Tận thế tân thế giới

Chương 105: Lấy thủ cấp của ngươi




… Viên đạn xé gió mang theo tiếng rít xuyên qua thân xe ô tô bắn trúng đồ đạc trong xe văng tan tác khắp nơi, nhưng trên chiếc xe này chỉ có Răng hàm và Nhị nha, trên người chúng có trùng giáp cứng rắn nên đạn không thể gây tổn thương bọn chúng.

Về phần Ngô Minh, anh ta đã nhảy ra khỏi cửa xe đã mở lăn tròn một vòng, khi đứng dậy lần nữa trong tay đã cầm thanh Phế thổ quân đao.

Lần này Ngô Minh không mang súng ra ngoài, nếu có súng anh ta có thể hạ gục những tên lính canh chỉ bằng vài phát.

Nhưng cho dù như vậy, Ngô Minh cũng dễ dàng giết chết những người này, tốc độ của anh ta hơn người thường gấp năm lần, khoảng cách hơn mười mét cũng gần như trong nháy mắt.

Trước khi súng trường tự động của lính canh hết đạn, bọn họ nhìn thấy một bóng người lóe lên trước mặt, sau đó đầu bay lên độ cao hơn một mét, thi thể không đầu rơi xuống đất.

Trong ba người lính canh, Ngô Minh giết bọn họ chỉ bằng một nhát chém, không một chút ướt át bẩn thỉu nào, độ cứng và sắc bén của Phế thổ quân đao thậm chí có thể cắt xuyên cả khối sắt thép, đừng nói đến ba đầu người.

Ngô Minh biết lính gác cổng là người của Ngụy trấn trưởng, vừa nhìn thấy anh ta bọn chúng liền bắn ngay. Điều này có thể nói rõ đây là mệnh lệnh của Ngụy trấn trưởng.

Tiếng súng ở đây lập tức thu hút thêm nhiều lính canh, ở phía xa hai mươi vệ binh cùng bốn năm thức tỉnh giả chạy tới, trên chiếc xe bị bắn vỡ nát Răng và hàm Nhị nha xuống xe, sau đó xông tới giết đám người của Ngụy trấn trưởng theo lệnh của Ngô Minh.

Một phút.

Gần 30 người đều đã bị giết sạch, Răng hàm và Nhị nha quả nhiên là cuồng sát nhân trời sinh, ngay cả thức tỉnh giả cũng không thể chống lại dù chỉ một chiêu. Thẻ bài thông thường của thức tỉnh giả không đủ mạnh và thực lực của bản thân cũng khiếm khuyết nên đương nhiên bọn họ không phải là đối thủ của Răng hàm và Nhị nha.

Bây giờ đã bị xé rách da mặt nên Ngô Minh lười che giấu sức mạnh của mình, anh ta triệu hồi A mỗ cũng đã được thăng cấp lên sinh vật cấp hai và đi về phía điểm tập kết.

Đến khi Ngô Minh đi đến tòa nhà nhỏ của mình anh ta đã rất tức giận.

Giờ phút này, tòa nhà nhỏ của anh ta đã bị thiêu trụi biến thành đống đổ nát, trong tòa nhà nhỏ này có rất nhiều thứ mà Ngô Minh dùng để nghiên cứu, những thứ này hiển nhiên đã biến thành một đống tro tàn.

Sự tức giận của Ngô Minh có thể tưởng tượng được.

Còn có Thích Đình và Diệp Tử Hân, cả hai đều ở trong tòa nhà nhỏ trước đây. Chẳng lẽ cũng bị thiêu chết?

Ngô Minh cười lạnh nhưng nụ cười đầy sát khí.

Lúc này, một nhóm người trang bị súng ống vội vàng chạy tới, vừa nhìn thấy Ngô Minh đội trưởng vội vàng lon ton chạy tới nói: "Ngô lão đại, ngài đã trở lại..."

