnh, cuộc xâm lược của nguyên khí thế giới đã gây ra một tác động gần như tàn phá cho toàn bộ trái đất, mọi thứ trước đây đã biến mất vĩnh viễn.
Tiếp tục đi về phía trước một lúc, A mỗ trên đầu phát ra tiếng kêu, Ngô Minh biết A mỗ đã phát hiện thứ gì đó.
Lúc này. Ngô Minh đã nghe thấy tiếng chiến đấu dữ dội, sau khi đến gần anh ta nhìn thấy phía trước có một người trong khu rừng đang chiến đấu sinh tử với một con 'Lục đầu mãng’.
Con Lục đầu mãng dài bảy, tám mét và to bằng eo người, nhưng nó chỉ là sinh vật cấp một, thực lực được coi là tồn tại bậc cao giữa các sinh vật cấp một.
Người chiến đấu với con rắn lớn này là một thanh niên khoảng hai mươi tuổi, cũng là thức tỉnh giả cấp một, nhưng anh ta không có sủng vật, chỉ dựa vào trường mâu để chiến đấu với con rắn lớn này. Nhưng rõ ràng anh ta kém xa Lục đầu mãng rất nhiều, bởi vì không có thẻ bài cho nên chỉ dựa vào thực lực của mình mà chiến đấu. Chẳng qua vô luận lực lượng hay tốc độ đều theo không kịp Lục đầu mãng, đã lâm vào nguy hiểm trùng trùng, trên người còn có vài vết thương, ngay cả máu thịt cũng mơ hồ lộ ra xương cốt, y phục nhuộm đỏ máu.
Có thể nói cùng lắm chỉ một chút nữa thì người này sẽ bị Lục đầu mãng giết chết trở thành thức ăn của loài rắn lớn này.
Ngô Minh thấy vậy đã định ra tay, lần này muốn tìm một số thế lực nhỏ, một người đơn độc không thể sống sót trong khu rừng này, người này nhất định phải có nơi cư trú.
Nghĩ vậy, Ngô Minh cầm lấy Chiến phủ bộ tộc đồng thời lấy ra hai thanh phi đao rồi phóng ra ngoài.
Hai phi đao bay cực nhanh, như mọc hai mắt mang theo hai luồng gió mạnh trực tiếp đâm thẳng vào mắt con Lục đầu mãng, không có mắt con Lục đầu mãng giống như con ruồi không đầu, vùng vẫy liên hồi va vào trên đại thụ làm tróc một mảnh lớn vỏ cây.
Mặc dù sức mạnh của Ngô Minh đã giảm xuống ngang với thức tỉnh giả cấp một, nhưng điều này chỉ là tạm thời, kinh nghiệm chiến đấu và thủ pháp của anh ta đều hơn xa người thường, Bắn mù hai mắt Lục đầu mãng, Ngô Minh đã bỗng nhiên lao ra, vung mạnh Chiến phủ bộ tộc vận toàn lực nện chém thẳng lên đầu Lục đầu mãng.
Mặc dù sức lực của Ngô Minh sa sút do hai độc tố trong người tàn phá tràn lan, nhưng chiếc Chiến phủ bộ tộc vẫn là vũ khí cấp hai thực sự với uy lực phi phàm, đòn đánh trầm trọng này trực tiếp đánh nát đầu con Lục đầu mãng, vảy và thịt vỡ tung tóe chết ngay lập tức.
Đây cũng do thực lực của Ngô Minh không còn tốt như trước, nếu không đối phó với một sinh vật cấp một đơn thuần sẽ không phải phiền phức như vậy.
Sau khi giết chết con Lục đầu mãng, Ngô Minh nhìn vào người đàn ông đang cầm trường mâu trong tay, nhưng người này đã bị thương nặng, trước đó anh ta còn liều mạng giữ một hơi, bây giờ con Lục đầu mãng đã chết anh ta trực tiếp ngã quỵ trên mặt đất, Ngô Minh bước tới xem xét liền biết người này đã vô vọng.
Người đàn ông này có vết thương ở đùi, tay và bụng, nhưng vết thương nặng nhất là ở ngực bị rắn cắn đâm xuyên xương ức và phổi gây chảy máu trong. Đánh giá tình hình hiện tại thì có thể nói không có biện pháp nào cứu sống, hơn nữa người này bị thương nặng mà có thể chiến đấu với Lục đầu mãng lâu như vậy rõ ràng đã là nỏ mạnh hết đà.
Sau khi ngã xuống đất, hai mắt của người này đã tán loạn, nhìn thấy Ngô Minh anh ta đang định nói gì đó thì đột nhiên ho một tiếng phun ra một bụm máu từ trong miệng.
Mặc dù không biết người này, nhưng Ngô Minh lại gần ngồi xổm xuống, lắc đầu nói: “Anh còn ước nguyện gì chưa hoàn thành?
Người nọ ánh mắt sáng lên, vừa thấy đó là hồi quang phản chiếu, lại từ trong lòng ngực lấy ra một thứ đứt quãng nói: “Ta… ta tên là Đằng Dịch, đem cái này giao cho... Muội muội ta, nói cho cô ấy biết là đại ca không thể chiếu cố được... "
Chưa kịp nói xong người này đã trừng mắt thở hổn hển, trong miệng huyết mạt không ngừng trào ra, đôi mắt trừng lớn, hiển nhiên là trong lòng còn có quá nhiều sự tình vướng bận, chết không nhắm mắt.
