Bên ngoài thành phố, tại những căn cứ khác, cái lạnh kéo tới quá đột ngột khiến phần lớn đều trở tay không kịp. Rất nhiều người do thời tiết thay đổi cả đêm nằm lạnh đều bị ốm. Một số người không có áo ấm chỉ biết co cụm lại với nhau sưởi ấm.
“Bệ hạ, không ổn rồi, nhiều văn võ bá quan cùng dân chúng của chúng ta đều bị sốt. Chúng ta dược liệu không đủ dùng, thần sợ rằng nếu kéo dài sẽ có nhiều người phải chết.”
Đây không phải thời cổ đại, càng là chẳng có vị vua nào. Chỉ có Hứa Bác Văn, dị năng giả hệ tinh thần. Hắn phát hiện nếu ai uống phải máu hắn đều sẽ dính phải ảo ảnh mà ở đó thì hắn là vua.
Cho nên hắn xây dựng nên một căn cứ được gọi Hoàng triều, tướng quân đắc lực của hắn Cao Mãnh là dị năng giả hệ cường hoá. Tên này uống nước có pha máu của Hứa Bác Văn nên tự nhận là tướng quân phò tá Hoàng triều. Những người sống sót tới đây đều được cho uống một cốc nước pha máu của Hứa Bác Văn, tất cả mọi người đều cho rằng bọn hắn là con dân Hứa triều.
Nếu Lăng Tú ở đây nàng sẽ phát hiện Cao Mãnh chính là kiếp trước nàng từng coi là cánh tay phải. Hắn làm việc trầm ổn, lại khiến người ta cảm thấy có trách nhiệm, luôn xung phong đi đầu. Cho tới ngày nàng bị Trần Huy ép tới đường cùng, Cao Mãnh bộ mặt thật mới bị nàng phát hiện. Hắn thèm muốn nàng đã lâu mà không được nàng đồng ý liền không ngần ngại hợp tác cùng Trần Huy. Tất cả những gì lúc trước đều là hắn tỏ vẻ để chiếm được tín nhiệm từ nàng, những thứ mà hắn không thể sở hữu, hắn sẽ huỷ diệt nó. (2)
Tất nhiên Lăng Tú không biết tới chuyện này, nàng bây giờ đang ngồi trong hầm trú ẩn ấm áp, nhấm nháp bánh đúc nóng hổi vừa thổi vừa ăn.Dẻo thơm từ bánh, ngọt béo của thịt băm, chút đậm đà của nước mắm đi kèm cùng với vàng rộm của hành phi thêm chút thơm thơm của rau mùi. Đường Thi cùng Đường Nghiên ăn xong bát bánh đúc nóng, uống thêm cốc sữa đậu nành thơm ngọt mới hài lòng nhìn Lăng Tú cười ngọt ngào. (5)
“Ta vốn định để cho mọi người cùng huấn luyện nâng cao rèn luyện sức khoẻ, cũng như sự dẻo dai và sức bền. Đúng là thời tiết tận thế chẳng ai đoán trước được.
Quả thực sức chiến đấu trừ một vài người phát huy tốt, còn lại những người khác phần lớn đều là trung bình hoặc trói gà không chặt. Đặc biệt là vài nữ tử. Trừ nàng, Đường Thi, Liễu Nguyệt Vân cùng Minh Phương, tất cả đều chưa đạt tiêu chuẩn. Kể cả Dương Tân hay năm anh em bên cảnh sát, với người thường thì có thể nhưng đối với xác sống vẫn còn kém một đoạn. Về phần nữ tử đơn cử dị năng giả như Đường Nghiên cùng Chu Mộng Dao, sức chiến đấu không quá mạnh, điều này sẽ gây nguy hiểm cho chính bản thân họ vào sau này. Lăng Tú cùng những người khác không thể kè kè 24/7 theo sát được.
Trước đó, nàng vốn định sau chuyến đi trở về sẽ làm một khoá huấn luyện, dù sao ai cũng cần phải mạnh lên. Chỉ có điều khi gặp nắng gắt cục bộ, nàng biết bản thân sẽ lại phải trì hoãn kế hoạch. Nhưng ít nhất chuyến đi này nàng đã lãi được Chu Mộng Dao đám người, vừa có thêm sức chiến vừa có người chữa bệnh, cũng là khá hài lòng.
