Tận thế tân thế giới

Chương 151: Kiếm Thánh, thẻ 'Lĩnh ngộ'




Ngô Minh nhìn lại và thấy lão Kiếm Thánh đang đứng sau lưng mình.

Đối phương quả thực có thể vượt qua khoảng cách hai ba trăm mét mà Ngô Minh không nhận ra, hiển nhiên nếu đối phương muốn giết người, Ngô Minh có thể nói là không có sức đánh trả.

Nhưng Ngô Minh cũng không cần lo lắng, liền theo như lời đối phương, chính mình thực nhỏ yếu, đối phương khinh thường động thủ. Chẳng qua Bí thuật sư trong lời nói của đối phương, Ngô Minh không phải lần đầu tiên nghe được, hơn nữa đều là bởi vì nhìn thấy A Mỗ mới nói như vậy.

Rõ ràng, A mỗ cũng có lai lịch, chẳng qua trước mắt Ngô Minh còn không biết tình huống cụ thể.

Vào lúc này, Ngô Minh đã ở rất gần tồn tại cường đại này, nguyên khí dao động phát ra từ thân thể đối phương thậm chí không cần động thủ đều có thể khiến Ngô Minh chấn thương.

Chỉ là Ngô Minh không có rời đi, anh ta lần này tới tìm lão Kiếm Thánh để thu chỗ tốt, sau khi nhìn thấy thực lực của đối phương, trong lòng Ngô Minh đã thầm quyết định phải tiếp tục tăng cường thực lực. Bởi vì trên đời này vẫn còn tồn tại một cường giả như vậy, nếu vẫn còn yếu ớt, làm sao có thể sống sót?

Đây là Tân thế giới và đây là thời đại kẻ mạnh ăn thịt kẻ yếu. Kẻ thù tiềm tàng không chỉ là quái vật trong thế giới hoang dã và con người, mà còn là những sinh vật thông minh mạnh mẽ đến từ dị giới như lão Kiếm Thánh.

Ngô Minh không nói vô nghĩa, trực tiếp điểm ra Tạp sách lấy ra 'Chiếc đồng hồ bỏ túi của Kiếm Thánh già'.

Ở phía đối diện, khi lão Kiếm Thánh yêu tộc bộ dáng xấu xí, râu tóc bạc trắng nhìn thấy 'U linh Tạp sách', trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, hiển nhiên là ông ta cũng nhận ra Tạp sách này và biết nó bất phàm.

Sau khi Ngô Minh đưa 'Chiếc đồng hồ bỏ túi của Kiếm Thánh già' ra, mắt ông ta cuối cùng cũng lộ ra vẻ kinh ngạc.

“Đồng hồ bỏ túi của ta!”

Khi lão Kiếm Thánh lắc mình, Ngô Minh liền cảm thấy tay trống không, thẻ bài lại bị đối phương trực tiếp đoạt lấy.

“Tốc độ thật nhanh!”

Ngô Minh kinh ngạc với tốc độ của đối phương, nhưng anh ta cũng không có động tác gì khác, bởi vì cho dù Ngô Minh ra chiêu nào, cũng không thể ngăn cản đối phương lấy được thẻ.

Lão Kiếm Thánh ở phía đối diện hiện thực hóa chiếc đồng hồ bỏ túi, cầm nó trên tay mà đôi mắt đầy thương nhớ.

Thật lâu sau, ông ta lẩm bẩm: "Vốn tưởng rằng sẽ không bao giờ tìm được thứ này nữa, không ngờ lại bị một người nhiễm nguyên khí tìm được, ngươi làm tốt lắm, ta không quan tâm ngươi cố ý hay vô tình, dù sao ta cũng nợ ngươi một ân tình!”

Vừa nói vừa đưa tay ra, đột nhiên một luồng nguyên khí khổng lồ trào ra, đại kiếm cắm vào nửa tòa nhà cách đó trăm mét ngay lập tức biến mất. Gần như trong nháy mắt, nó đã nằm trong tay lão Kiếm Thánh, người sau đã hóa thẻ và hiện thực hóa lại thanh kiếm vĩ đại.

Sau đó, khoảng không bị cắt đứt và một thanh kiếm phát sáng như một cơn lốc bắn ra.

Kiếm quang cực kỳ sắc bén, mọi thứ lướt qua đều bị đánh tan thành từng mảnh, sau đó tự động hóa thành một tấm thẻ kỳ dị như có linh tính, huyền phù trên không trung.

Toàn bộ quá trình diễn ra nhanh đến mức khó tin, Ngô Minh có thể nói là chưa từng thấy. Lúc này, giọng nói của lão Kiếm Thánh đã truyền đến.

“Thẻ kỹ năng kiếm thuật này là phần thưởng ta ban cho ngươi… Ai…. Ta rời nhà đã quá lâu rồi. Đã đến lúc phải quay trở về!”