Người này lúc trước Ngô Minh đã từng gặp qua, là thủ hạ đắc lực của Giang Trì, từ người này Ngô Minh liền biết chuyện gì đã xảy ra, tòa nhà nhỏ bị Văn Bác, phụ tá của Ngụy trấn trưởng phóng hỏa đốt cháy, trong khi đó Thích Đình đưa Diệp Tử Hân bất tỉnh trốn trong tầng hầm ẩn mới tránh được một kiếp, trước mắt đã được Giang Trì đưa đến một nơi an toàn. Mặc dù hai người đều không có việc gì nhưng Ngô Minh biết mối thù này đã kết, chưa kể trước đó đối phương còn phái người đi săn giết anh ta.

Bây giờ Giang Trì và Ngụy trấn trưởng đã hoàn toàn trở mặt, toàn bộ điểm tập kết Vinh trấn sắp đến một hồi gió tanh mưa máu, hai bên nhân mã đang giằng co nhau. Ngụy trấn trưởng hiển nhiên không ngờ Giang Trì có sức mạnh tiềm ẩn, nhất thời không thôn tính được lực lượng của Giang Trì.

Nhưng đồng thời, Giang Trì cũng đánh giá thấp thực lực Ngụy trấn trưởng, muốn đối phó với Ngụy trấn trưởng cũng rất khó. Vì vậy, cả hai bên đều không thể làm gì đối phương, chỉ diễn ra những cuộc đối đầu quy mô nhỏ, không dám nổ ra một cuộc chiến toàn diện.

Nếu là như vậy, điểm tập kết Vinh trấn sợ rằng sẽ bị phá hủy trong một sớm một chiều.

Giang Trì lúc này cũng có chút nóng nảy, đám người tròn điểm tập kết đều hoảng hốt, mọi việc săn bắn bình thường và một số sản xuất đều đã dừng lại, thời gian ngắn thì không sao, nhưng nếu kéo dài thì cho dù có thể nắm chính quyền thành công, hắn cũng sẽ không thể duy trì hoạt động bình thường của tụ điểm.

Nhưng hiện tại, hắn ta và Ngụy trấn trưởng đều đã leo lên lưng cọp khó lòng leo xuống.

Khi Ngô Minh đến đây, Giang Trì vẫn đang đau đầu về kế hoạch tiếp theo, lúc này cũng không dám ló mặt ra vì sợ bị Ngụy trấn trưởng ám sát, xung quanh có mấy chục thức tỉnh giả để bảo vệ. Bất quá đồng dạng bên Ngụy trấn trưởng cũng đề phòng Giang Trì, dù sao nếu chẳng may một trong hai chủ soái không cẩn thận chết đi, thì cuộc đối đầu này chắc chắn sẽ thua.

“Ngô ca, huynh đến rồi à?” Giang Trì xoa xoa đầu, vẻ lo lắng trên mặt không che giấu được, hắn nghĩ rằng với thực lực của bản thân và Ngô Minh nhất định có thể đánh bại Ngụy trấn trưởng, nhưng kế hoạch không thể theo kịp biến hóa, giờ đây đang hình thành thế giằng co.

"Nghe nói hiện tại các ngươi ai cũng không làm gì được đối phương? Sao lại thế này?" Ngô Minh đối với Giang Trì có ấn tượng không tồi, lúc trước còn phái người giúp anh ta tiêu diệt bộ tộc nhện, Ngô Minh còn hứa sẽ giúp hắn đối phó Ngụy trấn trưởng, hiển nhiên Ngô Minh không định thất hứa, nói lời nhất định giữ lời.

Giang Trì biết Ngô Minh thực lực cường đại, nhưng Ngụy trấn trưởng không phải như Kim lão đại, muốn giết ông ta cũng không dễ dàng, nhưng hắn vẫn giải thích tình thế khó khăn hiện tại. Ngô Minh nghe vậy cười nhạt, nếu là trước kia thì anh ta thật sự không có biện pháp, Ngụy trấn trưởng đang co đầu rút cổ, được hàng trăm người bảo vệ nên muốn giết đối phương gần như là không thể, cho dù phái Răng hàm và Nhị nha hoặc thậm chí tất cả những sủng vật của mình cũng không được.

Nhưng bây giờ, Ngô Minh đã đủ tự tin để giết Ngụy trấn trưởng.

