Tận thế tân thế giới

Chương 209: Phá giới mà ra




Diện mạo của lão giả này giống hệt với Thi binh Phù tổ do phân thân Địa Hạm lúc trước điều khiển, nhưng khác ở chỗ lão giả này không có khí tức bạo ngược đó, chỉ ôn hòa hờ hững. Ngoài ra, lão giả còn mạnh hơn Thi binh Phù tổ rất nhiều, ít nhất Ngô Minh có thể thấy cho dù mình hợp lực với Quái thi cũng có thể không phải là đối thủ của đối phương.

Theo như lời của Nhị tổ Thiên sư, trên đời này chỉ có một người có thể đạt được trình độ này.

“Phù tổ!” Ngô Minh nói.

Lão nhân cười nhẹ, trong ánh mắt đều là vẻ tán thưởng nhìn chằm chằm Ngô Minh, giống như nhìn chằm chằm một khối ngọc thô chưa mài dũa. Mà Ngô Minh lúc này đang kinh hãi không ngớt, mặc dù anh đã nhận ra lão giả này là ai, nhưng điều mà Ngô Minh không thể tin được là đối phương không phải là dư ảnh, cũng không phải là hình chiếu hay ký ức hay gì đó.

Đối phương là người sống.

Một ý nghĩ khó tin ngay lập tức nảy ra trong đầu Ngô Minh, Phù tổ vẫn còn sống.

“Nhị tổ Thiên sư, chuyện gì đang xảy ra?” Ngô Minh lập tức liên lạc với Nhị tổ Thiên sư, nhưng dù Ngô Minh gọi như thế nào thì Nhị tổ Thiên sư cũng không đáp lại, có điều tại sao đối phương không phản hồi.

Phù tổ đối diện bật cười, dường như nhìn ra được Ngô Minh đang làm gì, lúc này giơ tay lên, một cỗ lực lượng mềm mại nhưng không thể cưỡng lại xuất hiện, trực tiếp kéo một luồng ý thức thể ra khỏi cơ thể Ngô Minh.

Ngô Minh vẻ mặt kinh hãi, thứ đối phương rút đi chính là ý thức thể của Nhị tổ Thiên sư.

“Nhánh sông ao hồ chung quy cũng phải trở về biển rộng căn nguyên, Nhị tổ Thiên sư, cám ơn ngươi đã vất vả!” Phù tổ đối diện nhẹ giọng nói, trong giọng nói lộ ra một cổ tang thương.

Ngô Minh sắc mặt trầm xuống, Nhị tổ Thiên sư đã cùng mình chiến đấu, có thể nói bọn họ đã là đồng bạn không thể thiếu, khi nhìn thấy lão giả giống như Phù tổ giơ tay bắt đi Nhị tổ Thiên sư, Ngô Minh lập tức trở mặt động thủ.

“Ngô Minh, ta không phải địch nhân của ngươi!” Phù tổ dường như thấy Ngô Minh sắp ra tay, lập tức nói, trong giọng nói có một tia thuyết phục, khiến Ngô Minh lập tức bình tĩnh lại.

"Ngươi là truyền nhân ta tuyển chọn, Tử vong chi địa chỉ là nơi ở của ta, Nhị tổ Thiên sư, hắn quả nhiên là tàn hồn của ta, nhưng cũng không phải sau khi ta chết đi lưu lại, mà là ta cố ý phân ra một phân thân. Về phần tại sao ta lại làm điều này, ngươi sẽ tự nhiên biết nhân quả nếu ngươi có được tất cả truyền thừa của ta! " Phù tổ hướng về phía Ngô Minh nói ra một câu, sau đó vẫy tay, 35 cánh cửa huyền phù trên không trung đột nhiên là hóa thành 35 đạo lưu quang, tất cả đều tụ lại trên lòng bàn tay Phù Đồ, cuối cùng ngưng tụ ra một đạo Phù triện.

Phù triện này kim quang thoáng hiện, ẩn chứa sức mạnh vô hạn, ngay sau đó Phù tổ búng ngón tay. Phù triện tập hợp 35 tầng Tàng thư các bắn vào trán của Ngô Minh nhanh như chớp.

Ngô Minh thấy thế nào cũng không chống cự được, chỉ có thể để cho Phù triện kim quang bắn vào trong trán. Trong nháy mắt, Ngô Minh nhìn thấy một đoạn ký ức, đồng thời có rất nhiều kiến thức về Phù pháp như đại dương bao la.

