Tận Thế: Sống Lại Một Kiếp, Ăn Một Trảm Của Ta

Chương 38: Trời lạnh




Ở dưới hầm, Đường Nghiên cùng Đường Thi đang ăn bữa đêm. Mùi mì gà tần thơm phức làm Lăng Tú cũng lấy một bát từ trong không gian ăn cùng. (3

8:50

“Nhiệt độ đang giảm dần, nửa đêm hẳn có tuyết rơi, chúng ta đêm nay cũng dưới này ngủ. Nói thật ta cũng không rõ đợt lạnh này sẽ kéo dài trong bao lâu.” (5

Trong trí nhớ kiếp trước, nắng nóng bất thường sẽ chỉ ba ngày theo sau là đợt lạnh. Có đợt chỉ dài 3-4 ngày, có đợt dài cả tuần nhưng cũng có khi tới cả tháng. Hơn nữa trừ ngày đầu -20 độ, những ngày về sau có khi đạt tới -70 độ, sống đều khó khăn. (4)

“May mắn đây là khu biệt thự của người giàu, hè mát đông ấm, tuy chưa thể so sánh với điều hoà nhưng so với đám người sống sót khác chúng ta là khá may mắn. Chỉ có điều nhiệt độ trên núi sẽ buốt hơn, ba chúng ta thì không sao, mấy người kia chưa chắc đã ổn.

Đợt hấp thu tinh thạch vừa rồi, tất cả đều bạo tăng level, cơ thể cũng được cường hoá lên đáng kể. Liễu Nguyệt Vân cùng Chu Mộng Dao hẳn không quá chật vật vì lạnh, chủ yếu là những người còn lại và đứa trẻ con mới mấy tháng.

“Ài, ta đã quan tâm hết mức rồi, bọn hắn cũng tự biết phải làm thế nào.”

Dưới hầm trú ẩn này, nhà tắm có đèn sưởi, phòng khách cũng có quạt sưởi, phòng ngủ có điều hoà hai chiều, Lăng Tú tặc lưỡi, thật giống đi nghỉ dưỡng.

Sau khi đợt Đường Thi cùng Đường Nghiên ăn xong bữa đêm trở về phòng ngủ. Lăng Tú mới tiến đến khu vực buồng giam, vì khu vực này tách biệt, cũng như Lăng Tú không cho phép hai nàng tiến tới nên gần như khu vực thành này “cấm địa”.

“Hai người sẽ được thả ra, nhưng không thể rời khỏi căn nhà này, cũng không thể lại xuống dưới đây. Các ngươi sẽ được tận hưởng đặc sản thời tiết tận thế."

Toà biệt thự này so với những toà còn lại an ninh hẳn cao hơn vài bậc do Mạnh Khanh là một tên cuồng tận thế. Bên kia an ninh chỉ có quét mã vân tay chỉ cần phá có thể vào được. Bên này, nếu không có giọng nói cũng như vận tay cùng quét mắt, hẳn người khác sẽ không thể nào vào được biệt thự, cũng như không thể ra ngoài được. Chưa kể tới các khoá bảo mật ở đây đều là Mạnh Khanh chi tới mấy chục tỷ mời bên công ty về công nghệ hàng đầu ở nước ngoài tới lắp đặt. (1)

Các nàng đều không phản kháng đi theo Lăng Tú. A Miên đã từ bỏ việc muốn chết, nàng muốn sinh đứa trẻ này ra và chăm sóc nó cho thật tốt.

Đi ra khỏi hầm trú ẩn, cái lạnh ùa tới nhanh chóng. Trừ Lăng Tú khoác chiếc áo bông dày, cả hai người đều rùng mình vì lạnh, da gà nổi lên.



“Trời mát đúng không? Giờ mới có 6 độ thôi, còn chưa tới nỗi nào. Các ngươi sẽ ở chung phòng cuối hành lang tầng 2. Có thể đi xuống phòng khách hoặc ở trong phòng nhưng nghiêm cấm đi loạn vào những phòng khác. Rõ chưa?”

Cả hai vội gật đầu.

“Tốt, ở trong phòng có sẵn áo khoác, chỉ cần các ngươi vượt qua mấy ngày lạnh sẽ được trở lại hầm trú ẩn. Đừng nghĩ nó là nơi giam giữ, kỳ thực so với trên mặt đất, nơi đó là tốt hơn rất nhiều.”

Lăng Tú đưa hai nàng chìa khoá từ, nghĩ gì đó lại nói.