“Giang Trì, lúc trước ngươi đã giúp ta, lần này ta sẽ giúp ngươi đối phó với Ngụy trấn trưởng!” Ngô Minh nhẹ giọng nói,

“Ngô ca, lần này khác với trước đây, Ngụy trấn trưởng đã đề phòng và chỗ ẩn nấp thậm chí một con ruồi cũng không vào lọt, có hàng trăm người xung quanh bảo vệ cả ngày lẫn đêm. Chỉ riêng thức tỉnh giả đã có hơn 50 người và tất cả chúng đều là những tay hảo thủ. Trừ phi khai chiến toàn diện nếu không thì không thể uy hiếp được đối phương!”

Giang Trì không phải là chưa nghĩ tới ám sát, nhưng chuyện này gần như không thể thực hiện được.

“Ta nói giúp ngươi giải quyết, vậy ta liền giúp ngươi giải quyết!”

Ngô Minh nói xong cũng lười nói thêm xoay người rời đi.

Anh đến gặp Thích Đình và Diệp Tử Hân, cả hai đều không sao cả, người sau vẫn hôn mê. Trước đó Ngô Minh đã kiểm tra, Diệp Tử Hân này có lẽ là một thể chất đặc biệt bởi vì nàng vẫn hấp thụ nguyên khí xung quanh mình trong khi hôn mê.

Sau khi trời tối, Ngô Minh lấy 'Áo choàng bóng tối' khoác lên mình, rồi đi về phía nơi ẩn náu của Ngụy trấn trưởng.

Đúng lúc này, trong một tòa nhà vô cùng kiên cố, Ngụy trấn trưởng cùng nhiều thuộc hạ đang thưởng thức bữa ăn ngon lành, lúc này tất cả thuộc hạ của ông ta đều đang tập trung tại đây, thống nhất triển khai cuộc chiến với Giang Trì, ông ta đang hoàn toàn tự tin rằng mình có thể giành chiến thắng.

Ông đã liên lạc với tất cả mọi người ở một số điểm tập kết nhỏ khác gần đó và hứa hẹn cho bọn họ chỗ tốt. Kêu bọn họ phải người đến tham chiến, chỉ cần có lợi thế về quân số liền có thể nhất cử hạ gục Giang Trì, đem cái tên dám xúc phạm uy quyền của mình hoàn toàn xóa khỏi cuộc chơi.

Nghĩ đến điều này, Ngụy trấn trưởng cảm thấy phấn khích tột độ.

" Tới tới tới, chúng ta hãy cùng nhau nâng ly kính Ngụy trấn trưởng, Giang Trì còn không tự mình tiểu một bãi soi xem bản thân có bao nhiêu đức hạnh mà dám tranh giành quyền lực với Ngụy trấn trưởng, cùng lắm là ngày mai sẽ là ngày tàn của Giang Trì. Trước tiên thuộc hạ xin chúc mừng Ngụy trấn trưởng quét sạch kẻ thù thống nhất Vinh trấn!”

Văn Bác với tư cách là phụ tá của Ngụy trấn trưởng, tự nhiên đạt đến đỉnh cao kỹ năng vỗ mông ngựa, một câu nói đã khuấy động bầu không khí.

Mọi người ở đây đều đang nâng ly chúc mừng. Quy tắc của Tân thế giới là sức mạnh được tôn trọng mà Ngụy trấn trưởng lại nắm quyền sinh sát trong tay, đương nhiên những người này tôn kính ông ta như một hoàng đế.

"Ừm, cũng trách ta lúc đó sơ suất, dưỡng hổ thành hoạn khiến Giang Trì ngày càng lớn mạnh. Nếu ngay từ đầu ta bóp chết từ trong trứng nước nhóm người này thì đã không xảy ra chuyện ngày hôm nay." Ngụy trấn trưởng cười nói.

Tất cả những người có mặt ở đây đều là thủ hạ đắc lực của ông ta, người thường nhất định không được phép vào căn phòng này. Bên ngoài cứ năm bước mội đội, mười bước một trạm canh gác, phòng thủ cực kỳ chặt chẽ, ở thời điểm mấu chốt như thế này hầu như tất cả những người có thể huy động đều đã bị điều đến.

Có thể nói, ngay cả những sát thủ mạnh nhất cũng không thể vào đây, Ngụy trấn trưởng chỉ còn đợi quân tiếp viện đến, liền có thể một lưới bắt hết đám người Giang Trì.

