Tận Thế: Ta Sống Lại Rồi

Chương 30




Vào giờ khắc quan trọng rút lui này, phía sau cậu vang lên tiếng súng

Xoay người lại thi thấy người đang bắn súng là Tống Giao

Việc tranh cãi giữa hai người, cũng không nghĩ sẽ nổ súng, mọi người đều sửng sốt

" Ngu ngốc " Chu Lạc mắng một câu, bước chân cũng chạy nhanh hơn

Có tiếng động hấp dẫn, đám tang thi ở khu chợ trở nên kích động mà gầm rú

Chỉ trong chốc lát đã có rất nhiều tang thi, nghe theo tiếng động mà chạy tới

Tang thu chạy đến, tiếng súng vang lên càng nhiều

Đám tang thi lúc này trở nên kích động hơn nhiều, chỉ trong chốc lát chỗ bọn họ đứng, đã bị tang thi bao vây tứ phía

Chu Lạc rút đao ra bắt đầu chém giết tang thi, mà tiếng súng đằng sau, càng lúc càng nghe rõ

Quay đầu lại, cậu đã nhìn thấy đám người đó đang di chuyển về phía mình

Tự đi tìm đường chết không đủ còn muốn kéo cậu đi cùng sao

" Cùng nhau chiến đấu, có thể ứng phó lẫn nhau, người nhiều thì càng mạnh " Trần Binh đuổi theo, lúc trước bị Chu Lạc cướp súng, cũng không thể hiện khó chịu

" Có thực lực thì mới gọi là mạnh "Chu Lạc không cho hắn chút mặt mũi nào, vừa nói, tay liền chém mấy đầu tang thi

" Đừng đến chỗ ta tìm phiền phức "

" Bọn họ tuy vô dụng, nhưng ít nhất còn có ta " Trần Binh nắm trong tay đao, công kích cũng không tồi, mỗi một đao vung lên là lấy đầu một con tang thi

Bên cạnh mấy người đều dùng súng

" Con mẹ nó ai lại dùng súng, là còn chê chết chưa đủ nhanh à " Chu Lạc tức giận nói

Tận thế đến đã được nửa tháng, những người này không có kiến thức hay sao, không biết tang thi rất nhạnh bén khứu giác và thính giác sap

Trần Binh ở bên cạnh giải thích cho mọi người "Dùng súng sẽ chỉ kéo thêm rất nhiều tang thi tới, nếu không phải ở tình huống khẩn cấp, thì tất cả đều dùng dao "

Tống Giao bên cạnh không phục, " Hừ " một tiếng nhưng vẫn im lặng đổi dao

Xác tang thi đã chất đống, nhưng tang thi xung quanh vẫn không giảm, vẫn có rất nhiều tang thi bu lại đây

Chu Lạc chỉ có thể vừa chém giết, vừa tìm cách mở ra một con đường đi

Đối diện con đường này xe của cậu vẫn đang đậu ở đó, bên đó đều là cửa hàng bán tạp hóa, so với khu chợ sẽ ít tang thi hơn nhiều

Chỉ cần cậu có thể đi sang được bên đó, lái xe rời đi, rồi tìm tạm một căn nhà trốn vào là có thể an toàn. Nhưng tang thi quá nhiều, cậu cần sự giúp đỡ

Nhìn sang bên cạnh mình là Trần Binh vẫn đang chiến đấu, Chu Lạc lập tức ra quyết định nói với Trần Binh

" Chỉ cần qua được con đường này, thì sẽ an toàn, tin tưởng ta, ta sẽ mở đường đi trước, các ngươi ở sau phải yểm hộ theo sát ta "

" Được, yên tâm giao cho ta đi " Trần Binh đảm bảo, quay đầu phân phó mọi người, toàn lực phối hợp với cậu, nói xong liền lao đến chỗ cậu

Có hai người mở đường, hai người yểm hộ, những người khác thủ hộ phía sau.