Rõ ràng kiến thức về Phù pháp như đại dương đều là truyền thừa của ba mươi lăm tầng Tàng thư các còn lại, nhưng Ngô Minh lúc này cũng không vội nhìn một chút, anh tập trung sự chú ý của mình vào ký ức đó.

Anh muốn tìm hiểu Phù tổ này đã xảy ra chuyện gì, vì sao Nhị tổ Thiên sư lại mơ hồ không đáp lại mình. Ngô Minh dường như đã đoán ra điều gì đó, thế nhưng anh cũng không dám xác định.

Như Phù tổ đã nói, nội dung chứa trong ký ức này chính là thứ mà Ngô Minh cần.

Xem từ trong ký ức, Ngô Minh biết Phù tổ ngã xuống cũng không phải thật sự, kỳ thật không chỉ Phù tổ không chết, mà ông ta còn sống khỏe mạnh, chỉ là bởi vì Phù tổ đã đạt đến độ cao không thể đạt tới, vì lẽ đó nếu như ông ta không hiện thân thì không có ai biết sự tồn tại của ông ta

Dù có cường đại như Địa Hạm nhưng nếu Phù tổ không xuất hiện thì sẽ không thể phát hiện được.

Nhìn thấy điều này, phản ứng đầu tiên của Ngô Minh là tại sao, tại sao Phù tổ lại muốn trá chết?

Tiếp theo nhìn xuống, Ngô Minh đã nhận được câu trả lời. Phù tổ trở thành cường giả hàng đầu với tài năng cực cao, sau đó sử dụng Thần ấn để du hành hàng ngàn thế giới. Một là để tăng trưởng từng trải, thứ hai là lấy sở trường bách gia, tăng lên thực lực Phù đạo tự thân, cuối cùng Phù tổ muốn biết bên ngoài muôn vàn thế giới, đến tột cùng là địa phương nào.

Đây là khám phá lĩnh vực chưa biết, giống như con người đã đóng tàu và đi thuyền từ xa xưa, khám phá các lục địa chưa biết, phát minh ra máy bay và khám phá vũ trụ.

Cuối cùng không biết trải qua bao nhiêu năm tháng, Phù tổ đã khám phá ra phần cuối của hàng ngàn thế giới.

Đó là một không gian cực kỳ khổng lồ chứa đầy những mảnh vỡ và phong bạo không gian khác nhau, ngay cả những cường giả thực lực cực cao cũng không thể sống sót ở đây. Phong bạo không gian có thể dễ dàng xé nát bất kỳ thân thể nào, bao gồm cả Chân linh thể.

Mà Phù Tổ thực lực phi phàm, và là tồn tại duy nhất có thể chống chọi với những phong bạo không gian khủng bố này. Ở nơi mà ông ta gọi là không gian ‘biên giới’ tìm kiếm mấy năm, cuối cùng Phù tổ tìm được một cánh cổng thật lớn.

Cánh cổng này huyền phù trong mảnh không gian này, toàn bộ cánh cổng do một tầng bình chướng tinh thạch cứng rắn phong bế. Phù tổ đã phải mất nhiều năm mới tìm được cánh cổng này và phát hiện ra thế giới bên ngoài cánh cổng.

Cuối cùng, Phù tổ biết để mở được cánh cổng 'biên giới' này, nhất định phải có hai người đồng thời phát lực mới có thể phá tan.

Đạt đến tồn tại tầng thứ như Phù tổ, ông ta đã không còn hứng thú với những thứ khác, việc khám phá các lĩnh vực chưa biết là điều duy nhất mà Phù tổ quan tâm. Trong những năm tiếp theo, ông ấy thành lập Long Hổ Sơn, thậm chí không tiếc công sức chỉ dẫn các cao thủ của các chủng tộc khác chính là vì muốn bồi dưỡng một cao thủ có thể đạt đến cảnh giới giống như ông ta, cùng nhau tiến vào 'biên giới', và cùng nhau mở ra cánh cổng đó.

Vì vậy, Phù tổ đã để lại rất nhiều thứ, chẳng hạn như Sách phù triện bản thiếu, như Long Hổ Sơn, như Tử vong chi địa, chính là muốn khai quật và bồi dưỡng được một cao thủ có thể đạt đến cảnh giới như ông ta, hơn nữa ông ta biết cao thủ như vậy không thể như hoa được trồng trong nhà kính, chỉ những người trải qua nghịch cảnh liên tục mới có thể đạt được cảnh giới của bản thân.