“Ngươi chờ ta một lát”

Nói rồi giả bộ bước vào phòng bên cạnh, lát sau đi ra cầm trên tay một củ khoai lang nướng.“Cái này dành cho cô, cô đang mang thai ăn khoai lang tốt cho đứa bé, ta dù sao cũng không phải loại người ác nhân bất nghĩa táng tận lương tâm.”

Bạch Diễm An nhìn củ khoai rồi nhìn Lăng Tú, ánh mắt như muốn hỏi nàng có phần sao?

“A Miên cô vào trước, ta có vài lời muốn nói cùng Bạch tiểu thư đây”

Nhìn Lăng Tú đột nhiên cười tủm tỉm làm A Miên trong lòng cảnh báo nguy hiểm, nàng vội lui vào trong. Chỉ còn lại Lăng Tú cùng Bạch Diễm An. Có vẻ vị Bạch tiểu thư này chưa nhận ra được mức độ nguy hiểm của sự việc, nàng còn đang nghĩ sẽ được ăn riêng.

“Lăng Tú, ta biết ngươi có giận ta chuyện ta mắng ngươi bà điên, bây giờ coi như ta xin lỗi ngươi. Ta ăn được chưa?”

Được rồi, Bạch Diễm An là đại tiểu thư nhà họ Bạch. Từ nhỏ sinh ra đã ngậm thìa vàng được mọi người vây quanh cung phụng nên tính nết có phần điêu ngoa tuỳ hứng nhưng lại ngây ngốc cho mình hơn mọi người. Bạch gia trong quân đội cũng có người làm chức to, cộng thêm kinh doanh bất động sản, so ra Bạch gia chỉ kém Chu gia một chút. Nhưng Hoắc gia hẳn sẽ không bằng hai nhà còn lại, dù sao Hoắc gia cũng là dựa vào Chu gia mà ăn nên làm ra. (2)

“Bạch tiểu thư, không đúng, Diễm An hầu gái. Ngươi hãy nhìn lại bộ đồ ngươi đang mặc trên người mà biết thân phận.

“Ngươi... ta...”

“Ngươi cái gì ngươi, ta cái gì ta, muốn ăn sao? Nếu người mang bầu ngay bây giờ ta sẽ cho ngươi ăn”



Lăng Tú bóp lấy má nàng nhìn nàng cười khinh bỉ, uổng công một khuôn mặt sinh đẹp, đầu óc lại không bằng con heo.Bạch Diễm An bị nàng bóp đến đau mới nhớ rằng người trước mặt không phải những cái kia xoay quanh nàng mà là một tên sát nhân máu lạnh giết người thẳng tay.

“Không hiểu sao, nhìn ngươi ta thấy thật ngứa mắt.”

Lăng Tú gắn giọng, ánh mắt trắng tím nhìn thẳng Bạch Diễm An, nếu lúc nàng có gương, nàng sẽ phát hiện tóc nàng không còn bồng bềnh di chuyển mà dựng đứng như lông nhím, nhọn hoắt.

Bạch Diễm An giãy dụa hòng thoát khỏi tay Lăng Tú, Lăng Tú thả tay, nàng lùi về sau ngã xuống đất thở hổn hển.

“Ta... ta sai rồi... ta xin lỗi.”

Bỏ ngoài tai lời nói, Lăng Tú cầm lấy một bên hông áo Bạch Diễm An tính xách nàng lên. Chỉ nghe “roẹt” một tiếng, chiếc áo không chịu nổi lực tay Lăng Tú bị xé rách một đường từ dưới hông áo lên tận trên cổ để lộ ra bên trong trắng trẻo không mặc đồ lót.

“Ngươi không mặc đồ bên trong?”

“Huhu ta có một bộ duy nhất, hôm nay giặt còn chưa khô.”

Bạch Diễm An ngồi bệt dưới đất khóc rống lên, Lăng Tú xoa trán.

“Im miệng hoặc ta giết ngươi!”

Dù cố để ngừng lại nhưng tiếng thút thít nho nhỏ vẫn không thể che giấu, cuối cùng Lăng Tú xìu người xuống thở dài. Nàng lại bỏ đi vào gian phòng bên cạnh và quay trở lại với một bộ quần áo mới kèm đồ nhỏ.“Mặc nhanh rồi cút vào trong phòng kia.

“Thay ở đây sao? Trước mặt ngươi?”

Gân xanh trên trán Lăng Tú nổi lên, nàng mở cửa phòng nơi có A Miên đang ngồi sẵn trên giường đem Bạch Diễm An cùng quần áo vứt vào rồi đóng cửa thật mạnh. Đau đầu, thật đau đầu.