Ngay lúc Ngô Minh đang ngủ say bồi bổ sức lực, thì ở phía bên kia, trong một biệt thự khá sang trọng ở nội thành Sư tử, Trương Côn, đội trưởng đội Vinh Quang, trên mặt lộ ra vẻ âm lãnh.
Đệ đệ bảo bối Trương Tường của hắn đã mất tích ba ngày, và một số thành viên cốt cán trong nhóm cũng mất tích.
Trong Tân thế giới, mất tích không phải là điều tốt, trong hầu hết các trường hợp mất tích tương đương với cái chết.
Ngoài ra, Trương Tường hiếm khi mất tích như thế này, vì vậy Trương Côn về cơ bản có thể chắc chắn đệ đệ của mình tao ngộ bất trắc. Thực lòng mà nói, đệ đệ của hắn từ xưa đã là một kẻ bại gia tử điển hình, nhưng dù thế nào thì cũng là đệ đệ duy nhất của hắn ta.
Tuy nhiên, Trương Côn vẫn có một chút ảo tưởng, rốt cuộc thì một số thành viên cốt cán trong đội cũng đã mất tích cùng với đệ đệ của hắn ta, Trương Côn biết cho dù gặp nguy hiểm thì họ cũng có thể đối phó được.
Nhưng ngay sau đó hắn nhận được tin cấp dưới vừa tìm thấy hai chiếc ô tô bị đẩy xuống vách núi gần khu vực mỏ Nguyên thiết, hai chiếc xe này chính là của đệ đệ hắn.
Lần này, Trương Côn hoàn toàn lâm vào phẫn nộ, không ngờ suy đoán trước đó của hắn đã trở thành hiện thực.
“Kiểm tra, kiểm tra cho ta ngay, đến tột cùng là người nào dám động đến đệ đệ Trương Côn ta, ta không giết cả nhà hắn thì ta sẽ không mang họ Trương!”
Trương Côn dùng một quyền hung hăng đập nát bàn trước mặt.
Ngô Minh ngủ cả ngày lẫn đêm, đến trưa hôm sau mới tỉnh lại.
Bởi vì thân thể thức tỉnh giả đã được nguyên khí cường hóa hơn hẳn người thường, khả năng khôi phục cũng giống như vậy, cho nên mặc dù không ngủ không nghỉ ba ngày, nhưng sau khi nghỉ ngơi Ngô Minh vẫn sinh long hoạt hổ.
Sau khi tỉnh dậy, việc đầu tiên Ngô Minh làm là kiểm tra chấn thương của A mỗ, kết quả khiến Ngô Minh yên tâm không ít, A mỗ đang hồi phục rất tốt, về cơ bản thì đã bình phục.
Nhìn thấy Ngô Minh đã thức dậy, Tiểu trùng liền bưng một chậu nước nóng đến. Thục Phương đã chuẩn bị một số thức ăn, thái độ của họ đối với Ngô Minh thậm chí còn tôn trọng hơn trước, rõ ràng là đã bị ảnh hưởng bởi ngày hôm qua.
Ở Tân thế giới, tuyệt đại bộ phận đều không lợi không dậy sớm, dù hai mẹ con có thể bán dâm để tồn tại nhưng hôm qua lại giữ phòng cho mình đến cùng theo quy định, quả là đáng khen.
Ngô Minh tắm rửa xong, ăn nhiều một chút liền đi ra ngoài.
Bây giờ là buổi trưa, Ngô Minh không định rời thành phố hôm nay. Đó là về việc tìm một ngôi nhà mới, một ngôi nhà an toàn hơn, lớn hơn.
Nguyên nhân rất đơn giản, anh ta bây giờ có rất nhiều Bí ngân và rất nhiều chiến lợi phẩm, những thứ này cần một nơi cất giữ, hơn nữa nơi cư trú hiện tại quá nhỏ và không an toàn. Ngoài ra nhà Tiểu trùng cũng chỉ là nơi ở tạm thời của Ngô Minh, sớm muộn gì cũng sẽ rời đi, nhưng bởi vì phát hiện Bí ngân nên kế hoạch đã thay đổi rất nhiều.
Nhưng trước đó, Ngô Minh phải trả lại chiếc xe mà anh ta thuê, đồng thời lấy lại xe và súng trường đã được cải tiến của mình.
Thành phố Sư tử, phố Triều Hoa, khi Ngô Minh đặt chân đến đây, nó vẫn đầy ắp người và sôi động. Đây là một thị trường ô tô và vũ khí rất lớn, có không dưới một chục cửa hàng được mở ra.
Bước vào một trong những cửa hàng bán súng, Ngô Minh đưa ra một danh sách trước đó.
"Xin chào, khẩu súng trường của ngài đã được trang bị lại. Ta sẽ lấy nó cho ngài ngay lập tức!"
Tiếp đãi Ngô Minh là một nữ tử, cô ta nhanh chóng mang ra cho anh ta khẩu súng trường Type 56 đã được cải tiến.