Trong câu cuối cùng, lão Kiếm Thánh dường như đang lẩm bẩm một mình, ngay sau đó lấy ra một thẻ mà Ngô Minh chưa bao giờ gặp qua để kích hoạt, theo sau cả người hóa thành một đạo lưu quang biến mất vô tung.

Lão Kiếm Thánh bỏ đi, áp lực vô hình đáng sợ đó biến mất không còn tăm tích, lúc này trán của Ngô Minh đầy mồ hôi lạnh, đây hoàn toàn là phản ứng theo bản năng khi đối mặt với sinh vật cấp cao. Ngô Minh đương nhiên không biết, anh ta có thể đứng đối mặt với lão Kiếm Thánh đã là cực kỳ đáng nể rồi.

Chàng trai may mắn trong kiếp trước có được chiếc đồng hồ bỏ túi và đến tìm lão Kiếm Thánh đã quỳ ngay từ khi nhìn thấy đối phương, gần như ngất xỉu vì sợ hãi, thậm chí mất kiểm soát ngay tại chỗ. Đương nhiên không thể để đối phương nói ra chuyện xấu hổ như vậy, cho nên Ngô Minh cũng không biết biểu hiện của mình khó khăn như thế nào.

Về phần A mỗ, ngay từ đầu nó đã nấp sau lưng Ngô Minh, gia hỏa to gan lớn mật lần này ngay cả tiếng động cũng không dám phát ra, đủ biết lần này có bao nhiêu áp lực.

Ngô Minh nhìn tấm thẻ vẫn còn huyền phù trên không trung, vội vàng tiến lên cầm lấy trong tay.

“Kiếm kỹ, kiếm khí tam thức, thẻ năng lực đặc thù, cần lĩnh ngộ!”

Thẻ bài là một loại màu vàng kim, trên đó có một dấu chấm hỏi giống như muốn nhảy ra ngoài.

Nhìn thấy tấm thẻ này, Ngô Minh biết mình đã kiếm được lãi lớn. Trong Tân thế giới, những thẻ có dấu chấm hỏi là những thẻ có thể 'Lĩnh ngộ' được.

Cái gì là lĩnh ngộ?

Đó là sự hiểu biết tường tận và thông thạo một sự vật, nếu đổi nó thành một thẻ bài, có thể nắm vững nó đến mức chế tác được một thẻ bài như vậy, làm được có thể tùy tâm sở dục ‘ kết thẻ ’ thi triển.

Trong Tân thế giới mới, nếu có thể 'lĩnh ngộ' một loại thẻ, có thể dùng nguyên khí của mình để 'kết thẻ' mọi lúc mọi nơi, nhanh hơn cả chế tạo thẻ, nếu không dùng đến thẻ bài sẽ biến mất ngay lập tức. Nói một cách đơn giản hơn, đây là một 'kỹ năng'.

Trong kiếp trước, Ngô Minh đã từng chứng kiến một thức tỉnh giả cường đại lấy được thẻ Lĩnh ngộ của ' Hoả cầu thuật', sau khi lĩnh ngộ liền có thể tùy thời tùy chỗ kết thẻ, thi triển hỏa cầu thuật.

Tương tự như vậy, các phép thuật và sinh vật đều có thẻ Lĩnh ngộ, nhưng thẻ như vậy rất hiếm và thậm chí còn ít hơn thẻ Lĩnh ngộ về kiếm kỹ. Khi Ngô Minh ám sát Trương Côn của đội Vinh Quang, đối phương đã sử dụng một thẻ kiếm kỹ, lúc đó Ngô Minh gần như đã bỏ mạng, sức mạnh của kiếm kỹ vẫn còn nguyên trong trí nhớ của anh ta.

Mặc dù không biết thẻ kỹ kiếm mà Trương Côn đã sử dụng, nhưng đó chỉ là một thẻ thông thường và chỉ có thể sử dụng một lần.

Ngô Minh chưa bao giờ có được thẻ Lĩnh ngộ trong cuộc đời của mình, vì vậy anh ta cất thẻ trước và tìm hiểu nó khi ở một nơi an toàn.

Mục tiêu đã đạt được, Ngô Minh định rời đi, anh ta muốn lĩnh ngộ thẻ kiếm kỹ này càng sớm càng tốt, thứ mà Kiếm Thánh huyền thoại cấp năm để lại, cho dù nó chỉ là một thẻ bài tầm thường trong mắt đối phương cũng là một thẻ rất mạnh.

Lúc này, Ngô Minh quay đầu nhìn nửa tòa nhà, trong lòng vừa động.

Đó là một trùng huyệt khổng lồ, phải có hàng vạn trứng trùng trong đó, lần trước Ngô Minh trốn khỏi Vũ Thành, anh ta chỉ mang theo Răng hàm và Nhị nha, thực lực nô bộc trùng nhân Ngô Minh khá xem trọng, một khi đã như vậy thì nên đi xem thử, vạn nhất tìm được trứng chưa chết thì phát tài.

Những cơ hội như thế này trăm năm khó gặp một lần.