Sau đó, Phù tổ tạo ra một Nguyên khí thế giới, tạo ra sương mù, tạo ra các thảm họa và khó khăn để kích thích tiềm năng của các chủng tộc khác nhau, muốn từ bên trong phát hiện một cường giả có thể giúp ông ta mở cánh cổng 'biên giới'.

Đã vô số năm trôi qua, ông ta vẫn chưa có được thứ mình muốn, những cường giả đó đều không đủ tư cách, bao gồm cả Thiên Hạm, Địa Hạm, thậm chí cả Nhị tổ Thiên sư được tạo ra từ chính tàn hồn của mình, bọn họ trưởng thành đều không thể đạt tiêu chuẩn.

Cho đến khi Ngô Minh xuất hiện.

Cuộc xâm lược của Nguyên khí thế giới khiến Phù tổ nhận thấy tiềm năng của Ngô Minh, cho đến khi Ngô Minh bước vào Tử địa, Phù tổ mới chắc chắn người cuối cùng mà mình chờ đợi cũng đã xuất hiện.

Sau đó, Phù tổ cũng có liên hệ với Nhị tổ Thiên sư, lúc này Nhị tổ Thiên sư cũng có được trí nhớ của Phù tổ và hiểu được chuyện gì đã xảy ra, khi có được mối liên hệ này thì Nhị tổ Thiên sư và Phù tổ đã có không có gì khác biệt, hai người họ thực sự là cùng một người.

Nói cách khác, Nhị tổ Thiên sư vẫn luôn giúp đỡ Ngô Minh là Phù tổ.

Đặc biệt là bây giờ Phù tổ đã thu lại tàn hồn đó vào bản thể, trước mắt Phù Tổ chính là Nhị Tổ Thiên Sư. Ngô Minh biết rõ sự tình đầu đuôi câu chuyện, cũng mở mắt ra, có chút phức tạp nhìn về phía Phù tổ.

Dựa theo tình huống bình thường, Ngô Minh hẳn là căm hận Phù tổ, vì Phù tổ đã tạo ra quá nhiều tai họa để tìm một người có thể đạt đến đẳng cấp như mình, nhưng Ngô Minh cũng không thể căm hận được. Nếu không có Phù tổ, vậy thì hôm nay hoàn toàn không có mình như bây giờ, lại càng không có bây giờ Nguyên khí thế giới là nhà như bây giờ.

Hơn nữa, Ngô Minh từ trong trí nhớ của ông ta đã biết khí phách và cảnh giới của Phù tổ, ở cảnh giới này của Phù tổ, ngay cả thực lực bản thân hiện tại của mình cũng chỉ như một con kiến mà thôi. Thử hỏi, ngươi sẽ để ý vận mệnh giun dế sao?

Thậm chí Ngô Minh nên cảm tạ Phù tổ, nếu không có tất cả những điều này, anh vẫn sẽ là một con kiến tầm thường, sẽ không bao giờ có thể tiếp xúc với mọi thứ bây giờ, sẽ không bao giờ có thể có sức mạnh to lớn này, và sẽ không bao giờ có thể kiểm soát vận mệnh của chính mình. Giờ đây, tầm mắt cùng khí độ của Ngô Minh cũng đã được tăng lên rất nhiều. Sau khi biết được ký ức và suy nghĩ của Phù tổ, Ngô Minh có thể hiểu được hành động của ông ta. Bây giờ Phù tổ xuất hiện, điều đó đồng nghĩa với việc anh đã được bên kia công nhận, ngay cả Phù tổ cũng không thể kiểm soát được vận mệnh của mình.

Thậm chí, Ngô Minh lúc này rất hiểu Phù tổ, sau một thời gian dài chờ đợi một người bạn đồng hành có thể cùng nhau mở cánh cổng 'biên giới', cùng nhau khám phá cõi vô định ngoài ngàn thế giới, tin rằng tâm trạng của Phù tổ lúc này cũng là phi thường hưng phấn cùng kích động.

Trong lòng Ngô Minh suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng nhìn lên đối phương nói: "Ta nên gọi ngươi là gì. Phù tổ? Hay là Nhị tổ Thiên sư?"

"Haha, Ngô Minh, ngươi có thể gọi ta bất cứ tên gì, nhưng ngươi vẫn nên gọi ta là Nhị tổ Thiên sư đi, cái tên này nghe có vẻ tử tế, dù sao thì Nhị tổ Thiên sư đã đồng hành cùng ngươi trên suốt chặng đường và là bằng hữu của ngươi!” Vẻ mặt của Phù tổ thực sự ẩn chứa một chút phấn khích, nhưng ông ta vẫn rất bình tĩnh.

