Khi bị ba chất lỏng màu đen bắn trúng, Ngô Minh cảm thấy thân thể có chút không ổn, cảm giác tê dại và đau đớn kỳ lạ lập tức cho Ngô Minh biết độc này không phải vật chất tầm thường, cho nên anh ta liền không chút do dự sử dụng thẻ phép cấp ba.
Phải biết ngay cả khi đối mặt với sinh vật cấp bốn truy sát, Ngô Minh cũng không sử dụng những thẻ phép cấp ba này.
Ngay khi quái trùng khổng lồ chết đi, Ngô Minh thở phào nhẹ nhõm, lúc này bộ phận bị trúng độc không có cảm giác đau đớn gì, không chỉ không đau mà còn không có cảm giác gì.
Ngô Minh biết mình đang gặp phiền toái. Trong hoàn cảnh bình thường, với chức năng cơ thể cường đại của thức tỉnh giả cấp ba, ngay cả chất độc bình thường cũng có thể tự động miễn nhiễm không bị ảnh hưởng gì, nhưng chất độc màu đen của quái trùng khổng lồ này cực kỳ bá đạo, chỉ trong vài giây Ngô Minh đã có chút bất động.
Khu vực trúng độc hoàn toàn là màu xanh đen, Ngô Minh thậm chí còn nghi ngờ nếu không phải thức tỉnh giả cấp ba, mà chỉ là thức tỉnh giả cấp hai thì thời điểm trúng độc có lẽ đã chết.
Chỉ là nếu không giải độc ngay lập tức, Ngô Minh biết mình sẽ không tồn tại được bao lâu.
Thuốc giải, cần phải uống thuốc giải ngay lập tức, nhưng làm sao trong thời gian ngắn như vậy lại tìm được?
Nếu không có thuốc giải, Ngô Minh biết mình chắc chắn sẽ chết, nhưng Ngô Minh cũng hiểu rõ mình tuyệt đối không thể chết được, anh ta còn quá nhiều việc phải làm, làm sao có thể cam tâm chết ở chỗ này?
Đúng, tuyệt đối không thể chết.
Ngô Minh lúc này nhanh chóng nghĩ đến biện pháp đối phó, đột nhiên nhớ tới kiếp trước có người từng nói với mình, chung quanh khu vực có thứ cực độc sinh sống nhất định phải có thuốc giải để chế ngự thứ cực độc, nhưng tin đồn là tin đồn, Ngô Minh không hoàn toàn tin vào điều đó.
Nhưng bây giờ Ngô Minh đặc biệt hy vọng lời đồn là sự thật, Ngô Minh lập tức ra lệnh cho Răng hàm, nó lập tức biến thành Dơi bay vào hố sâu do quái trùng khổng lồ vừa chui ra.
Theo lệnh của Ngô Minh, Răng hàm đã tìm thấy một bản sao của tất cả những thứ có thể mang ra từ bên dưới, bao gồm một số con sâu cỡ cánh tay không ngừng vặn vẹo, cũng như những bộ xương kỳ lạ và một số rễ cây có thể hút nguyên khí.
Ngoài ra, không có gì khác.
Đầu tiên, Ngô Minh đã loại trừ rễ và xương cốt có thể hấp thụ nguyên khí, hai thứ này hoàn toàn không thể là thuốc giải độc tố.
Một loại sâu ăn thịt khác, Ngô Minh nghiên cứu ra cũng không có khả năng lắm, bởi vì Ngô Minh đã nhỏ một ít chất độc màu đen trên mặt đất trên con sâu, nó cũng chết ngay lập tức, rõ ràng không phải là thuốc giải.
Đối với tin tức mà Răng hàm gửi về, ba thứ này đều ở trong hố, ngoài ra không có những thứ khác.
Thời gian trôi qua, vết nhiễm trùng ở chỗ bị nhiễm độc đã mưng mủ. Diện tích càng ngày càng lớn, Ngô Minh ý thức có chút mờ mịt, nhưng thật ra từ lúc trúng độc đến bây giờ chỉ hai hoặc ba phút.
Nếu không tìm được thứ gì có thể kiềm chế độc tố này, Ngô Minh biết rằng mình sẽ không thể sống sót trong ba phút tới.
Ngô Minh lúc này mới chú ý tới, chất độc màu đen do quái vật khổng lồ vừa rồi phun ra rất nhiều, ngoại trừ ba giọt bắn vào trong người mình, những giọt độc khác đều rải rác xung quanh. Một số rơi xuống xương cốt, xương cốt nói đó lập tức bị ăn mòn tan chảy, hóa thành tro bay rơi xuống đá cùng vỏ cây, Ngô Minh đột nhiên phát hiện rất nhiều chất độc rơi vào nấm tử thần, nhưng những thực vật này hóa ra nhẹ nhàng không bị ảnh hưởng.
