Kiều An có cảm giác mãnh liệt, ở trong đám người vừa nãy có Chu Lạc trong đó, nhưng khi nhóc nhìn lại thì lại không thấy gì, cảm giác mãnh liệt cũng giảm xuống
" Anh Chu Lạc cũng ở chỗ này " Kiều An nói với Mạnh Luân " Em cảm giác được anh ấy "
" Đừng nói lung tung, Chu Lạc chắc chắn đang ở nhà làm sao có thể ở chỗ này được, nhưng em cũng yên tâm đi, Chu Lạc chắc chắn sẽ đến tìm chúng ta, chúng ta chỉ tạm thời ở trong đây mấy hôm mà thôi " Mạnh Luân đương nhiên không tin, nếu nói nhìn thấy thì hắn có thể sẽ tin, cảm giác, nhóc chỉ mới có mấy tuổi chứ
Kiều An nhấn mạnh lại một lần nữa " Em nói chính là sự thật "
Điều này rất khó tin tưởng nhưng Kiều An đều nói sự thật, lúc trước mỗi lần Chu Lạc ra ngoài chỉ cần về gần đến nhà, nhóc liền có thể cảm giác được anh, lần này thời gian ngắn ngủi nhưng nhóc vẫn chắc chắc, Chu Lạc đang ở đây
Mạnh Luân đương nhiên không tin, Kiều An lại quay đầu nói với Chu Lâm
" Em thật sự cảm ứng được anh Chu Lạc "
Chu Lâm cười cười, nói " Ở đây nhiều người như vậy, nếu anh trai cũng xuất hiện ở đây bọn ta vì sao không nhìn thấy, Kiều An chắc chắn là nhớ anh trai nên mới gặp ảo giác đi "
" Không phải ảo giác " Kiều An vô cùng ủy khuất, không có ai tin lời nhóc nói
Chu Lâm liền dỗ ngọt Kiều An vài câu, cũng không để tâm đến lời nhóc nói
Chu Lạc đi theo Trần Binh đến gặp sếp hắn, không khó tưởng tượng, nhiệm vụ không hoàn thành, thành viên hi sinh bốn người, khẳng định là bị mắng
Cậu đi theo vào văn phòng, bên trong có rất nhiều người, ông sếp không quan tâm mặt mũi trực tiếp mắng chửi Trần Binh một trận, mà Trần Binh vẫn đứng thẳng lưng không há miệng giải thích
Chu Lạc cho rằng bọn họ sẽ đổ hết lỗi lên đầu cậu, nhưng mà bọn họ không có làm như vậy, thậm chí còn cố tình bảo vệ cậu ở phía sau
Ông sếp mắng đủ rồi mới chú ý tới cậu
" Người này là ai, tại sao lại xuất hiện ở đây "
" Cậu ấy là ở trên đường đã cứu bọn ta " Trần Binh nói tiếp " Bọn ta nguyện ý một lần nữa đi làm nhiệm vụ, lần này đảm bảo sẽ hoàn thành nhiệm vụ thành công "
" Nói cái gì vậy " Ông sếp giận dữ nói " Tám người đi làm nhiệm vụ đều không có hoàn thành nhiệm vụ, cho cậu cơ nữa, các ngươi hoàn thành nhiệm vụ kiểu gì "
" Cậu ấy sẽ đi cùng bọn tôi " Trần Binh nhìn sang Chu Lạc " Nhưng mà có cái điều kiện, sau khi hoàn thành nhiệm vụ, bồn chứa xăng phải chia đôi cho cậu ấy "
" Thật biết ra điều kiện a " Từ ngoài cửa đi vào một lão trung niên, nhìn Trần Binh với ánh mắt tức giận " Trước khi đi ta đã dặn dò cậu như thế nào, tám người cùng đi, người sảy ra chuyện, vì cái gì đều là Tống Dương và Tống Giao sảy ra chuyện. Người Tống gia ta chỉ còn hai đứa chúng nó, cậu đây là muốn người Tống gia ta không còn huyết mạch a "
Trần Binh cúi đầu, trầm mặc không lên tiếng
Trước khi xuất phát, Tống lão gia xác thật đã dặn dò hắn, mục đích là lấy được xe chứa bồn xăng và bảo vệ tốt Tống Dương và Tống Giao hai anh em, nếu gặp nguy hiểm có thể hy sinh những người khác, lúc ấy hắn cũng giống như bây giờ, lựa chọn trầm mặc
Dùng người khác làm khiên thịt để kéo dài thời gian chạy trốn, không phải là cach làm việc của hắn
Lúc này chỉ có một mình Trần Văn đứng ra thay hắn nói chuyện " Nếu không phải cháu ngoại của ông quá ngu xuẩn, ngang bướng, kiêu ngạo thì mọi việc như bây giờ đâu có sảy ra "
Tống Lập là người đứng đầu căn cứ, khi tận thế đến Tống gia chỉ còn lại ba người bọn họ, bởi vậy đối với hai đứa nhỏ, Tống Lập vô cùng nuông chiều. Có Tống Lập làm chỗ dựa, trong căn cứ không ai dám đắc tội hai anh em, thậm chí, nhiều người còn muốn đi lấy lòng hai người bọn họ. Mà với tính tình hai anh em làm người, Tống Dương còn đỡ một chút, Tống Giao thì kiêu ngạo, ương ngạnh không coi ai ra gì, sớm đã khiến lòng người giận dữ
Bọn họ ch*t đi, cũng coi như trừ hại
Bởi vậy không có ai đứng ra giúp hai người này nói chuyện
Chu Lạc cũng quen biết Tống Lập, trước tận thế người này buôn bán vũ khí kiếm tiền đen, sau tận thế người nhà cũng chết hết, cuối cùng trở thành chó săn cho người khác
Tống Lập cảm nhận được ánh mắt, nhìn sang Chu Lạc
" Cậu quen biết ta " Tống Lập không có một chút ấn tượng với người trước mặt