Tận thế tân thế giới

Chương 183: âm hiểm xảo trá




Viên Cẩm Giang nói xong lập tức vỗ tay, hai thức tỉnh giả đi tới sau đó lấy ra một thẻ bài thực thể hóa, trong tay cầm một cây trường thương dài màu đen kỳ dị, sau đó đột nhiên đâm vào Mắt tam giác bên cạnh Hắc thứ một nhát.

Mắt tam giác kia nhất định là một nhân vật, nhưng hắn hiện tại bị nhốt trong lồng xương, cho dù có bản lĩnh thông thiên cũng không dùng được, nhìn hắc thương xuyên qua khe hở của lồng xương, hắn ta chỉ có thể cố gắng hết sức để né tránh, nhưng vẫn bị đâm trúng.

Bộ giáp mà Mắt tam giác mặc cũng có chất lượng rất tốt, ít nhất những gì Ngô Minh có thể nhìn thấy là lớp da cứng của thằn lằn rừng, có độ cứng hơn 2 điểm, tuy nhiên bộ giáp đủ chắc chắn để chịu được đạn cũng không thể chống lại hắc thương. Mắt tam giác bị đâm xuyên qua cơ thể rất đau đớn, giãy giụa trong chốc lát liền trừng mắt chết đi.

“Thấy chưa, ở đây ta muốn ai chết cũng phải chết, kẻ nào dám náo loạn, ta nhất định sẽ giết kẻ đó!”

Lúc này, Viên Cẩm Giang trên mặt không có một chút biểu tình, tựa hồ vừa rồi chết không phải một người, mà chỉ là một con con rệp.

Nhất thời, ngay cả Hắc thứ cũng tràn đầy kinh hãi không dám lên tiếng, sủng vật cấp ba của hắn, Hắc xác tiêm vĩ hạt cũng bị vây khốn không thể động đậy, tình hình hiện tại đúng như lời Viên ủy viên nói, bây giờ họ chỉ là một miếng thịt trên thớt, có thể bị giết bất cứ lúc nào.

Tuy rằng trong lòng cực độ không cam lòng, cực độ phẫn nộ, nhưng Hắc thứ cũng chỉ có thể nghẹn khuất.

Về phần Độc nhãn lão ngũ cùng Hắc tử lúc này không có nói gì, bọn họ đương nhiên biết lúc này chọc giận Viên Cẩm Giang không phải là một hành động khôn ngoan, còn Độc nhãn lão ngũ biết Ngô Minh đã thoát khỏi lồng xương, giờ phút này hẳn là đang ẩn nấp ở chung quanh.

Mặc dù hiện tại bọn họ gần như bất lợi tuyệt đối, chỉ cần còn có Ngô Minh, kết quả cuối cùng vẫn chưa biết, Độc nhãn lão ngũ càng thêm tin tưởng Ngô Minh có thể giải quyết được khó khăn trước mắt.

“Kéo người chết ra ngoài ném vào hố hiến tế!” Viên Cẩm Giang xua tay nói với thuộc hạ.

Rất nhanh, thi thể Mắt tam giác bị lôi ra ngoài quăng vào hố hiến tế. Ngay sau đó, trong hố hiến tế phát ra tiếng vang rắc rắc quái dị, vang lên một lát mới dần dần biến mất, chẳng qua bởi vì nguyên nhân góc độ, vô luận là đám người Hắc thứ hay là Độc nhãn lão ngũ đều không nhìn thấy bên trong đã xảy ra cái gì.

Bọn họ không nhìn thấy không có nghĩa là Ngô Minh không nhìn thấy.

Nơi Ngô Minh ẩn náu chỉ cách hố hiến tế không xa, anh ta vừa nhìn đã thấy rõ, sau khi thi thể Mắt tam giác bị ném vào thực sự bị bộ xương kia nuốt chửng.