“Huấn luyện sức khoẻ? Vậy ta sẽ được làm giáo viên sao?”
Đường Nghiên hỏi lại, mắt loé sáng.
“Nghĩ cũng đừng nghĩ, lực chiến như thỏ trắng muốn làm giáo viên.
Nghe Lăng Tú nói vậy Đường Nghiên khuôn mặt hứng khởi xẹp xuống, nàng rõ ràng cũng giỏi chứ bộ. Dù giết được xác sống phần nhiều là dưới sự “Được rồi, mấy hôm nay có lẽ chỉ có thể ở trong nhà. Chúng ta không sao, những người khác lại không thể giống chúng ta thảnh thơi. Hôm nay nhân lúc trời còn chưa quá lạnh có thể thử ra ngoài nghịch tuyết”
Không thể phủ nhận, dù là trước hay sau tận thế, tuyết đầu mùa mang theo ý nghĩa nhất định. Ba ngày trang bị quần áo ấm thoát khỏi hầm đi lên bên trên. Vừa bước khỏi hầm, cái lạnh đột ngột đã khiến cả ba đều run lên, Lăng Tú cũng phải mất một lúc mới có thể thích ứng. (3)
Trên mặt đất phủ trắng xoá tuyết, từng bông tuyết bay bay trông thật đẹp mắt, Đường Nghiên thích thú kéo Đường Thi ra giữa sân.
“Tỷ tỷ, chúng ta xây người tuyết đi.”
“Được, ta cũng đang có ý này.”
Hai cô nương đùa giỡn nhau qua lại, xây người tuyết thì ít, đáp nhau là chủ yếu. Tiếng cười thanh thuý quanh quẩn trong không gian.
Trái ngược với hai người đùa vui vè dưới sân là hai người bị nhốt chung với nhau là A Miên cùng Bạch Diễm An. Cả hai đang nằm trên giường đắp chung một chiếc chăn với nhau, ai cũng không tình nguyện bước chân ra ngoài vì thời tiết quá lạnh. Ít nhất ở nhà tù bên dưới hầm còn ấm áp, hơn nữa có nước ấm để tắm rửa. Ở trên này gian phòng có nước nhưng lạnh như băng, chạm vào toàn thân đều khó chịu. ( 2 )
Những căn biệt thực khác tình trạng không khá hơn là bao, bọn hắn đều tổ chức đoàn thể sưởi ấm, cùng co cụm lại với nhau. Khốn khổ nhất hẳn là Hoắc Thục Minh. Hắn đang nằm co ro trên một tấm thảm chùi chân, chỉ có thể cầm lấy khăn trải bàn quấn thật chặt bản thân chống chọi lại cái lạnh. Khá tốt là những biệt thự khác đều ít nhiều có 3-4 chăn dày dành cho mùa đông, chỉ cần nằm trong chăn đều đỡ hơn không ít, bất lợi duy nhất là bọn hắn đều không có quần áo chống lạnh.Cũng có người đang phát triển mối quan hệ nên tầm cao mới. Vốn Vương Cầm nằm cùng đứa nhỏ mới sinh, chỉ là người nàng không đủ cấp nhiệt cho đứa bé, đành phải nhờ tới Tạ Siêu. Ba người đắp chung chăn, đứa nhỏ nằm giữa, dù không nói gì tình cảm lại gia tăng nhanh chóng, Vương Cầm nhìn Tạ Siêu cũng mềm lòng hơn. Liễu Nguyệt Vân ở cùng Tô Hinh, cũng may nàng có áo khoác Lăng Tú đưa cho hôm qua cũng gọi là ấm áp. Năm người cảnh sát chia thành hai nhóm, nhóm hai người, nhóm ba người cũng không tới nỗi.
Bên Chu Mộng Dao, Minh Phương cùng hai đứa nhóc ở chung với nhau. Chu Mộng Dao ở cùng Trác San San. Chỉ có Dương Tân ở riêng một mình một chăn, thỉnh thoảng run lên một cái. Cẩu độc thân tại trời lạnh cũng là cái tội.