Ngô Minh rất quen thuộc với các loại súng, hơn nữa có thể ứng phó với nhiều tình huống, đó là điều không thể thiếu đối với thức tỉnh giả.
So với trước đây vài ngày, khẩu súng trường tự động Type 56 này đã có những thay đổi lớn, hệ thống dẫn khí, nòng súng, thiết bị bắn và thiết bị ngắm đều được thay đổi, nhiều chổ sử dụng tài liệu mới.
Thứ vật liệu được gọi là vật liệu mới là các loại kim loại kiểu mới, giáp xác quái vật và gỗ cây đột biến, vì vậy khẩu súng này trông ngầu hơn nhiều so với trước đây, đồng thời uy lực, phạm vi và độ chính xác của nó đều đã được cải thiện thêm một bậc.
Ngô Minh cầm qua xem qua, thuần thục tháo rời, lắp ráp, lên đạn, chọn một vị trí trống bắn thử rồi hài lòng gật đầu.
Nhân viên phục vụ nhìn thoáng qua đã biết Ngô Minh là một chuyên gia, cũng biết rằng những lời nhận xét thường ngày đánh lừa người khác chắc chắn sẽ không lừa được người này, vì vậy cô ta nói thật:
" Không tồi! "
Ngô Minh tán thưởng một tiếng, hiển nhiên sư phó sửa đổi khẩu súng có tay nghề cao, khẩu súng này nhất định có thể sử dụng lâu dài.
Ngô Minh suy nghĩ một chút rồi nói: “Còn nữa, cho ta một nghìn viên đạn, yêu cầu loại tốt nhất!”
Bất kể tụ điểm nào, lương thực và vũ khí đều là đắt nhất, khi Ngô Minh rời khỏi cửa hàng súng, hai mươi đồng tiền vàng trong túi anh ta đã bốc hơi.
Đây là chưa tính đến chi phí sửa xe, phải nói rằng thức tỉnh giả là một chức nghiệp phi thường hao tốn tiền bạc, nhưng mà nói lại, chỉ cần may mắn săn được con mồi ngon thì mọi thứ đều có thể kiếm lại được.
Khi Ngô Minh đến cửa hàng sửa xe và nhìn thấy chiếc xe của mình, anh ta lại mỉm cười.
Hiện tại, chiếc xe địa hình này đã được thay mới, lốp, động cơ và hình dáng đã được thay mới, đặc biệt là không gian phía sau được tăng lên rất nhiều và nó đã được thay đổi thành một chiếc xe mui trần, trên đó có một mui xe có thể được đóng mở, do đó có thể chứa nhiều thứ hơn. Giáp chống đạn được lắp xung quanh người lái xe, để dù có bị bắn từ cửa bên hông thì người lái xe cũng không bị giết.
Ngô Minh biết chiếc xe chắc chắn là một trong những phương tiện di chuyển tốt nhất trong những ngày đầu khi chưa có thẻ 'Truyền tống' và thẻ 'Người lữ hành', vì vậy anh ta đã không tiết kiệm vào việc trang bị lại chiếc xe.
Tương tự như vậy, Ngô Minh vui vẻ trả phí sửa đổi là ba mươi đồng tiền vàng và lái xe đi, sau khi tích lũy các nhiệm vụ trước đó, hiện tại Ngô Minh đã có rất nhiều tiền vàng, và anh ta vẫn còn rất nhiều mỏ Bí ngân, đó mới là chân chính 'mỏ vàng', có khi còn quý hơn cả mỏ vàng nên đương nhiên anh ta không thèm đếm xỉa đến số tiền ít ỏi này.
Ngay khi Ngô Minh đang lái xe chuẩn bị rời đi, vài người ở bên đường nhìn thấy Ngô Minh, lập tức hét lên: “Ngô huynh đệ!”
Ngô Minh sững sờ một lúc, mới nhìn lại những người đó, anh nhận ra họ ngay lập tức. Đây là đội Liệp Ưng đã gặp khi lần đầu tiên khi đến Thành phố Sư tử và đến Hồ tử thần để săn Cua thép. Trong ký ức mới mẻ của anh ta, đội trưởng của họ, Duẫn Vân Phi một người tương đối thẳng thắn.
Mấy người đó bước vào, chính là Duẫn Vân Phi dẫn đầu nhìn Ngô Minh cười nói: "Thật sự là ngươi, Ngô sư huynh, không ngờ chúng ta lại có thể gặp lại. Ta phải cảm tạ ngươi rất nhiều, nếu như lần trước ngươi không bán cho ta tin tức đó, chúng ta sẽ không kiếm được nhiều tiền, tới tới tới, hôm nay nếu đã gặp mặt, để ta làm chủ, chúng ta đến Khách sạn Phiêu Hương ở nội thành no say một bữa! "
Rõ ràng là Vân Phi này muốn làm quen với Ngô Minh.
