Tận Thế: Ta Sống Lại Rồi

Chương 36




Tống Lập rút súng bên hông ra chĩa vào đầu Chu Lạc nói " Cậu tuổi trẻ thật tốt a, nói xem cái chết của cháu ta có liên quan đến cậu không "

Chu Lạc không nói gì, trong nháy mắt đã cướp được súng từ tay Tống Lập, còn chĩa súng vào đầu lão

Mọi người đều kinh ngạc không biết Chu Lạc ra tay khi nào, chỉ trong chớp mắt đã biến thành nguy thành an

" Tống lão đầu, ông đoán xem " Chu Lạc cười cười, ánh mắt sắc lạnh

Tống Lập giật mình nhưng rất nhanh liền bình tĩnh lại " Thân thủ của cậu không tồi, nhưng như vậy thì sao, giết ta, cậu cũng đừng mong rời khỏi đây "

" Thật sao, vậy bây giờ chúng ta thử xem " Chu Lạc nhướng mày

Tống Lập bước chân đột nhiên lui lại một bước, biểu tình run rẩy, hắn đã từng thấy qua người không sợ chết, nhưng lại chưa từng thấy người nào xông vào hang hổ, đối mặt với nhiều người như này mặt lại không đổi sắc

Trần Binh từ phía sau tiến lên, đem họng súng của Chu Lạc chuyển qua chỗ khác, trấn an nói " Tống lão là người thích nói đùa, thực ra không có ý gì khác "

Tống Lập cũng là người thức thời, cũng biết rằng nếu Chu Lạc ra tay thật, hắn một người già yếu không nhất định có thể đánh thắng được cậu. Làm người hắn có thể co được cũng có thể dãn được, hiện tại có Trần Binh đứng ra khuyên can, hắn cũng không cần phải lấy mạng ra đổi

" Hahahahah" Tống Lập cười lớn " Cậu trai trẻ rất có khí chất khi còn trẻ của lão già đây "

Chu Lạc cũng không để tâm hắn nói mấy lời vô nghĩa, nhưng cũng vẫn cẩn thận đề phòng

" Tống lão đầu, về chuyện làm ăn, xe bồn chứa xăng ta sẽ lấy một nửa, hoặc là…"

Chu Lạc cố ý dừng lại, liếc nhìn đám người trong phòng một lượt

" Hoặc là cái gì " Tống Lập khẩn trương tiếp lời Chu Lạc nói, có chút hi vọng

Chu Lạc ngẩn đầu, nhìn thẳng hắn " Hoặc cho ta 1 rương lựu đạn, 10 khẩu súng trường, 10 khẩu súng lục, 1 rương đạn "

" Sao cậu không đi cướp luôn đi " Tống Lập lồng ngực phập phồng, những thứ này tương đối quan trọng, một quả lựu đạn đã có thể tiêu diệt gần 10 con tang thi, là một vật giữ mạng quan trọng, sao có thể nói cho liền cho được

Chu Lạc không chút hoang mang nói

" Tống lão đầu, xe bồn chứa xăng và những thứ này, trong lòng ông hẳn biết rõ ràng thứ nào quan trọng hơn. Hơn nghìn mạng người trong căn cứ còn đang chờ quyết định của ông đấy, không có chút hy sinh làm sao giữ vững căn cứ. Thân làm người đứng đầu căn cứ, cũng không phải là ngồi không ăn bát vàng "

" Cậu " Tống Lập trừng mắt nhìn Chu Lạc

Cậu nói không sai, hắn là người đứng đầu căn cứ, muốn được lòng mọi người, lúc cần hy sinh, vẫn nên hy sinh

Muốn cho mọi người đều tin phục hắn, thì phải làm cho mọi người đều thấy hắn điểm tốt, hơn nữa hiện giờ trong phòng nhiều người như vậy, nếu trực tiếp từ chối, sẽ có người thừa cơ truyền ra những tin xấu về hắn

Tuy hiện tại là tận thế nhưng lấy được những thứ này đối với hắn không khó, mà hiện tại thứ hắn cần nhất chính là xe bồn chứa xăng kia, thứ này hắn nhất định phải có

Lấy những thứ này đổi nửa chiếc xe bồn chứa xăng, hắn cảm thấy cũng đáng

Nhưng hắn vẫn không cam lòng nói " Nếu cậu đã có năng lực như vậy, lần này vì sao không thể đem bốn người kia an toàn về "

Mọi người trong lòng rõ ràng, nhưng hắn muốn so đo, chỉ tiếc là Tống Dương và Tống Giao đều đã chết

Chu Lạc im lặng nhìn chằm chằm Tống Lập mấy giây, rồi đột nhiên cười, cậu cười cợt nhả không đứng đắn

" Đáng tiếc a, nếu ngay từ đầu tôi quen biết Tống lão đầu ông, thì liều chết tôi cũng mang bọn họ về "

Trần Văn ở một bên che miệng cười thầm, hắn còn tưởng rằng Chu Lạc sẽ đem mọi chuyện đều nói ra