Nhất định không phải Ngô Minh hoa mắt, khi thi thể rơi xuống những bộ xương đang bất động bắt đầu từ từ chuyển động, liền phảng phất giống như là vật còn sống đem thi thể Mắt tam giác xé rách thành mảnh nhỏ, tất cả máu thịt đều bị đám xương đó hấp thụ, chỉ còn lại bộ xương.

Những bộ xương cốt đó có vấn đề, đồng tử của Ngô Minh co rút lại, may mắn là trước đó họ không động vào những bộ xương này, thậm chí còn không xuống những hố xương đó để điều tra, nếu không e rằng mình đã trúng kế rồi. Về phần bí mật ở đây, hiển nhiên là Viên Cẩm Giang biết chuyện bên trong, Ngô Minh nghĩ tới đây lại khoát chiếc Áo choàng bóng tối, chậm rãi tiếp cận lồng xương đám người Độc nhãn lão ngũ.

Vào lúc này, ở đây không có ai chú ý tới, lại cho Ngô Minh cơ hội.

Anh lặng lẽ nghiêng người về phía sau Độc nhãn lão ngũ chưa đầy một mét, bí mật hạ giọng gọi Lão ngũ.

Ngô Minh vận dụng nguyên khí quấn lấy giọng nói của mình. Bằng cách này, ngoại trừ Độc nhãn lão ngũ không ai khác có thể phát hiện được.

Quả nhiên, ngoại trừ Lão ngũ không ai khác chú ý đến giọng nói của Ngô Minh.

Độc nhãn lão ngũ tuyệt đối là người từng trải, tuy rằng nghe thấy tiếng động nhưng không có biểu hiện gì, giống hệt như trước, nhưng đưa tay ra sau lưng làm động tác biểu thị là đã nghe thấy.

Ngô Minh muốn để cho Lão ngũ chuyển đạt lời của mình cho Viên Cẩm Giang, anh ta vội vàng bày tỏ suy nghĩ của mình sau đó bí mật quay trở lại nơi mà anh ta đã ẩn nấp trước đó.

Ngô Minh tin rằng Độc nhãn lão ngũ biết mình phải làm gì.

Lúc này trung niên họ Thôi mang theo thức tỉnh giả Cảnh vệ đi tìm cũng chạy lại báo cho Viên Cẩm Giang với vẻ mặt thất thần, người sau nghe vậy thì vẻ mặt thay đổi, đột nhiên nhìn quanh.

Đáng tiếc Áo choàng bóng tối của Ngô Minh rất tốt, lại là đêm khuya, sau khi truyền nguyên khí trừ phi là người đặc biệt nhạy bén, hoặc có thủ đoạn đặc biệt khác, nếu không sẽ không thể tìm được Ngô Minh.

Một lúc sau không phát hiện được gì, Viên Cẩm Giang xua tay nói: "Không sao, chỉ là một con cá nhỏ, hắn ta không thể ảnh hưởng đến kế hoạch của chúng ta, ta tin tưởng đồng bọn của hắn sẽ nguyện ý nói cho ta biết thân phận của con cá nhỏ đó. Là một cao tầng, ta tin rằng với năng lượng Viên ủy viên của ta ở Thành phố Sư tử, muốn một người biến mất cũng không phải chuyện khó khăn, đúng không? Độc nhãn lão ngũ. "

Viên Cẩm Giang mỉm cười nhìn Độc nhãn lão ngũ bị nhốt trong lồng, hiển nhiên là nhận ra Độc nhãn lão ngũ, điều này khiến Độc nhãn lão ngũ rất kinh ngạc. Thế lực ông ta tuy rằng không nhỏ nhưng chỉ bên ngoài thành, ngay cả mười đại đoàn đội đều không để vào mắt, càng không cần phải nói Viên uỷ viên đang ở đỉnh cao quyền lực, đối phương có thể nhận ra được mình, thật sự là có chút không thể tưởng tượng.

