Tận thế tân thế giới

Chương 120: Mỏ Bí ngân




Tích dịch nhân chiến binh quy phục đã nâng cao thực lực của Ngô Minh, anh ta đang thiếu sủng vật có kỹ năng chiến đấu mạnh mẽ.

Nhìn thi thể khắp mặt đất, Ngô Minh đầu tiên tìm kiếm khắp nơi, thu thập những thứ hữu ích từ đám người Trương Tường, sau đó để Răng hàm và Nhị nha cắn nuốt chúng.

Một cách quan trọng để trùng nhân hồi phục sau chấn thương là ăn.

Về phần chiến lợi phẩm cũng rất phong phú, tổng cộng Ngô Minh thu được ba kiện áo giáp tốt và bốn kiện vũ khí, chất lượng đương nhiên không thể so với Liệp nhân bì giáp và thanh Phế thổ quân đao, nhưng bán nó cũng được giá tốt, đặc biệt là một một cây cung ngắn và một thùng các mũi tên được chế tạo đặc biệt là những thứ tốt nhất trong tất cả các chiến lợi phẩm.

Đáng tiếc là Ngô Minh không biết kỹ xảo bắn cung, vũ khí mà anh ta sử dụng nhiều nhất là các loại súng và đao. Anh ta đã nhìn thấy tài bắn cung của Lý Hạ và thức tỉnh giả hôm nay, nghĩ thầm có lẽ một ngày nào đó cũng phải rèn luyện, tuy nhiên rõ ràng đây không phải là kỹ xảo có thể thuần thục trong thời gian ngắn.

Ngô Minh không thèm lãng phí nguyên khí, cứ thế chất đống lại để Răng hàm và Nhị nha vác chúng đi.

Lúc trước Răng hàm và Nhị nha đã chiến đấu ác liệt với hai con Gấu nâu khiến khu mỏ này bị hư hại nặng, hai con Gấu nâu cũng là sủng vật được nhiều thức tỉnh giả thích sử dụng. Mặc dù tính linh hoạt và thông minh kém nhưng chúng có sức mạnh cường đại, nếu Răng hàm và Nhị nha không được ban phước Cuồng bạo có lẽ chúng sẽ không làm gì được hai con gấu to lớn này.

Ngô Minh đột nhiên phát hiện có một cái lỗ thủng trên vách đá quặng mỏ do lần trước chiến đấu phá ra, khi lại gần thì phát hiện bên trong có càn khôn khác, bên trong vẫn còn không gian. Ngô Minh gọi Thiết tượng yêu cầu anh ta dùng Đại thiết chùy đập vào vách mỏ, trong lúc nhất thời đá vụn bay tán loạn, đập hơn chục lần cuối cùng vách mỏ cũng ầm ầm sụp đổ, lộ ra một thông đạo có chiều cao bằng nửa thân người.

Ngô Minh đợi cho đến khi cát bụi bay hết mới từ từ tiến vào tìm hiểu, hoàn toàn không có vấn đề gì nhưng lại làm cho Ngô Minh vui vẻ.

Bên trong là một cái mỏ chỉ dài năm sáu mét, cao chỉ hai mét, rộng hơn một mét, nhưng xung quanh đều là quặng Bí ngân.

Quặng Bí ngân là một thứ phi thường tốt trong Tân thế giới. Khi chế tạo áo giáp và vũ khí, nếu thêm một ít Bí ngân vào sẽ cải thiện chất lượng.

Cũng giống như một thanh đoản kiếm có phẩm chất thông thường, sau khi thêm Bí ngân nó có khả năng được nâng cấp lên phẩm chất ưu tú màu xanh lá cây, và chất lượng ưu tú màu xanh lá cây có thể trở thành chất lượng xuất xắc màu xanh lam.

Bởi vậy có thể thấy giá trị của Bí ngân này.

Kiếp trước Ngô Minh làm việc cật lực hơn một tháng mới có được bảy tám lạng Bí ngân, hiện tại trong mỏ này có hàng trăm kí Bí ngân.