"Đúng rồi, đám Hắc Hổ đã xử lý mục tiêu như thế nào rồi? Tại sao ta không nghe thấy tin tức về việc Hắc Hổ trở về?"

Sau khi ăn một miếng gà rán giòn và mềm, Ngụy trấn trưởng như nhớ ra điều gì đó liền cất giọng hỏi.

"Trấn trưởng, kẻ mà đám Hắc Hổ định giết chính là Ngô Minh lúc trước sở hữu nô bộc trùng nhân. Tên này là cao thủ nên đã phái sáu thức tỉnh giả đi xử lý. Đêm qua, khi Ngô Minh lái xe đi ta đoán là bọn họ nên biết phải làm gì. Ngụy trấn trưởng cứ yên tâm, đám người Hắc Hổ là những thức tỉnh giả mạnh mẽ nhất của chúng ta, kẻ đó chắc chắn đã chết rồi!” Văn Bác cười đáp.

“Điều này thì chưa chắc!”

Một giọng nói trầm ấm đột nhiên cất lên, ngay sau đó hai tên thị vệ duy nhất có súng ngã xuống đất không một tiếng rên, cổ bị vũ khí sắc nhọn đâm thủng, sau khi ngã xuống đất, máu mới tung toé phun ra.

“Người nào?”

Mọi người đang ngồi trên ghế đại kinh thất sắc lập tức đứng lên, bởi vì Ngụy trấn trưởng sợ thuộc hạ làm phản nên không được phép mang theo vũ khí khi ở bên cạnh, nhưng phần lớn những người này đều là những người đã thức tỉnh. Lúc này, mỗi người rút thẻ ra và một số còn lại cầm dao ăn nắm trên tay.

Có thể ở Tân thế giới hô mưa gọi gió sao có thể là một nhân vật bình thường?

Chỉ có điều lần này, bọn họ thực sự kinh hồn táng đảm, mới vừa rồi không nhìn thấy bóng hình nào thật sự là vượt quá khả năng chịu đựng của bọn họ.

Lòng bàn tay của mấy người đã toát mồ hôi lạnh, thầm nghĩ có ma hay không?

Ngay sau đó, một bóng người chậm rãi xuất hiện từ không trung, thanh niên này mặc áo choàng đen và cầm một thanh đao đẫm máu, chính là Ngô Minh, người đã lẻn vào hang ổ của Ngụy trấn trưởng với sự trợ giúp của chiếc Áo choàng bóng đen.

Bên ngoài có hàng phòng thủ như vậy cho dù có mấy trăm người mãnh công cũng không thể tiến vào, nhưng Ngô Minh có Áo choàng đêm tối chỉ cần cẩn thận một chút liền đi vào như chỗ không người.

Bây giờ, anh ta đang ở trong và sẵn sàng giết người.

Ngụy trấn trưởng trí nhớ rất tốt, nhìn thoáng qua đã nhận ra Ngô Minh là cao thủ bên cạnh Giang Trì, nhưng ông ta trăm triệu lần không tưởng được vẫn còn đánh giá sai thực lực của đối phương. Đối phương đã ở đây, tức là Hắc Hổ và vụ ám sát của họ đã thất bại.

Nghĩ đến Hắc Hổ bọn họ đều vô thanh vô tức bị xử lý, Ngụy trấn trưởng cảm thấy trong lòng có chút run rẩy. Mặc dù lúc này trong phòng có rất nhiều người, nhưng hiển nhiên không ai trong số họ là đối thủ của người này.

“Huynh đệ, lúc trước là Ngụy mỗ ta mắt mù đắc tội ngươi, hiện tại ngươi nói gì thì ta cũng đồng ý, muốn gì thì ta cũng cấp cho, có chuyện gì từ từ nói!” Ngụy trấn trưởng giả bộ bình tĩnh nói.

“Ta chỉ muốn cái đầu của ngươi!”

Ngô Minh cũng lười nói nhảm với đối phương, phải nhanh chóng hành động, nếu không sẽ rất phiền phức nếu thủ vệ bên ngoài biết được.

Nói xong, anh ta triệu tập A mỗ trực tiếp lao lên.