Ngô Minh ngay lập tức đi về phía tòa nhà bị cắt rời cùng A mỗ. Sau khi đến gần, đúng như dự đoán toàn bộ tòa nhà đã bị bọ ký sinh biến thành một trùng huyệt. Nó dày đặc với nhiều kích cỡ khác nhau, những lối đi, những thứ khổng lồ như mạch máu với những bức tường đầy thịt, và xác của những con bọ ký sinh đã chết ở khắp mọi nơi.

Chỉ là tất cả xác chết đều đã thối rữa, bây giờ Ngô Minh chắc chắn 100% rằng trùng huyệt trong tòa nhà này đã bị lão Kiếm Thánh chặt đứt.

“Không biết kiếm khí tam thức này uy lực đến mức nào? Ta thật sự rất chờ mong a!”

Ngô Minh trong lòng dâng lên một tia hưng phấn, liền bắt đầu tìm kiếm trùng huyệt này.

Phải nói rằng cấp độ của trùng huyệt này rõ ràng là cao hơn trùng huyệt ở Vũ Thành, thậm chí có cả trùng nhân dạng thứ ba trong đó.

Dạng thứ ba cơ thể trùng nhân lớn hơn, hoàn toàn là một cơ thể tiến hóa và trông giống một con bọ hơn, với lớp vỏ cứng cáp và móng vuốt sắc nhọn, nhưng chúng vẫn chết.

Những gì Ngô Minh nhìn thấy đều là tử khí trầm trầm và xác chết đã bắt đầu thối rữa.

“Đi thôi, A mỗ, chẳng có thứ gì có giá trị ở đây cả!”

Ngô Minh nhìn quanh và định kêu A mỗ rời đi, nhưng gia hỏa này dường như đã tìm được thứ gì đó và chui vào một cửa sổ của nửa tòa nhà bên trong.

Ngô Minh biết A mỗ là một kẻ không có lợi thì không dậy sớm, chắc chắn nó đã phát hiện ra điều gì đó nên Ngô Minh vội vàng đi theo.

Có những lớp tường bằng thịt trên cửa sổ. A mỗ đang xé toạc nó liên tục, cố gắng đào ra một lối đi vào bên trong.

Ngô Minh lúc này mới thấy trong đó có một luồng nguyên khí rất tươi mới, không khỏi kinh ngạc thì A mỗ đã đi sâu vào, xoay người đi tới một không gian tương đối rộng lớn.

Ở đây, có một dãy trứng trùng to bằng quả bóng rổ, nhưng hầu hết đều bị hỏng và bốc mùi hôi, chỉ có ba quả là còn nguyên vẹn, sức sống mà Ngô Minh cảm nhận được đến từ ba quả trứng trùng này.

Lúc này, A mỗ sà đến, cắn một cái và lấy ra một con trùng giống bọ cạp trong suốt từ quả trứng, rồi nuốt chửng vài nhát.

Một cái là chưa đủ, A mỗ định ăn cái thứ hai thì Ngô Minh vội vàng ngăn lại, anh chưa từng thấy trứng và côn trùng như vậy, nếu còn sống mà A mỗ ăn phải thì phí lắm.

Vì vậy, Ngô Minh vội vàng nhặt hai quả trứng còn lại và nói với A mỗ: “Để hai quả này lại, ra ngoài cho ngươi ăn thịt lợn rừng!”

A mỗ kêu lên một tiếng không vui như một sự phản đối, nhưng cũng không vi phạm ý nguyện của Ngô Minh. Ngoài hai quả trứng côn trùng này, Ngô Minh không tìm thấy thứ gì, vì vậy anh ta mang A mỗ ra khỏi trùng huyệt sau đó rời quận trên cùng một con đường.

Tìm đến chiếc xe đang đậu ở một nơi khuất, Ngô Minh liền đạp ga lái xe lên đường cao tốc, lần này tìm kiếm lão Kiếm Thánh có thể nói là rất suôn sẻ, cứ như vậy Ngô Minh có đủ thời gian và ít nhất 100% có thể lĩnh ngộ thẻ kiếm kỹ 'Kiếm khí tam thức' trước khi đợt rơi thẻ nâng cấp.

Ngô Minh biết mỗi khi thẻ nâng cấp đến đều sẽ nhấc lên tinh phong huyết vũ, và nhiều cao thủ sẽ tranh giành nó. Vì vậy việc lĩnh ngộ các kỹ năng kiếm thuật là điều đặc biệt quan trọng. Ngô Minh không vội quay lại Sư Thành vì anh ấy không thể chờ đợi được nữa.

Xe chạy hơn mười km thì đến một khu rừng rậm, Ngô Minh tìm thấy một hang động ẩn mình và chui vào đó, không có sinh vật mạnh mẽ nào trong khu rừng rậm này. Có rất ít sinh vật cấp hai và chúng thuộc nhóm cận biên khu vực, Ngô Minh tạm thời lĩnh ngộ thẻ kiếm kỹ tại đây.