Lúc này, Ngô Minh đột nhiên nhớ tới trong kiếp trước một đội thức tỉnh giả dường như phát hiện ra một mỏ Bí ngân nhỏ, kết quả là họ đã phát đại tài, nhất thời vươn lên thành đội thức tỉnh giả hàng đầu, và đội thức tỉnh giả đó là đội Vinh quang. Bây giờ nghĩ lại có thể mỏ Bí ngân mà họ phát hiện ra là cái này.

Chỉ là kiếp này, cơ duyên xảo hợp phát hiện ra nơi này lại là Ngô Minh.

Có thể nói, Ngô Minh càng ý thức được giá trị của loại quặng này. Nói đến đây phải cảm ơn tên ngốc Trương Tường kia, nếu không phải nhờ hắn thì Ngô Minh đã không thể phát hiện ra quặng Bí ngân này.

Ngô Minh quyết định ngay lập tức, ở lại đây đào mỏ Bí ngân nhỏ này trước khi rời đi. Đặc biệt là vì anh ta và đội Vinh Quang đã trở thành mối thù bất cộng đái thiên, nên mỏ Bí ngân khẳng định không thể để lại cho bọn họ.

Thời gian kế tiếp anh không định quay lại Thành phố Sư tử, nếu có chuyện gì xảy ra và mỏ Bí ngân bị người khác phát hiện, anh ta sẽ khóc không ra nước mắt.

Ngô Minh dành thời gian tiếp theo cho việc khai thác, nhưng phải mất ít nhất hai hoặc ba ngày để đào hết quặng Bí ngân trong mỏ Bí ngân nhỏ này, ngay cả khi không ngủ không nghỉ. Ngô Minh đã giết đám người Trương Tường, bọn chúng là người của đội Vinh Quang nên có lẽ đội Vinh Quang sẽ sớm tìm đến nơi này.

Điều này khiến Ngô Minh cảm thấy cấp bách.

Răng hàm và Nhị nha làm nhiệm vụ canh gác, còn Ngô Minh thì đang khai thác quặng với Thiết tượng, lúc này Ngô Minh lại phát hiện ra một ưu điểm khác của Thiết tượng, đó là có thể trực tiếp biến quặng Bí ngân đã khai thác thành dạng thẻ bài, đây là niềm vui ngoài ý muốn và nó cũng tiết kiệm nguyên khí cho Ngô Minh để chế tác thành thẻ. Thiết tượng rất mạnh và hiệu quả khai thác nhanh hơn nhiều so với Ngô Minh.

Tiếc là 0h00 tối nay Thiết tượng phải hóa thẻ lại, muốn triệu hồi lại cũng cần tiêu tốn rất nhiều thẻ nguyên khí.

Tiếc là lúc này Ngô Minh không có thẻ nguyên khí nào để triệu hồi Thiết tượng nên chỉ có thể tự thân vận động.

Leng keng, leng keng, tiếng cuốc liên tục đào và đào, những mảnh quặng Bí ngân sáng ánh bạc rơi xuống từ vách mỏ. Cứ hai giờ, Ngô Minh lại nghỉ giải lao, ăn chút gì đó và uống một chút nước, sau đó phân loại quặng, lại tiếp tục làm việc.

Khai thác cường độ cao như vậy, cho dù Ngô Minh là thức tỉnh cấp hai, thể lực cũng có chút ăn không tiêu, nhưng Ngô Minh cũng không quan tâm, cái giá phải trả so với hồi báo nhận được là không thể so sánh được.

Có thể nói, chỉ cần có được những Bí ngân này, sau này Ngô Minh sẽ không còn lo lắng về tiền bạc, thậm chí có thể không cần tốn nguyên khí của bản thân để chế tạo thẻ nguyên khí, có thể trực tiếp mua từ những thức tỉnh giả khác.

Đồng thời, Bí ngân là một nguồn dự trữ rất có giá trị, vì số lượng khan hiếm nên càng về sau càng có giá trị, vì vậy Ngô Minh rất muốn đào hết các mỏ Bí ngân ở đây.