Tang thi đến một đám thì đều bị giết một đám, rất nhanh đã đi được một nửa đường

" Tiếp tục chống đỡ, rất nhanh liền đến nơi an toàn " Trần Binh an ủi những người phía sau thể lực không chống đỡ nổi, lại nhìn về phía cửa hàng chỉ cách một đoạn ngắn, trong lòng cũng đỡ lo lắng, thậm chí còn cùng Chu Lạc nói chuyện

" Những kỹ năng đó của ngươi là học từ nơi nào, nhìn trông rất lợi hại "

Chu Lạc lạnh giọng nói " Đề cao cảnh giác, tùy thời vẫn luôn là trạng thái chiến đấu "

Trần Binh đỏ mặt, lúc nãy hắn đúng là thả lỏng cảnh giác. Tang thi tuy nhiều thật, lại vây càng kín bọn họ thì thế nào. Quan trọng là trong đội bọn họ, đang có một cái chiến sĩ là cậu

Trực giác của hắn nói rằng, chỉ cần cậu ở đây, bọn họ đều sẽ không gặp nguy hiểm, cho nên hắn mới thả lỏng một giây, vậy mà lại bị cậu phát hiện

"Có ngươi ở đây, ta thật ra rất yên tâm " Trần Binh cười sờ sờ mũi

Vào đúng lúc này, bên cạnh vang lên tiếng nổ súng

" Phanh " những tang thi như được tiêm máu gà, lại một lần nữa gào rống

Chu Lạc cảm giác được nguy hiểm ở ngay phía sau, lấy tốc độ là nhằm vào trán cậu

Không kịp suy nghĩ, Chu Lạc chỉ có thể dựa vào trực giác nghiêng người tránh đi nguy hiểm

Vừa nghiêng người viên đạn vừa vặn sượt qua vành tai cậu

Chu Lạc nhìn về phía sau, người đang cầm súng bắn cậu, cơn tức giận trong người sôi trào

"Tìm chết " Chu Lạc nghiến răng, cầm đao xông tới

" Không, không phải ta, là Tống Giao ép ta nổ súng " Tên kia sợ hãi liên tục lùi ra sau

Chu Lạc không nghe những lời hắn nói

" Tống Giao, cứu ta "

Tên kia cầu cứu chính mình, nhưng Tống Giao không quan tâm hắn, chỉ lạnh lùng nhìn

Không có chỗ dựa, tên kia chỉ có thể lùi về phía sau, lùi mãi thì bị bị vấp ngã xuống đất

Nhìn thấy đằng sau tên này tang thi, Chu Lạc cũng không quan tâm hắn nữa, quay người đến chỗ Tống Giao

Vừa mới giết xong tang thi, Trần Binh kịp thời ngăn cản Chu Lạc lại

" Có chuyện gì từ từ nói, có lẽ chỉ là hiểu lầm, cho cô ta một cơ hội sửa đổi, như thế nào "

" Ta cho cô ta cơ hội sửa đổi, vậy ai cho ta cơ hội, nếu không phải ta né kịp, thì giờ người chết chính là ta " Chu Lạc cả người tỏa ra lạnh lẽo, một con tang thi xông đến, cậu vung đao chém chết nó rồi lao đến Tống Giao

Mà tên bị ngã trên mặt đất kia đột nhiên kêu to, một tiếng kêu bi thảm, thống khổ, chỉ trong giây lát đàn tang thi đã bao vây hắn

Trần Binh che chở Tống Giao, ngăn cản đòn đánh của Chu Lạc, nhưng cũng chỉ miễn cưỡng đỡ được, càng đừng nói đi cứu người, Trần Binh cắn răng nói

" Bây giờ không phải thời điểm giải quyết mâu thuẫn, có chuyện gì chờ thoát khỏi chỗ này rồi tính, được không "

Chu Lạc mắt đỏ tươi, vẫn không chịu nhượng bộ " Không được "

Trần Binh thấy không có hy vọng chỉ có thể phân phó người bên cạnh " Mau đi cứu Nhiếp Nhiếp "

Đám người vâng vâng dạ dạ, nhưng chỉ có ba người tiến lên, tang thi nhiều, bọn họ cũng sợ hãi a

Ba người tạo ra một lối đi, Nhiếp Nhiếp đã tắt thở, trên người đều là lỗ hổng, nội tạng bên trong đều bị đào ra, máu tươi loang lổ khắp nơi. Vây quanh hắn là đàn tang thi đang ăn, những cao lương mỹ vị

Ba người sắc mặt đều trắng bệch, Quế Hải không chịu nổi, tìm một chỗ trực tiếp nôn mửa không ngừng

Bên cạnh tang thi có cơ hội, liền lao đến chỗ hắn

" Cẩn thận " Trần Binh trừng mắt, không cùng Chu Lạc dây dưa, lao lên cứu Quế Hải, mấy tang thi lao tới bắt được hắn tay, Quế Hải nhắm mắt cầu cứu Trần Binh " Trần ca, cứu ta "

Tang thi cắn xuống cánh tay săn chắc