Ngô Minh gật đầu, rồi Phù tổ lại nói: “Bây giờ, ngươi đã biết mọi chuyện, vậy để ta hỏi ngươi, ngươi có sẵn lòng giúp ta không?”

Câu hỏi này khiến Ngô Minh ngạc nhiên, nhưng Ngô Minh biết ngay rằng kể từ khi mình đã được Phù tổ thừa nhận cùng tán đồng, khi đó đối phương sẽ không còn ép buộc mình nữa, mà mình cũng phải nên có tôn trọng. Không thể không nói, Phù tổ là một cao nhân chân chính, ông ta rõ ràng khi khám phá cánh cổng 'biên giới' đã đạt đến mức độ như si như cuồng, nhưng ông ta vẫn có thể kiên nhẫn vào lúc này để hỏi ý kiến của mình.

Mà vấn đề này, từ lâu Ngô Minh đã có đáp án.

Hồi tưởng lại tất cả những gì mình đã trải qua, nếu như chỉ nghỉ ngơi trên vòng nguyệt quế và hài lòng với hiện trạng, như vậy mình sớm đã bị các loại địch nhân giết chết đến cặn bã cũng không còn. Mình đã tiến xa đến bước này là nhờ sự tìm tòi và khát khao sức mạnh không thể ngăn cản, thực tế thì Ngô Minh nhận thấy mình và Phù tổ là cùng một kiểu người, nếu không Phù tổ đã không chọn mình.

Vậy thì câu hỏi vừa rồi đối với Ngô Minh không còn lựa chọn nào khác, không ai biết bên kia cánh cổng 'biên giới' là gì, nếu có tình huống ở đó không có cách nào chống lại được, đã như vậy, chẳng bằng đi trước một bước, đi theo Phù Tổ đi thăm dò.

Nghĩ đến đây, Ngô Minh gật đầu với Phù tổ.

Phù tổ vui mừng khôn xiết: "Tốt, rất tốt, ta thật sự không nhìn lầm người, nhưng thực lực hiện tại của ngươi vẫn còn kém nhiều, ngươi tiêu hóa truyền thừa ta truyền lại cho ngươi, sau khi lĩnh ngộ tất cả, hãy đi tới cánh cổng 'biên giới' để tìm ta, ta sẽ đợi ngươi ở đó, một trăm năm, một nghìn năm, thậm chí là một vạn năm, khi nào ngươi đến là chúng ta bắt đầu!"

Phù tổ nói xong bật cười, bóng dáng vừa động liền biến mất không còn tăm tích, ngay cả Ngô Minh ta cũng không biết đối phương rời đi như thế nào, hoặc là nói, hiện tại Phù tổ đã đạt tới trình độ một niệm quá vạn giới.

Ngô Minh mỉm cười, ý của Phù tổ rất rõ ràng, anh cần thời gian để tiêu hóa truyền thừa của ba mươi lăm tầng hợp nhất, và quá trình này sẽ rất lâu, đồng thời, Phù tổ cũng muốn Ngô Minh sử dụng thời gian này đi cùng người yêu, bằng hữu của mình, khi mình thực sự đạt đến trình độ đó, lúc đó sẽ đến 'biên giới' để tìm ông ấy.

“Vậy thì, ta rốt cuộc có thể về nhà rồi!” Ngô Minh lúc này mới phát ra một tiếng thét dài, ánh mắt nhu hòa, còn có một tia chờ mong cùng khao khát, theo sau từ trong truyền thừa tìm được biện pháp bài trừ Không gian tỏa Tử vong chi địa, trực tiếp giơ tay, mang theo Quái thi phá giới mà ra.

-o0o-

Lời kết:

Sau khi viết xong chương cuối cùng, Cà Tím thở dài thườn thượt, cảm giác thật khó hiểu và không thể giải thích được. Về cái kết này, có người sẽ nói liệu nó có quá sách vở không, có người sẽ nói rằng nó không phải là một kết thúc tồi tệ, nhưng nếu bạn không muốn nói gì thì đây thực sự là cái kết mà bạn mong muốn, ngồi trước Máy tính mỗi ngày, suy nghĩ về kết cục của Tân thế giới, viết xong nhìn lại, tuy còn nhiều chỗ chưa vừa ý nhưng nói chung là hài lòng.