Ngô Minh cũng có ấn tượng tốt với đội Liệp Ưng và Duẫn Vân Phi, anh biết rằng hảo hán cũng cần ba cái giúp và việc kết bạn với những người đáng giá sẽ không có hại gì. Vì vậy, Ngô Minh không có từ chối mà gật đầu.
Khi đội Liệp Ưng nhìn thấy Ngô Minh đồng ý liền cùng nhau tiến lên chào hỏi, họ tin rằng Ngô Minh là cao thủ, lúc đó họ lập tức thử nghiệm phương pháp mà Ngô Minh đã dạy cho họ và nó thực sự hiệu quả. Mấy ngày nay bọn họ kiếm được không ít tiền bằng cách săn Cua thép, sau khi biết người khác cũng phát hiện ra mánh khóe, Duẫn Vân Phi xảo quyệt đã học từ Ngô Minh bán tin tức cho người khác, có thể nói một chút cũng không lỗ ngược lại lãi lớn.
Đương nhiên, bọn họ khá bội phục Ngô Minh, đặc biệt là vì Ngô Minh đã có thể một mình săn Cua thép Vương cùng với hai sủng vật, càng là làm Duẫn Vân Phi cùng đội Liệp Ưng nổi lên tâm tư muốn kết giao.
Kết giao cùng một cao thủ như vậy chắc chắn không có hại gì, biết đâu đối phương còn có những mánh khóe khác.
Khách sạn Phiêu Hương là một địa điểm nổi tiếng ở Thành phố Sư tử. Các món ăn được cung cấp trong đó bên ngoài không tìm được, ăn uống ở đây thể hiện đẳng cấp và địa vị.
Chỉ là nơi này không phục người thường, nói cách khác cho dù người thường có tiền cũng sẽ không tiếp đãi. Chỉ những thức tỉnh giả hoặc những người nắm giữ quyền lực lớn mới có đủ điều kiện để dùng bữa ở đây.
Nhưng ngay cả như vậy cũng không dễ dàng đặt một chỗ ở đây. Cũng may, mấy ngày nay đội Liệp Ưng đã hoàn thành rất nhiều nhiệm vụ Cua thép, thu được một khoản tiền lớn, hơn nữa còn bán thịt cua cho quản lý của khách sạn này, cho nên mới có thể kêu bọn họ giữ chỗ.
Các khách sạn ở Tân thế giới cũng giống như ở thế giới cũ, vẫn là những chiếc bàn tròn với những món ăn tinh tế trên đó.
Đây là khu nội thành của Thành phố Sư tử, sạch sẽ ngăn nắp, không phải khu ổ chuột, cũng không thiếu đồ ăn nên đồ ăn trên bàn không phải đồ ăn hạng thấp như chuột lông chút nào, mà là đồ ăn cao lương mỹ vị, chẳng hạn như Giác ngưu.
Duẫn Vân Phi đưa Ngô Minh vào chỗ ngồi, các thành viên khác của đội Liệp Ưng cũng ngồi xung quanh, mọi người trò chuyện, cười nói, ăn uống.
Có chín người trong đội Liệp Ưng, thực lực đều không kém, giống như Duẫn Vân Phi, đều là hán tử ngay thẳng hào sảng tự nhiên nói chuyện rất vui vẻ với nhau.
"Ngô huynh, ta nghe nói trước đây có người nộp lên thi thể Cua thép Vương, chính vì vậy anh ta đã được Lôi tiên sinh của Công hội thức tỉnh giả đánh giá cao cho anh ta quyền hạn cấp C. Người đó có phải là ngươi không?”
Sau ba vòng uống rượu, Duẫn Vân Phi đã khá quen thuộc với Ngô Minh, lúc này mới mỉm cười hỏi.
Ngô Minh cười gật đầu: “Đúng vậy, là ta!”
“Haha, ta biết ngay mà, ngươi thật là lợi hại, chúng ta làm việc chăm chỉ ở Thành phố Sư Tử hơn một tháng, bất quá chỉ đạt quyền hạn cấp D. Về sau có chuyện tốt như vậy nhất định phải gọi huynh đệ ta đi theo! "Duẫn Vân Phi nói.
“Còn có ta!”
“Ta cũng đi!”
Nghe đến đây, Ngô Minh trong lòng vừa động, anh thầm nghĩ mình biết vị trí và điểm yếu của nhiều sinh vật cấp Vương. Nếu chỉ có một mình thì rất khó săn lùng chúng. Với sự giúp đỡ của tiểu đội Liệp Ưng, mọi việc sẽ dễ dàng hơn nhiều.
“Sau này nếu có cơ hội, ta nhất định sẽ gọi các huynh đệ!”
Ngô Minh nói xong, trong đầu đã bắt đầu lên kế hoạch, nhưng trước đó Ngô Minh vẫn cần tìm một căn nhà trong nội thành.
Nghĩ rằng đội Liệp Ưng đã có một số mối quan hệ và nền tảng, Ngô Minh đã lên kế hoạch nhờ Duẫn Vân Phi giúp đỡ.