Cũng may trong khoảng thời gian này không có ai tìm đến nơi này, Ngô Minh ba ngày hai đêm không ngủ, cuối cùng toàn bộ quặng Bí ngân ở đây đều bị đào lên.

Sau khi xác nhận không còn một mảnh quặng Bí ngân nào nữa, Ngô Minh rời khỏi mỏ nơi anh ta ở trong ba ngày, ở nơi được che giấu bên ngoài, xe của đám người Trương Tường vẫn đang đậu ở đó. Ngô Minh ngẫm nghĩ, hoặc là không làm, đã làm phải làm đến cùng, liền trực tiếp lái hai chiếc xe đến mép của vách đá gần đó và sau đó đẩy chúng xuống.

Nơi này cách xa Thành phố Sư Tử, hẻo lánh ít dấu chân người, ít nhất trước khi mỏ Nguyên thiết bị phát hiện sẽ rất ít người tìm tới nơi đây, nên trong thời gian ngắn sẽ không có người tìm thấy chiếc xe dưới vách núi.

Bây giờ anh ta đã gây thù với đội Vinh Quang, Ngô Minh phải sớm lập kế hoạch, ở giai đoạn này tuy anh ta không sợ ai nhưng cũng không muốn bị đội ngũ thức tỉnh hùng mạnh như đội Vinh Quang cản trở.

Trước khi đối phương phát hiện ra, Ngô Minh tin rằng bằng vào năng lực của mình sẽ hoàn toàn tiêu diệt đội Vinh Quang này.

Sau đó, Ngô Minh tìm thấy chiếc xe của mình và quay trở lại Thành phố Sư tử với một chiếc xe chiến lợi phẩm và một lượng lớn quặng Bí ngân.

Sau mấy ngày đêm mất ngủ, Ngô Minh thậm chí đã trở thành thứa tỉnh giả cấp hai cũng cảm thấy mệt mỏi.

Chỉ là sau khi trở về chỗ ở của mẹ con Tiểu trùng, Ngô Minh không ngờ tới trước cửa nhà mình có một người đàn ông gầy gò đang đứng, phía sau người đàn ông đó là một nam nhân to lớn ăn mặc như một thức tỉnh giả, giờ phút này hắn tranh luận điều gì với mẹ con Tiểu trùng.

"Thục Phương, để ta nói cho ngươi biết, dù thế nào ngươi cũng phải cho Vương tiên sinh thuê căn phòng đó. Vương tiên sinh sẵn sàng trả hai đồng vàng một tháng, đây chính là phúc phận của ngươi. Đừng có cho mặt mũi lại không cần, không biết tốt xấu!”

Người đàn ông gầy gò rõ ràng biết mẹ con Tiểu trùng, lúc này trong giọng nói có chút đe dọa.

Trong khi người đàn ông gầy gò đang nói chuyện, thức tỉnh giả đằng sau hắn ta đứng ngạo nghễ với vẻ mặt giễu cợt.

Nhưng mẹ con Tiểu trùng lúc này mới lộ rõ vẻ mặt cay đắng.

“Đầu to ca, nhưng cái này… căn phòng này đã cho thuê rồi!”

Mẹ của Tiểu trùng, người phụ nữ được gọi là Thục Phương bất đắc dĩ nói.

"Đánh rắm, đừng tưởng rằng ta không biết, ngươi cho một gã tiểu bạch kiểm thuê, nói không chừng hắn còn không bằng một ngón chân của Vương tiên sinh, hắn đã mất tích mấy ngày, có lẽ đã chết trong một xó xỉnh nào đó. Giữ phòng có ích gì? Nhanh lên, ngươi làm phiền ta cũng không thành vấn đề, nhưng Vương tiên sinh là một vị khách quý, một thức tỉnh giả cường đại, và ngài ấy sắp sửa gia nhập tiểu đội Liệp Báo, khiến Vương tiên sinh không vui, hai mẹ con ngươi sẽ xong đời!”

