Phía xa, 3 chiếc ô tô đang tiến đến Hồ tử thần, những người ngồi trên xe không khỏi bàng hoàng khi nhìn thấy cảnh tượng này.
“Đội trưởng, nhìn kìa, đó là một con Cua thép!” Một thức tỉnh giả trong xe nói với giọng vô hồn.
Không một thức tỉnh giả nào ở Sư Thành không biết về những con quái vật như Cua thép, nhưng chỉ có một số ít trong số họ có thể săn giết chúng được, có khá nhiều trường hợp những con quỷ xui xẻo bị Cua thép lôi xuống hồ giết chết.
"Không kiến thức, Cua thép bình thường có lớn như vậy không? Nó gần bằng một chiếc ô tô nhỏ. Đây là Cua thép Vương, ít nhất cũng là sinh vật cấp 2. Không có thức tỉnh giả có thể đơn độc một mình săn Cua thép Vương, HẢ, đằng kia còn có người sao?”
Rõ ràng là đội trưởng đội thức tỉnh có nhãn lực rất tốt, nhìn thoáng qua đã thấy Ngô Minh ở đằng xa.
Ngay sau đó, anh ta đã nhìn ra manh mối và nói có phần ngờ vực: "Người đó cũng là một thức tỉnh giả, hắn thế nhưng có cách để dụ Cua thép Vương, nhưng thật không may, ở giai đoạn này hầu hết toàn bộ Thành phố Sư tử đều là thức tỉnh giả cấp một. Hơi khó đối phó với sinh vật cấp hai này, huống hồ chỉ có một người. Nhưng đó cũng là cơ hội cho chúng ta, chuẩn bị đi, để người đó đối phó với Cua thép Vương, đợi cho đến khi Cua thép Vương giết hắn thì chúng ta tấn công ngay lập tức, ta nghĩ với sức mạnh của đội Liệp Ưng chúng ta có thể ăn được Cua thép Vương này.”
Những người khác ngay lập tức nhận ra điều này và họ đều chuẩn bị sẵn sàng.
Ngô Minh nhìn con Cua thép mà mình nhử ra, lập tức nhận ra đây là vua của loài cua vỏ thép, con quái vật này to bằng ô tô của anh, ít nhất nó cũng là sinh vật cấp hai.
Tuy nhiên Ngô Minh cũng không sợ, Cua thép Vương càng tốt, để khi trả nhiệm vụ anh ta có thể nhận được nhiều phần thưởng phụ hơn.
Hiện tại, Ngô Minh để cho Răng hàm và Nhị nha nhảy ra, ba người hình thành xu thế vây quanh.
Mai Cua thép Vương trước mặt dày nặng và cứng rắn, tạo cho người ta cảm giác có thể chống lại mọi thứ, Ngô Minh biết độ cứng của mai Cua thép Vương chắc chắn hơn 2 điểm, không biết Phế thổ quân đao của mình có thể gây sát thương cho gia hỏa to xác này không.
Cho dù không được, Ngô Minh cũng không sợ, tuy rằng Cua thép Vương có mai cua không thể phá hủy, nhưng nơi liên kết giữa mai và thân thể lại là một mô sợi rất cứng rắn, mặc dù phòng ngự không tồi nhưng chắc chắn sẽ không thể chống lại Phế thổ quân đao.
Vì vậy, giết gia hỏa to xác này không khó, lo lắng duy nhất là nó có thể thoát ngược xuống nước.
Khi Răng hàm và Nhị nha nhận được lệnh của Ngô Minh, chúng lập tức nhảy lên chiến đấu với Cua thép Vương, đồng thời Ngô Minh cũng bí mật lấy ra một thẻ bài 'Nhện săn mồi' và triệu hồi nó. Để con nhện có kích thước bằng lốp ô tô ẩn nấp đợi lệnh, lúc đó mới lao lên.
Cua thép Vương giống như một chiếc xe tăng, sở hữu sức mạnh và khả năng phòng ngự cực kỳ mạnh mẽ, độ cứng của mai cua thậm chí có thể sánh ngang với Phế thổ quân đao, chỉ có thể để lại một dấu vết nông trên đó.
Nhưng đồng dạng, do kích thước và trọng lượng khổng lồ nên tốc độ di chuyển của Cua thép Vương không nhanh. Dù là Ngô Minh hay hai trùng nhân đều có tốc độ rất tốt, đặc biệt là trên cạn nên Cua thép Vương chỉ có thể bị động ăn đòn. Ngược lại, đại bộ phận công kích của Ngô Minh đều nhắm vào chỗ tiếp giáp của mai Cua thép Vương, nhất thời nó bị thương chảy ra rất nhiều máu xanh.