Ngô Minh thở dài, người này là một hán tử, người bình thường tuyệt đối không thể chịu đựng loại trọng thương này lâu như vậy. Lúc này nhìn lại vật Đằng Dịch đưa trong tay, có một cái túi vải, mở ra thì thấy trong đó chứa đầy các loại thảo mộc.
Ngô Minh thực sự không biết nhiều về thảo dược, kiến thức về dược thảo của anh ta gần như bằng không nên Ngô Minh cũng không biết trong đó có gì.
Sau khi suy nghĩ, Ngô Minh triệu hồi thú binh cho nó đào hố chôn người.
Cái túi đeo trên thắt lưng của người này có một số loại thảo mộc, Ngô Minh cũng lấy đi để ở trên người mình, nhìn đến đối phương sử dụng trường mâu thì Ngô Minh nghĩ đến, nếu mình sử dụng Chiến phủ bộ tộc sẽ khiến cho bọn Hắc sử biết, cho nên về sau nếu không phải cần thiết, tốt nhất không cần sử dụng, sau này dùng trường mâu này cũng không tệ.
Trường mâu rõ ràng được làm thủ công, sử dụng một loại gỗ rất cứng làm thân, một đầu giáo bằng kim loại được gắn chặt phía trước có rãnh khóa và các vòng tròn bằng dây sắt, rất sắc bén và rất dễ sử dụng.
Chôn Đằng Dịch này xong, Ngô Minh giải tán thú binh tiếp tục lên đường, hiện tại ít nhất Ngô Minh biết gần đây nhất định phải có một thế lực không nhỏ, nếu có thể gặp được muội muội mà Đằng Dịch nói thì có thể giao túi thảo dược cho cô ta để hoàn thành ước nguyện cuối cùng của đối phương.
Cầm trường mâu, Ngô Minh tiếp tục đi về phía trước, đi được một đoạn liền gặp ba người đang ngồi xổm trên mặt đất nghỉ ngơi.
Ba người này đều không già lắm, người lớn nhất mới ngoài 30, một người mập mạp bên cạnh còn có một xác Gấu nâu, hiện trường còn có dấu vết chiến đấu, hiển nhiên con Gấu nâu đã bị ba người này săn giết.
“Khoan ca, con gấu mù thật lợi hại a, nếu không phải ngươi nhân cơ hội dùng cung tiễn bắn mù đôi mắt súc sinh này thì muốn săn giết gia hỏa này thật đúng là không dễ dàng!”
Cái gã mập mạp đang ăn thịt khô, một bên hướng về phía người hơn ba mươi tuổi nói, thần sắc cung kính bộc lộ ra ngoài.
Người đàn ông khoảng ba mươi tuổi mang theo cung tên bên cạnh, cười nói: "Tam béo, ngươi nên học hỏi nhiều hơn, mấy ngày nay luôn luôn ỷ lại vào người khác là không tốt, ngươi khi nào đem toàn thân béo chỉnh lại có khi có thể tự bảo vệ mình."
Một thanh niên gầy gò khác lúc này mới nói, tên này người gầy gò, cả người nhắm cũng không đủ trăm cân, cũng không biết trời sinh như thế hay là đói.
"Ừ, còn chưa trở về. Chẳng lẽ gặp phải phiền toái gì sao? Đằng Dịch hai huynh đệ mới ở đây hơn mười ngày, nhưng đã giúp ta rất nhiều, Tam béo, Khỉ gầy, chúng ta hãy đi tìm hắn. Ở một mình trong khu rừng rậm rạp này rất nguy hiểm!”
Khoan ca nói, nắm lấy cung tên bên cạnh và đứng dậy.
Ngô Minh tai mắt vẫn tinh tường, anh ta nghe cuộc trò chuyện này từng câu từng chữ, thầm nói những người này không biết Đằng Dịch đã chết cho nên chậm rãi đi ra ngoài.
Khi Ngô Minh xuất hiện, Khoan ca phản ứng nhanh nhất, lập tức nhìn đến bên này, Tam béo cùng Khỉ gầy cũng quay đầu lại, vừa nhìn thấy Ngô Minh hai người đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
Điều này cũng khó trách, lúc này bộ dáng của Ngô Minh đã hoàn toàn bị hủy hoại, bộ dạng cực kỳ ghê người, ba người bọn họ cũng xem như gan lớn nên không kinh hô thành tiếng.
Nhưng tiếp theo, hành động của ba người này khiến Ngô Minh có chút choáng váng.
Đầu tiên phải kể đến người tên là Tam béo, khi nhìn thấy Ngô Minh thì thần sắc cuồng biến, sau đó hắn ta vội vàng chạy tới nói: "Đằng Dịch, ngươi... Ngươi có chuyện gì vậy? Khoan ca, mau đến xem xem, Đằng Dịch hắn đây là làm sao vậy.”
Khoan ca cũng vội vàng chạy tới, nhìn Ngô Minh thật cẩn thận, vội vàng nói: “Không tốt, Đằng Dịch bị trúng độc, chạm vào người hắn sẽ bị lây ngay, Đằng Dịch, đến tột cùng là ngươi xảy ra chuyện gì?”
Ngô Minh không nói gì, anh ta nhìn ba huynh đệ mập mạp, rõ ràng bọn họ không giống như đang diễn kịch, ngay cả Khỉ gầy giống như sắp khóc. Ngô Minh duyệt nhân vô số, nhìn biểu hiện mấy người là thật hay giả vẫn có thể nhận ra được.