Người đàn ông gầy gò, Đầu to ca trong miệng Thục Phương tiếp tục uy hiếp.

"Theo quy định phải đợi năm ngày, giờ mới có ba ngày..."

Tiểu trùng lúc này cũng lên tiếng, kết quả chọc Đầu to ca khó chịu mắng một tiếng nhãi ranh, sau đó liền tát một cái.

Lúc này bàn tay của hắn đã bị người nào đó nắm chặt.

"Bọn họ không cho ngươi thuê, như thế nào? Ngươi định dùng vũ lực sao?"

Theo thanh âm, Đầu to chỉ cảm thấy một cỗ lực lượng truyền đến từ cánh tay của mình, dưới cơn đau dữ dội, cánh tay cũng bị bẻ gãy. Không kịp hét lên, cả người đã văng ra xa bốn năm mét ngã lăn xuống đất.

Ngô Minh là người ra tay, đối với một kẻ nhỏ nhen như vậy, anh ta chỉ có thể dùng thủ đoạn tàn nhẫn mà đối phó, vì vậy Ngô Minh đã bẻ gãy tay đối phương, nếu hắn dám bày ra ý định trả thù, Ngô Minh sẽ không e ngại mà giết ngay.

“Ngươi là ai?”

Người được gọi là Vương tiên sinh kinh ngạc nhìn Ngô Minh, lúc này mới lớn tiếng hỏi, tự nhiên có thể thấy được người thanh niên này cũng là thức tỉnh giả.

“Ta là ai không cần biết, hiện tại căn phòng đó là do ta thuê, ngươi ở đây không được hoan nghênh, cút ngay!”

Ngô Minh vốn đã rất mệt, cũng lười nói thêm, trừng mắt nhìn Vương tiên sinh, mặc dù đối phương cũng đã thức tỉnh, nhưng theo ý của Ngô Minh ngay cả A Băng ở Vinh trấn cũng kém hơn, Ngô Minh có thể giết chết loại này chỉ bằng một chiêu.

Có lẽ nhìn thấy sát ý trong mắt Ngô Minh, thức tỉnh giả họ Vương muốn nói gì đó nhưng lại nuốt xuống. Thức tỉnh giả cảm giác rất mạnh mẽ, có thể thấy người thanh niên trước mặt mình nhất định là một kẻ giết người tàn nhẫn, nhất thời trở nên khiếp đảm.

Đương nhiên, lúc này kiêu ngạo hắn mà vừa thể hiện trước mặt người thường đã hoàn toàn biến mất.

Hắn vừa đến Thành phố Sư tử muốn tìm một nơi để ở, khi không hiểu rõ chi tiết về người trước mặt, hắn không có ý định trêu chọc anh ta.

Vì vậy mặc kệ gã Đầu to rên rỉ trên mặt đất, hắn trực tiếp rời đi.

Đầu to hy vọng Vương tiên sinh sẽ đứng ra bảo vệ mình, nhưng không ngờ lại bị thiếu niên chỉ một câu đuổi đi, trong lòng cũng phát lạnh.

Hắn không phải người không biết nông sâu, biết thiếu niên trước mặt không phải người thường, nói gì cũng không dám huống chi là tìm về mặt mũi, hắn chỉ là một tên ma cô trong khu ổ chuột, mạng sống rẻ hơn một con chó, ngày thường bắt nạt kẻ yếu, căn bản không dám trêu chọc nhân vật lợi hại, vì vậy hắn bật dậy khỏi mặt đất chạy ra ngoài.

Mẹ con Tiểu trùng lúc này đều trợn mắt há mồm, Đầu to là người rất có tiếng ở khu ổ chuột này, Vương tiên sinh càng là bất phàm lại bị Ngô Minh mắng cho chạy trốn, còn không dám phóng một cái rắm, trong lòng hai mẹ con cả kinh biết người thuê phòng của mình chắc chắn không phải người thường.

“Ta mệt mỏi, đừng quấy rầy ta!”

Ngô Minh nói xong lời này liền đi vào phòng ngủ thiếp đi.