Cua thép Vương đau đớn, hét lên một tiếng định trốn trở lại hồ, lúc này con Nhện săn mồi vốn ẩn náu đã lâu lập tức phun ra tơ nhện, xoắn hai chân của Cua thép Vương lại với nhau.
Loại tơ nhện này chỉ có thể trói Cua thép Vương trong chốc lát, nhưng khoảnh khắc đó là đủ rồi.
Ngô Minh dùng Phế thổ quân đao nhanh chóng đâm vào khớp của một số chân Cua thép Vương, cắt đứt dây thần kinh bên trong, cứ như vậy Cua thép Vương liền vô pháp di động, chỉ có thể khoanh tay chịu chết.
Sau vài phút, Răng hàm nhảy lên cao đem cựa xương đâm vào khớp hai xương trên đỉnh đầu Cua thép Vương, bộ phận này chính là mấu chốt của nó chết ngay lập tức.
“Xong rồi!”
Ngô Minh bước nhanh về phía trước, A mỗ lơ lửng trên bầu trời nên đương nhiên anh ta biết đằng xa có người do thám nơi này, cho nên không chút do dự tiến lên biến con Cua thép Vương đã chết thành một thẻ bài.
Đây là lợi thế của thức tỉnh giả, rõ ràng là không thể vận chuyển một con mồi khổng lồ như vậy trở lại trong ô tô, và hóa thẻ chắc chắn là cách tiết kiệm sức lực và thời gian nhất.
Ngày nay, Công hội thức tỉnh giả đã có phương pháp dùng nguyên khí để chuyển đổi các vật liệu khác nhau thành các thẻ bài, vì chúng là vật liệu nên tương tự nhau, nhưng chúng phải là những vật vô tri vô giác. Còn đối với Ngô Minh, anh ta sớm đã thành thạo kỹ năng này.
"Đội trưởng, người đó thực sự đã giết chết Cua thép Vương. Hắn chỉ là một người chúng ta có nên..."
Đám thức tỉnh giả ở đằng xa lập tức bồn chồn. Mọi người đều biết Cua thép Vương có giá trị xa xỉ, chắc chắn có thể đổi lấy rất nhiều điểm cống hiến.
Rõ ràng là có không ít người có ý kiến này, nhưng trưởng nhóm thức tỉnh là một người rất thông minh và cẩn thận, theo anh ta thì chỉ cần một mình dụ được Cua thép Vương là đã rất mạnh rồi. Chưa kể đối phương còn giết cả sinh vật cấp 2.
Lúc này, anh ta lắc đầu nói: "Các ngươi nhớ kỹ, quy luật của Tân thế giới là cá lớn nuốt cá bé, nếu chúng ta có thể nuốt trôi đối phương thì tự nhiên cũng có thể đoạt được Cua thép Vương, nhưng ai có thể đảm bảo xử lý được thức tỉnh giả kia? Anh ta có hai sủng vật rất cường đại, giống như kiểu người này thì chúng ta nên kết bạn hơn là kết thù. Như người ta vẫn nói, thêm một người bạn là bớt một kẻ thù. Các ngươi nhớ cho kỹ.”
Thấy thuộc hạ gật đầu, người này liền đi về phía trước.
“Thật tuyệt vời, đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy một cao thủ như vậy. Ta tên là Duẫn Vân Phi, đội trưởng của đội Liệp Ưng!” Người đàn ông khoảng ba mươi tuổi mỉm cười với Ngô Minh.
Rõ ràng là người tên là Duẫn Vân Phi muốn kết bạn với Ngô Minh.
Ngô Minh cũng có thể đoán được suy nghĩ của những người này, nhưng vì đối phương chân thành muốn kết bạn, Ngô Minh sẽ không phô trương mà cười nhẹ: “Ngô Minh!”
“Hóa ra là Ngô sư huynh, thật là hảo thân thủ, cái Hồ tử thần này ta đã đến đây vài lần, nhưng không thể dụ được con Cua thép ra, vì vậy ta không biết Ngô huynh có thể chỉ điểm hay không!” Duẫn Vân Phi cười nói.
Ngô Minh sửng sốt một chút, thầm nói Vân Phi thật là nhìn xa trông rộng, khi người thường nhìn thấy chính mình săn giết Cua thép Vương hẳn là có ý định đoạt lấy, nhưng đối phương thì không, ngược lại còn hỏi làm thế nào để dẫn dụ Cua thép ra khỏi hồ. Quả thật, đây là nơi có giá trị thực sự, nếu biết cách dụ Cua thép ra ngoài thì có thể săn được chúng với số lượng lớn.
