Tận thế tân thế giới

Chương 106: Đi đến Sư Thành




Ngô Minh phối hợp với A mỗ có thể dễ dàng giết tất cả những người trong căn phòng này, những người này có thức tỉnh giả lợi hại nhất cũng chỉ triệu hồi ra hai con chó săn đầu béo mà thôi.

Những con chó săn đầu béo chỉ có thể được coi là sinh vật bình thường trong số các sinh vật cấp một, mà A mỗ đã là sinh vật cấp hai lập tức xé toạc cổ họng của chúng trong vòng chưa đầy ba giây.

Những gì tiếp theo là một cuộc tàn sát từ một phía.

Trong số đó, một người đàn ông trung niên tên Văn Bác thậm chí còn tè ra quần quỳ xuống lạy Ngô Minh, nhưng hắn ta vẫn bị A mỗ cắn chết.

Chẳng bao lâu, hơn một chục người, bao gồm cả Ngụy trấn trưởng trở thành những cái xác nằm trên mặt đất.

Tiếng đánh nhau hiển nhiên đã thu hút sự chú ý của thủ vệ ở cổng ngoài, Ngô Minh nhìn thi thể trên mặt đất rồi khoác Áo choàng đêm tối truyền nguyên khí vào, sau đó đi vào trạng thái tàng hình.

Cánh cổng bị thủ vệ đập mở, Ngô Minh nhân cơ hội bình tĩnh bước ra khỏi cánh cổng đã mở, nhìn thấy đám người hỗn loạn dọc theo đường đi, tự nhiên bọn họ cũng không phát hiện Ngô Minh đã vô hình đi ra.

Với nguyên khí hiện tại của Ngô Minh, anh ta chỉ có thể chống đỡ trong nửa canh giờ, phải nói tốc độ dẫn truyền nguyên khí càng thấp, vật phẩm tiêu hao càng nhiều nguyên khí, nhưng dù vậy cũng đủ để chống đỡ Ngô Minh đi ra.

Ngay cả bản thân Ngô Minh cũng không ngờ mọi chuyện lại diễn ra suôn sẻ như vậy, không ngờ thuộc hạ cốt cán của Ngụy trấn trưởng đều tập hợp lại với nhau, để cho chính mình nhất cử diệt sạch. Bây giờ đối phương như rắn mất đầu sẽ nhanh chóng hoàn toàn tan vỡ, đến lúc đó chỉ cần Giang Trì quy mô trấn áp sẽ hoàn toàn có thể chiếm lĩnh Vinh trấn.

Sau khi nhận được tin tức về thành công của Ngô Minh, Giang Trì đã phát động tấn công không chút do dự.

Ngô Minh không nói cho hắn biết anh ta đắc thủ như thế nào, về phần Áo choàng đêm tối chính là át chủ bài của Ngô Minh, đương nhiên phải giữ bí mật, nhưng Giang Trì tin tưởng vào năng lực của Ngô Minh.

" Lão đại, Ngô lão đại thật sự đã ám sát Ngụy trấn trưởng sao? Ngài phải biết rằng nơi Ngụy trấn trưởng ẩn náu được bởi hàng trăm người bảo vệ. Trừ khi tổng tấn công bằng vũ lực, nếu không sẽ không thể giết được đối phương. Cái này phỗng chừng có gì không đúng, cứ cường công như vậy chẳng phải là đi tìm tử lộ sao?”

Một tên thuộc hạ của Giang Trì lúc này dấy lên nghi ngờ trong lòng.

Giang Trì tuy rằng thoáng hiện lên một tia do dự, nhưng nhanh chóng bị một cỗ kiên định thay thế.

"Không sao, nếu lần trước Ngô ca không giúp chúng ta thì chúng ta đã bị Kim lão đại thôn tính từ lâu. Ta tin tưởng vào thực lực của huynh ấy. Chỉ cần thôn tính được thế lực của Ngụy trấn trưởng, chúng ta sẽ có Vinh trấn, cho nên mạo hiểm một chút cũng đáng giá!”