Bây giờ Ngô Minh biết rằng mình đã bắt được chìa khóa thực sự.
Nấm tử thần là một loại thực vật, nó không bị ảnh hưởng bởi những chất độc đen đó, điều này không phải là nấm tử thần có thể kiềm chế chất độc đen đó sao?
Ngô Minh giống như người chết đuối bất ngờ nắm được cọng rơm cứu mạng, lúc này toàn thân đã không thể cử động, chỉ có thể nhờ Răng hàm và A mỗ hái giúp nấm tử thần, cũng có thẻ nấm tử thần trong Tạp giới, nhưng Ngô Minh còn không thể cử động ngón tay huống chi là kích hoạt thẻ bài.
Trên thực tế, sau khi Ngô Minh bị trúng độc, A mỗ đã có chút choáng váng, nó có trí tuệ tốt đương nhiên biết Ngô Minh đang trong tình trạng nguy kịch, nhưng nó không có cách nào để làm bất cứ điều gì. Về phần Răng hàm, nó không có trí thông minh, nhưng lạ thay có một dấu vết của sự lo lắng và căng thẳng trong đôi mắt xám của Răng hàm.
Chỉ là không ai để ý đến bộ dáng này, Ngô Minh hiện tại đều ốc còn không mang nổi mình ốc, sao có thể chú ý đến điều này.
Sau khi Răng hàm và A mỗ hái được một cây nấm tử thần, Ngô Minh ngay lập tức yêu cầu bọn nó xé nấm tử thần thành từng miếng và tự ăn, đây là cơ hội duy nhất của Ngô Minh, nếu nấm tử thần không phát huy tác dụng thì chắc chắn anh ta sẽ chết.
Chẳng bao lâu, với sự hợp tác của A mỗ và Răng hàm, Ngô Minh đã ăn hơn một nửa số nấm tử thần.
Loại nấm tử thần này có mùi thơm kỳ lạ, nhưng sau khi vào miệng thì cay vô cùng, Ngô Minh biết nấm tử thần này nhất định có độc, độc tố mạnh không thua gì chất độc màu đen của quái vật khổng lồ.
Chỉ là lúc này, Ngô Minh không thể quan tâm nhiều hơn, sau khi ăn nấm tử thần anh ta lập tức cảm thấy đau dữ dội, cơn đau này từ dạ dày lan xuống tứ chi, có thể nói không chỗ nào không không đau. Chỉ là sau khi cảm nhận được cơn đau này, Ngô Minh không khỏi kinh ngạc mà vui mừng, thân thể cảm thấy đau đớn tức là độc tố của chất độc đen đã bắt đầu tiêu tán, hiển nhiên là nấm tử thần có tác dụng. Lúc này, Ngô Minh đột nhiên nghĩ đến một thuật ngữ kinh điển trong cổ tích, đó là 'lấy độc trị độc'.
Tình huống hiện tại chính là như thế, nấm tử thần rất độc, nhưng loại độc này lại là 'liều thuốc giải độc' để giải trừ chất độc màu đen của con quái vật khổng lồ.
Tuy rằng chất độc đen đang từ từ tiêu tán, nhưng không có nghĩa là Ngô Minh bây giờ bình an vô sự.
Bây giờ trong cơ thể anh ta có hai loại độc tố, tuy rằng chúng vô hiệu hóa lẫn nhau, nhưng vẫn chưa hoàn toàn đào thải chúng ra ngoài, nhưng dù thế nào Ngô Minh cũng biết tính mạng của mình ít nhất cũng được cứu.
Cảm nhận được nỗi đau là một điều tốt, ít nhất nó cho thấy mình vẫn còn sống.
Ngô Minh nằm trên đất cả ngày, cơn đau mới từ từ giảm bớt, toàn thân đổ mồ hôi và máu cũng đã bắt đầu chảy ra dần dần đóng thành từng lớp vảy, một cử động nhẹ giống như là một vỏ trứng bị nứt rơi xuống đất.
Răng hàm và A mỗ đang quan sát, A mỗ đang chạy xung quanh nhìn thấy Ngô Minh có thể cử động được, nó đương nhiên rất phấn khích, đôi mắt to xanh biếc lúc này đang tò mò nhìn chằm chằm vào Ngô Minh, như thể đang xem cái gì.
Ngô Minh cũng không quan tâm, vừa khát vừa đói, thân thể suy nhược, hiển nhiên là độc tính còn sót lại vẫn chưa tiêu trừ, liền lấy ra một thẻ nước sạch, uống một ít trước, sau đó tìm một tảng đá có một chỗ lõm để kích hoạt tất cả nước vào trong đó.
