Tận Thế: Ta Sống Lại Rồi

Chương 29




" Nếu như ngươi không yên tâm, trước hết, cùng theo bọn ta về căn cứ Kim Dương, chờ lấy được một nửa xăng rồi, ngươi lái xe rời đi " Tống Dương lại thử đưa ra yêu cầu

Chu Lạc đột nhiên hỏi

" Người đứng đầu căn cứ Kim Dương, có phải tên Nhạc Sơ "

" Đó chính là cậu của ta, ngươi và cậu của ta quen biết nhau " Tống Dương trả lời nhanh chóng, trong lòng lại hy vọng

Chu Lạc nếu cùng cậu quen biết, vậy thì sẽ dễ thương lượng. Cũng có thể sẽ không cần phải nhường một nửa số xăng cho Chu Lạc

Tống Dương cười " Đúng là không đánh không quen biết, thì ra đều là người quen, đến cuối cùng đều chỉ là hiểu lầm "

Nhìn Tống Dương tươi cười, Tống Giao ngược lại càng thêm tức giận

Tống Giao bị người khác bắt nạt, anh trai không những không trả thù giúp mà còn đối với người ta tươi cười

" Anh, hai người nói xong chưa, hắn vừa nãy còn đánh em, đừng nói là anh bị hắn mê hoặc rồi đi. Bây giờ là tận thế, quần áo của hắn thế nhưng vẫn sạch sẽ, vừa nhìn là biết không phải loại người tốt đẹp gì " Tống Giao không kiêng nể gì nói những lời khó nghe

Chu Lạc không tức giận, cậu chỉ mắng một câu " Đúng là không sợ kẻ địch mạnh, chỉ sợ đồng đội ngu như heo " ( Bé đã nói đúng còn nói to (⁠≧⁠▽⁠≦⁠))

Tống Dương làm người co được dãn được, vì sao lại có một đứa em gái như này, loại người này trong tận thế chỉ có thể làm vật cản đường, suốt ngày biết đi tìm đường chết

Chu Lạc chỉ tùy tiện nói một câu, thế nhưng lại chọc trúng Tống Giao

" Ngươi nói ai ngu như heo " Tống Giao cướp lấy khẩu súng của đồng đội bên cạnh, mở chốt, nhắm thẳng vào người Chu Lạc

" Ngươi đừng tưởng ta không dám nổ súng "

Chu Lạc cười cười, chậm rãi mở miệng " Vậy ngươi bắn thử xem "

Chu Lạc nói như vậy là cậu khẳng định bên kia không dám nổ súng, vậy nên cậu mới không kiêng nể gì, một người đối mặt với súng đạn

Ba ngày bọn họ có thể nhìn thấy cậu thực lực, cậu làm sao lại không biết sự tồn tại của họ. Nếu không với năng lực không gian, cậu đã sớm đem bồn chứa xăng thu vào không gian, chứ không phải vất vả nghĩ ra đối sách

" Tống Giao ngươi đừng xúc động, đàn tang thi cách chúng ta chưa đầy 50m, nếu bây giờ ngươi nổ súng, tất cả chúng ta đều sẽ chết ở đây " Trần Văn người vừa bị đi súng, sắc mặt ngưng trọng, muốn đi lên cướp lại súng

" Nếu như ngươi sợ chết, hiện tại rời đi vẫn còn kịp " Tống Giao không quan tâm Trần Văn nói gì

Nhiếp Nhiếp đứng bên cạnh đột nhiên hét lớn

" Các ngươi đừng cãi nhau nữa, tang thi đang tiến lại gần đây "

Chu Lạc nhìn qua, chỗ khu chợ đang có tang thi đi đến chỗ bọn họ

Cùng Tống Giao cãi nhau, Trần Văn cũng không nhượng bộ, cũng không thèm quan tâm Tống Dương cũng đang ở đây, trực tiếp mắng Tống Giao một trận

" Ngươi nhìn xem chuyện tốt mà ngươi làm, bây giờ là tình huống gì, đừng nói là lái xe bồn chứa xăng rời đi, mà đến ngay cả mạng sống cũng khó mà đảm bảo, cậu ta nói không sai, ngươi đúng là đồng đội ngu như heo "

Tống Giao bị mắng, đôi mắt đỏ hoe như muốn khóc

" Nếu các ngươi đã không thích ta, vậy thì không cần cùng chung đội với ta " Tống Giao nói lớn, việc tranh cãi giữa hai người càng trở nên gay gắt

Chu Lạc nhìn một màn này cũng không nhịn được thầm mắng một câu, nói cô ta ngu như heo là đang sỉ nhục heo rồi

Nhìn tang thi đang dần tiến lại gần đây, Chu Lạc biết kế hoạch hôm nay là không thể thực hiện được

Cậu không lưu luyến mà trực tiếp xoay người rời đi