Tuy nhiên, Độc nhãn lão ngũ cố tình lộ ra vẻ ngạc nhiên, rụt rè nói: "Viên ủy viên nhận ra tôi sao? Thật vinh hạnh, Viên ủy viên, hãy nghe tôi giải thích, lý do chúng tôi đến đây chỉ đơn giản là hiểu lầm mà thôi. Bọn tôi phát hiện ra có một cánh cổng đá kỳ lạ trên địa bàn của tôi, vì vậy đã cố gắng bằng mọi cách để mở nó và đã đến được đây. Nhưng tôi không biết đây là địa phương của Viên ủy viên, nếu tôi biết cho tôi một vạn lá gan cũng không dám đi xuống.”

Viên Cẩm Giang cười cười không nói, mà là làm ra thủ thế tiếp tục nói.

“Tôi hiểu, tôi hiểu!”

Độc nhãn lão ngũ vội vàng nói: “Người vừa rồi trốn thoát là một thức tỉnh giả mà tôi thuê, thành viên cốt cán của đội Thiên Trúc, nghe nói có thẻ tăng tốc độ, nga, anh ấy tên là Mạc Văn Hoa.”

Ngay cả Ngô Minh cũng thập phần bội phục kỹ năng diễn xuất của Độc nhãn lão ngũ, thật là hoàn mỹ, nói dối y như thật. Viên Cẩm Giang không nghi ngờ gì mà quay đầu lại hỏi: "Đội Thiên Trúc? Tiểu Thôi, anh đã nghe qua chưa?"

" Đội nhỏ vô danh cũng có lúc phát triển, Tiểu Thôi, ngày mai ta muốn ngươi kiểm tra chi tiết về đội này, tóm lại là ta không muốn nghe tin tức gì từ đội Thiên Trúc này, hiểu không?”

Mi mắt Viên Cẩm Giang trầm xuống, giọng nói đầy sát khí.

Người đàn ông trung niên tên là Tiểu Thôi hành động kiên quyết, nói xong vẫn đứng thẳng người sau một bước, hiển nhiên từng là quân nhân, còn là quân nhân chuyên nghiệp thực thụ.

Mí mắt của Độc nhãn lão ngũ cũng giật giật, Viên Cẩm Giang căn bản chính là tính toán không lưu lại bất luận người nào còn sống, bất quá cũng vừa lúc có thể cho chính mình thuận sườn núi hạ lừa. Ngay lập tức ông ta trực tiếp cầu xin: “Viên uỷ viên, nếu ngài xem được Độc nhãn lão ngũ ta, ta đây nguyện ý hiệu trung ra sức khuyển mã.”

“Ngươi đây là hướng ta quy phục? Sự tình thật ra không tồi, chỉ là ta dựa vào cái gì tin tưởng ngươi, liền tính ngươi thật sự muốn đầu nhập vào ta, nói thật, ta cũng chướng mắt, ngươi có biết hiện tại tại sao ta không giết ngươi không? Bởi vì ngươi còn có ích, một lát nữa sẽ được đãi ngộ làm tế phẩm của ta!”

Viên Cẩm Giang cười lạnh, lại không tính toán để ý tới Độc nhãn lão ngũ.

Thuộc hạ của ông ta vừa rồi đã chuẩn bị một vật gì đó, họ đeo một đôi găng tay đặc biệt, một số bộ xương được đặt dọc theo một mô hình kỳ lạ trên mặt đất, một số bộ xương được xếp chồng lên nhau tạo thành một mô hình rất kỳ lạ, những bệ xương này rõ ràng là tế đàn.

Độc nhãn lão ngũ liếc mắt một cái, lập tức trợn mắt ngoác mồm mắng: “Vương bát đản, các ngươi rốt cuộc muốn làm gì? Chúng ta không có trêu chọc ngươi, ngươi dựa vào cái gì muốn đem chúng ta trở thành tế phẩm? Nếu là tế phẩm, lại là tế cho ai? Nơi này đều là xương cốt, cái gì đều không có!”