Giang Trì có mạng lưới tình báo của riêng mình, cho nên hắn ta đương nhiên biết Ngụy trấn trưởng đã bí mật liên lạc với các cao thủ từ những điểm tập kết khác, nếu để đối phương đến thì phiền toái lắm.

Vì vậy, bây giờ hắn ta chỉ có thể chọn đánh cược một lần.

Chỉ đến khi Giang Trì cùng với người của mình chạy tới hang ổ của Ngụy trấn trưởng, lúc đó mới biết mọi chuyện đã rối như tơ vò, không cần đánh người của Ngụy trấn trưởng cũng đã tan tác bôn đào.

Lúc này, Giang Trì mới biết Ngô Minh quả thực đã thành công, chỉ sau khi bắt được người để thẩm vấn, hắn mới biết lần này không chỉ có Ngụy trấn trưởng chết mà còn bao gồm tất cả thành viên cốt cán của Ngụy trấn trưởng.

Nghe xong tin tức, phản ứng đầu tiên của Giang Trì chính là khiếp sợ. Giang Trì cũng là một nhân vật kiêu hùng lập tức nhận ra đây là cơ hội lớn, lập tức điều động toàn bộ thành viên của mình, sáp nhập và hợp nhất các lực lượng và lãnh thổ của Ngụy trấn trưởng.

Chỉ trong hơn ba giờ, quyền kiểm soát Vinh trấn đã hoàn toàn rơi vào tay hắn ta.

Từ đầu đến cuối, Giang Trì đều cảm thấy mình như đang nằm mơ, có thể nói là hạnh phúc đến quá đột ngột, khiến hắn có chút trở tay không kịp.

Hắn biết rằng mình còn rất nhiều việc phải làm tiếp theo, việc tiếp quản Vinh trấn mang lại quyền lợi to lớn nhưng đồng dạng cũng phải gánh vác trách nhiệm.

Muốn duy trì hoạt động của tụ điểm thì phải tìm mọi cách kiếm thức ăn để nuôi sống người dân nơi đây, đồng thời phải luôn đề phòng những cuộc tấn công từ quái vật ngoài tự nhiên…

Phải mất ba ngày, Giang Trì mới kiểm soát toàn bộ mọi mặt của Vinh trấn. Vào lúc này Ngô Minh cũng dự định rời Vinh trấn đến Sư Thành cách đó 200 km.

Nghe tin Ngô Minh rời đi, Giang Trì có thể nói là có cảm xúc lẫn lộn.

Vui mừng là thực lực của Ngô Minh đã vượt xa sức tưởng tượng của hắn, nếu sau này Ngô Minh muốn nắm quyền, chẳng phải dễ dàng tiêu diệt chính mình sao? Tuy rằng khả năng này khó xảy ra, nhưng theo hiểu biết của Giang Trì đối với Ngô Minh, đối phương càng chú ý đến việc nâng cao thực lực của bản thân.

Đáng lo ngại là khi Ngô Minh ra đi, hắn sẽ mất đi một hậu thuẫn vững chắc trong tương lai.

Lúc này, xe của Ngô Minh đã được đổ đầy dầu, trên xe còn có một thùng xăng hơn 20 lít, đủ cho chiếc xe địa hình này chạy bốn năm trăm km không có vấn đề gì.

Thích Đình nhìn Ngô Minh đang chuẩn bị lên xe với ánh mắt phức tạp.

Thành thật mà nói, cô và Diệp Tử Hân có thể sống sót được hay không tất cả đều dựa vào Ngô Minh, bản thân cô không sao cả, riêng Diệp Tử Hân nếu như không có Ngô Minh chăm sóc, đến bây giờ nàng đã chết vì bệnh tật.

Nhưng hiện tại Diệp Tử Hân mặc dù đã bình phục nhưng vẫn còn hôn mê. Tuy Ngô Minh nói với cô rằng đây có thể là chuyện tốt, bởi vì trong khi Diệp Tử Hân hôn mê, cơ thể vẫn tiếp tục hấp thụ nguyên khí xung quanh, nhưng Thích Đình vẫn rất lo lắng.