Nếu là sớm một chút, Ngô Minh nhất định sẽ không nói ra, nhưng nếu Ngô Minh nhớ không lầm vài ngày nữa tin tức dùng giun đất đột biến dụ Cua thép sẽ lọt ra ngoài, đến lúc đó mọi người đều sẽ biết. Vì vậy, tốt hơn hết là nên nói với những người này.
Tất nhiên, Ngô Minh sẽ không làm điều tốt như vậy một cách vô ích.
Duẫn Vân Phi đám người hiển nhiên sửng sốt một chút, thầm nói người này đúng là công phu sư tử ngoạm, chỉ vì một đoạn tin tức mà cũng dám kêu giá lớn như vậy, nhưng bọn họ làm sao biết Ngô Minh ra giá như vậy vẫn là quá ít.
Tuy rằng tin tức sẽ sớm bay khắp bầu trời, nhưng hiện tại vẫn là duy nhất, cho dù người khác biết chuyện cũng nhất định không nhiều, nếu như đội Liệp Ưng này có thể nhân cơ hội săn lùng một ít Cua thép, lợi ích chắc chắn sẽ vượt quá con số này, hơn nữa còn có thể kiếm năm sáu lần.
Duẫn Vân Phi không phải là người không hiểu biết, sau khi suy nghĩ kỹ thì nhìn ra điểm mấu chốt, nghiến răng nghiến lợi nói: "Được rồi, nếu như Ngô sư huynh có thể nói ra bí mật dụ Cua thép, vậy thì ta sẽ đưa cho ngươi 5 thẻ nguyên khí và ba mươi đồng tiền vàng coi như là bằng hữu!”
Ngay sau đó, Duẫn Vân Phi đã thu thập được năm thẻ nguyên tố Đất từ cấp dưới, sau đó gửi cho Ngô Minh một túi nặng ba mươi đồng tiền vàng.
Ngô Minh mấy ngày nay thiếu thẻ nguyên tố Đất, liền điểm ra 'U linh tạp phiến' nhét vào, sau đó nói mẹo của giun đất đột biến dụ Cua thép.
“Hóa ra đơn giản như vậy, tại sao trước giờ chúng ta lại không nghĩ ra nhỉ?”
Đám người Duẫn Vân Phi cảm khái không thôi, ai có thể ngờ những con giun đất đột biến ghê tởm kia lại là món ăn khoái khẩu của loài Cua thép. Điều này không thể trách họ, trước đó họ đều là những người bình thường, không phải nhà sinh vật học, không quan sát lâu dài cũng không thể phát hiện ra bí mật này.
Sau khi giao dịch xong, Ngô Minh định rời đi, Duẫn Vân Phi nghĩ tới liền nói: "Ngô huynh, ta không biết ngươi còn có bí mật nào khác không. Nếu có, đội Liệp Ưng của ta sẽ cùng nhau mua, giá cả tuyệt đối sẽ vừa lòng!”
Nói thật, Ngô Minh kiếp trước đã có rất nhiều kinh nghiệm, hiện tại đều là thông tin vô giá, nhưng Ngô Minh hiện tại không có ý định tiết lộ ra ngoài.
"Tạm thời không có, khi nào có ta sẽ nói!”
Sau khi Ngô Minh nói xong, anh lên xe cùng Răng hàm và Nhị nha lái đi, với A mỗ đang bay đi trên đầu anh.
"Người này nhất định là cao thủ, Tạp phiến của hắn không phải vật thường, tốt, đi đào giun đất đột biến đi, nếu lời người đó nói là thật vậy chúng ta sẽ kiếm được rất nhiều tiền, Công hội thức tỉnh giả cần rất nhiều Cua thép làm áo giáp!”
Duẫn Vân Phi nhìn Ngô Minh đang rời đi, lập tức an bài cấp dưới bắt tay vào làm.
Về phần Ngô Minh, anh đi về phía khu rừng rậm nơi có Thực nhân tích dịch, khu vực đó cách xa hơn hai giờ lái xe, lúc Ngô Minh đến thì đã là giữa trưa.
Khu rừng rậm này từng là một khu du lịch nổi tiếng với phong cảnh đẹp, với diện tích hơn hàng nghìn ha, nhưng sau thảm họa, nó đã trở thành một khu vực rất nguy hiểm do ảnh hưởng nguyên khí và nhiều loài sinh vật rơi xuống.
Có vô số sinh vật nguy hiểm trong rừng. Những con vật ban đầu được nuôi để thu hút khách du lịch đã biến dị thành quái vật khát máu do ảnh hưởng của nguyên khí. Nghe nói trước đây có một số khách sạn, trang trại và hàng trăm nhân viên trong khu rừng này, nhưng sau thảm họa, điều quỷ dị là không một ai thoát nạn.