Viên Cẩm Giang nghe vậy mỉm cười, lại liếc nhìn Độc nhãn lão ngũ một cái đầy hứng thú, rồi nói: "Không có gì? Thật nực cười, vô tri chính là vô tri, Độc nhãn lão ngũ, ngươi không hiểu biết như thanh niên áo đen đằng kia, nga, đúng rồi, ngươi căn bản không biết phân chia cấp bậc nguyên khí thế giới, cùng ngươi nói chuyện quả thực là đàn gảy tai trâu, bởi vì ngươi cái gì cũng đều không hiểu, nhưng hôm nay ta tâm trạng rất tốt, có thể nói với ngươi một chút, ta vất vả chuẩn bị mấy tháng thời gian, cuối cùng hôm nay là ngày thu hoạch thành quả, hôm nay các ngươi sẽ là đám tế phẩm cuối cùng. Thấy Khô lâu vương sách trên đài cao không, sau khi các ngươi dâng ra xương thịt của mình, những cấm chế xung quanh Khô lâu vương sách sẽ biến mất, và ta sẽ nhận được Tạp sách cao cấp này từ đệ tam thế giới.”

Lần này, Độc nhãn lão ngũ thực sự lộ ra vẻ tò mò và nghi hoặc.

Ngay cả Ngô Minh vốn đang trốn trong bóng tối cũng sững sờ khi nghe những lời của Viên Cẩm Giang, trước đây Hắc thứ bọn họ nhắc đến ' đệ tứ thế giới', bây giờ Viên Cẩm Giang đang nói đến ' đệ tam thế giới', Ngô Minh ngay lập tức nhận ra mình có thể đã vô tình chạm vào một bí mật lớn.

Giờ phút này, Ngô Minh rất hy vọng Viên ủy viên tiếp tục giải thích thông tin phân loại cấp bậc nguyên khí thế giới, nhưng sau khi đối phương nói xong lời này cũng không tiếp tục nói nữa, Ngô Minh trong lòng ngứa ngáy nhưng không thể làm gì.

Đối phương cũng đề cập đến Khô lâu vương sách.

Ngô Minh lặng lẽ di chuyển đến một nơi thích hợp, nhìn ở giữa đài cao, quả nhiên phía trên bên cạnh bảo tọa một Tạp sách có một vòng hộ tráo nguyên khí.

Không nghi ngờ gì nữa, Tạp sách này có ngoại hình hung hãn nhất mà Ngô Minh từng thấy, không gì sánh nổi, trên bìa có một đồ án khô lâu.

“Thì ra mục đích thực sự của Viên Cẩm Giang chính là Khô lâu vương sách này!”

Ngô Minh trong lòng thầm nói. Vào lúc này, anh ta đột nhiên cảm thấy có chút không thích hợp, nhưng đến tột cùng chỗ nào không thích hợp trong lúc nhất thời cũng không nói lên được. Lúc này, Viên ủy viên nói tiếp: “Được rồi, đừng nói nhảm nữa, hãy cúng tế, chỉ cần cấm chế xung quanh Khô lâu vương sách biến mất, bảo vật này là của ta!”

Mấy thức tỉnh giả Cảnh vệ lập tức khiêng lồng xương giam đám người Độc nhãn lão ngũ và Hắc thứ lần lượt được đặt trên tế đàn đã chuẩn bị sẵn.

Ngay lập tức, rất nhiều khói đen kỳ lạ xuất hiện từ tế đàn, tất cả những người Độc nhãn lão ngũ và Hắc thứ đều bị bao vây bên trong. Cùng lúc đó, vầng hào quang nguyên khí xung quanh Khô lâu vương sách trên đài cao cũng biến mất.

Vào lúc này, đám người Độc nhãn lão ngũ đang gặp nguy hiểm, đồng thời nguyên khí xung quanh Khô lâu vương sách biến mất, dường như chỉ cần bước tới trước là có thể lấy đi được. Chẳng qua lúc này trái tim của Ngô Minh lệch một nhịp, cuối cùng anh cũng nhận ra vừa rồi có gì đó không ổn.

Một cái bẫy, đây chỉ đơn giản là một cái bẫy được thiết kế sẵn.