"Ta sẽ đến thành phố Sư Tử. Nếu cô Diệp tỉnh lại, cô cũng có thể đến thành phố Sư tử để tìm ta. Dù cô có ở lại đây cũng không có vấn đề gì, thời điểm ta muốn đi thủ đô thì sẽ tìm các cô!”

Ngô Minh vẫn chưa quên viên ngọc bích có thể làm cho A mỗ tiến hóa, nhưng hiện tại anh ta không thể đi thủ đô xa xôi như vậy.

Hai người phụ nữ này ở lại Vinh trấn sẽ được Giang Trì chăm sóc giùm cho anh ta, còn mặt khác Ngô Minh lại không nghĩ nhiều.

Mười phút sau, Ngô Minh đã lái xe trên tỉnh lộ, ở khoang sau Răng hàm và Nhị nha thành thật ngồi ở đó, còn A mỗ thì ngồi xổm trên ghế phụ lái, tò mò nhìn khung cảnh bên ngoài từ cửa sổ xe.

Bây giờ đã là giữa tháng ba, mọi thứ đang khôi phục, cảnh vật bên ngoài tự nhiên đẹp đẽ, không có sự ô nhiễm, hư hại do con người gây ra, có thể nói khắp nơi đều tràn đầy sức sống.

Thực vật đột biến do nguyên khí có ở khắp mọi nơi, thậm chí có nơi còn tạo thành một khu vực giống như rừng cây, ngoài ra còn có nhiều loại quái vật khác nhau. Đôi khi, Ngô Minh phải cho Răng hàm và Nhị nha hoặc A mỗ ra ngoài để giải quyết những con quái vật chặn đường, tất nhiên tốc độ của anh ta không nhanh hơn bao nhiêu.

Theo ước tính của Ngô Minh, anh ta sẽ mất ít nhất bốn hoặc năm ngày để đến Sư Thành, bởi vì một số khu vực bị những sinh vật mạnh mẽ chiếm đóng nên chỉ có thể tránh trên đường đi.

Việc này vốn đã rất nhanh, nếu không có xe ước chừng phải hơn một tháng.

Sau khi lái xe với tốc độ hơn 50 km trong hơn mười phút, con đường đã bị chặn bởi nhiều phương tiện khác nhau, xung quanh có rất nhiều xác chết nằm rải rác, chỉ còn lại bộ xương, bên đường một vài con Thiết nha lang đang cắn xé xác của một con lợn rừng có gai chết lâu ngày.

Những con Thiết nha lang này có đôi tai cực kỳ nhạy bén, khi Ngô Minh phát hiện ra chúng thì chúng đã nghe thấy tiếng động cơ và bắt đầu phát ra những tiếng hú khác nhau, gầm rú về phía xe của Ngô Minh.

Vì con đường phía trước đã bị phong tỏa, Ngô Minh không có ý định xung đột bất kỳ nào với đám Thiết nha lang này. Một con Thiết nha lang thì không là gì, nhưng điều đáng sợ nhất của Thiết nha lang chính là số lượng của chúng, một khi bị sói bao vây thì ngay cả Ngô Minh hiện tại cũng không thu được bao nhiêu lợi ích.

Ngô Minh quay tay lái, lái xe lên đường đi dọc theo bãi cỏ hoang, đi một đoạn đường gồ ghề lại nhìn thấy con đường.

Có thể nói, những chuyện dừng xe như thế này thường xuyên xảy ra trên đường đi, có khi chẳng tìm được đường, chỉ cách xa cả chục cây số mới có thể tìm được đường đi.

Vì vậy, Ngô Minh đi chưa được một phần ba đoạn đường cho đến khi trời tối, nhưng theo ý của Ngô Minh, tốc độ như thế này đã rất nhanh rồi.

Ban đêm lái xe ở một cánh đồng xa lạ quả thật vô cùng kinh hãi, lúc này Ngô Minh đã xâm nhập vào khu vực tụ tập của quái vật, chỉ vài giờ trước Ngô Minh đã gặp phải một con Sâm lâm nhuyễn trùng.