Ngô Minh phải tắm rửa sạch sẽ, vết máu trên người thật khó chịu, khi cởi quần áo ra anh ta phát hiện Liệp nhân bì giáp đã hoàn toàn báo hỏng, rõ ràng bị độc tố ăn mòn. Hiển nhiên nếu không phải Liệp nhân bì giáp ngăn cản một ít chất độc đen, Ngô Minh có lẽ đã chết ngay tại chỗ, anh ta thở dài cởi bỏ áo giáp bị hỏng, chuẩn bị tắm rửa thân thể.
Vào lúc này, Ngô Minh nhìn thấy hình ảnh phản chiếu trong nước, cơ thể của anh ta lập tức đông cứng lại.
Người trong hình ảnh phản chiếu đẫm máu và khủng khiếp, hoàn toàn biến dạng.
"Có lầm hay không?”
Ngô Minh lập tức biết đã xảy ra chuyện gì, anh ta đã bị nhiễm hai loại độc tố, tuy rằng sống sót bằng cách lấy độc trị độc, nhưng thân thể của anh ta cũng bị tổn thương nghiêm trọng, giống như yêu quái vậy.
Ngoài ra, Ngô Minh còn phát hiện ra một điều khiến anh càng thêm kinh hãi.
Thực lực của anh ta đã suy yếu đến cấp độ thức tỉnh giả cấp 1. Đây không phải là thoái hóa, mà là thân thể bị hủy hoại, rất nhiều nguyên khí đều bị độc tố áp chế, giống như bị phong ấn.
Biết được điều này, Ngô Minh cũng không thèm quan tâm đến ngoại hình của mình nữa, đối với anh ta mà nói, hai tháng nữa sẽ đi cứu Lý Hạ, nhưng thực lực của anh ta đã bị tổn hại rất nhiều ở chỗ này, nhất thời đầu óc Ngô Minh trở nên trống rỗng.
Khẽ nuốt nước bọt một chút, Ngô Minh buộc mình phải bình tĩnh lại.
Chuyện đã xảy ra rồi hiện tại nói cái gì cũng vô dụng, may mắn là còn chưa tới hai tháng nữa nữ thần Mặt Trăng mới xuất hiện. Anh ta còn có thời gian, chỉ cần có thể thanh trừ hai loại độc tố trong cơ thể thời gian này, liền có khả năng khôi phục thực lực.
Tiếp theo, Ngô Minh cẩn thận lục soát trong Tử Vong Thụ Khanh, không tìm thấy thứ gì có khả năng là thuốc giải, anh ta biết mình không thể trốn ở đây được nữa, hai độc tố trong người sẽ không biến mất theo thời gian, phải ra ngoài tìm cách giải độc.
Mặc dù có thể không tìm được thuốc giải bên ngoài, nhưng ít nhất vẫn còn cơ hội.
Nói đi liền đi, Ngô Minh biết Hắc sử bên ngoài đang ban thưởng truy nã mình, nhưng hiện tại soi gương nhìn bộ dáng hiện tại Ngô Minh thậm chí không thể nhận ra chính mình, cho nên không cần phải đề cập đến những người khác. Ngoài tướng mạo, toàn bộ khí chất và ngay cả nguyên khí của Ngô Minh đều hoàn toàn khác với trước đây, cho dù có tận mắt nhìn thấy thì Hắc sử, Ánh Nguyệt và những người khác cũng tuyệt đối không thể nhận ra chính mình.
Nếu vậy, còn e sợ gì?
Trước khi rời đi, Ngô Minh lại nhìn quả trứng khổng lồ đang nở, mấy ngày nay dao động nguyên khí trong quả trứng khổng lồ cũng dần dần trở nên thường xuyên hơn, hiển nhiên không bao lâu nữa quả trứng khổng lồ sẽ nở. Bây giờ, quả trứng khổng lồ này cũng đã trở thành một con át chủ bài của Ngô Minh, chỉ mong nó có thể nở ra một sủng vật đắc lực, để anh ta còn có hy vọng.
Ngô Minh biết suy nghĩ nhiều cũng vô ích nên vẫn phải đi từng bước một, Răng hàm quá phô trương, Ngô Minh cứ để nó ở lại trông coi quả trứng khổng lồ, còn Ngô Minh thì bế A mỗ leo ra ngoài Tử Vong Thụ Khanh.
Đã bảy tám ngày kể từ lần cuối cùng anh trốn thoát ở Nguyệt thành, khi anh trở lại mặt đất lần nữa Ngô Minh cảm thấy như thể cách một thế hệ.