Con Sâm lâm nhuyễn trùng dài hơn 30m, dày hơn thùng xăng, khi đó Ngô Minh đã tận mắt chứng kiến con quái vật dễ dàng nuốt chửng một con Hổ mang chúa với cái miệng đầy răng sắc nhọn.

Phải biết Hổ mang chúa là tồn tại cấp trên của sinh vật cấp 2. Cho dù Răng hàm và Nhị nha cùng đi lên cũng không có khả năng giết được nó.

Nhưng một con quái vật như vậy gặp Sâm lâm nhuyễn trùng lại bị nuốt chửng ngay lập tức, miệng lớn của Sâm lâm nhuyễn trùng có thể tạo ra sức hút vô cùng đáng sợ, thậm chí cả cây to cũng có thể bị nhổ bật gốc. Ngoài ra, nó có thể ngay lập tức phun ra một làn sóng không khí qua hàng trăm lỗ khí trong miệng, giống như một khẩu đại bác, đủ để đập một chiếc ô tô thành nhiều mảnh.

Lớp da mềm mại có thể chịu được đạn đại bác và khả năng sống sót ngay cả khi nuốt phải nham thạch đã tạo nên vị thế uy lực vô song của loài Sâm lâm nhuyễn trùng.

Mặc dù Sâm lâm nhuyễn trùng cũng thuộc về sinh vật cấp ba, nhưng theo quan điểm của Ngô Minh, nó có sức mạnh của sinh vật cấp bốn.

Ngô Minh hiện tại đương nhiên sẽ không trêu chọc tồn tại cấp độ này, cho nên lựa chọn của Ngô Minh là cách xa khu rừng. Ngô Minh phải đi một đường vòng rất xa, rõ ràng là oan uổng nhưng cũng không còn biện pháp nào khác.

Nếu một con Sâm lâm nhuyễn trùng xuất hiện ở điểm tập kết Vinh trấn, nó thậm chí có thể quét sạch hoàn toàn điểm tập kết khỏi bản đồ.

Đây là nỗi kinh hoàng của Tân thế giới. Trong kiếp trước, Ngô Minh đã từng nhìn thấy những sinh vật đáng sợ và mạnh hơn cả Sâm lâm nhuyễn trùng, dễ dàng tiêu diệt một điểm tập kết 10 vạn người, chỉ những điểm tập kết hơn 10 vạn người mới có khả năng chống lại.

Bởi vì càng có nhiều người thì càng có nhiều thức tỉnh giả, và càng có nhiều thức tỉnh giả thì càng có thể xây dựng được hệ thống phòng thủ vững chắc và mạnh mẽ hơn.

Không còn nghi ngờ gì nữa, Sư Thành là nơi tập hợp hùng mạnh nhất gần đó, có hàng triệu người, lúc này số thức tỉnh giả ở đó chắc chắn vượt quá hàng chục nghìn, và mỗi ngày con số này sẽ tăng lên.

Ngay khi Ngô Minh đang suy nghĩ, khi đang nhấm nháp miếng bánh mì ngon lành thì trong màn đêm xa xăm truyền đến một tiếng súng rất chát chúa.

Người đầu tiên phản ứng là A mỗ đang cuộn tròn bên cạnh Ngô Minh, nó bay lên ngay lập tức, một đôi đồng tử như ngọc bích nhìn chằm chằm vào một hướng trước mặt nó.

Ngô Minh cũng từ dưới đất ngồi dậy, hiển nhiên cũng rất kinh ngạc, ở nơi hoang vu như vậy, lại còn là ban đêm, chính mình còn không dám đốt lửa vì sợ thu hút quái vật, làm sao có người dám bắn?

Quả thật là chán sống rồi.

Tất nhiên, còn có một khả năng khác, có người đang gặp khó khăn dẫu biết rằng bắn súng sẽ thu hút quái vật, nhưng vẫn phải bắn, vì nếu không bắn nhất định không thể sống.