Edit by Náppu
*
Lúc trước tổng cục muốn đem Cù Tầm Dương an bài cho bọn họ làm dẫn đường, bọn họ ngay từ đầu đều cự tuyệt.
Bọn họ là chiến đội mạnh nhất, cơ hồ hàng năm đều ra ngoài làm nhiệm vụ, mà nhiệm vụ của bọn họ thường thường đều là cấp bậc tương đối nguy hiểm, cho nên an bài một dẫn đường mới vừa thức tỉnh cái gì cũng cũng không hiểu cho bọn họ, đối với bọn họ mà nói là một chuyện phiền toái.
Nhưng kỳ thật bọn họ cũng biết tổng cục sẽ không an bài lung tung, nếu tổng cục khăng khăng muốn đem Cù Tầm Dương an bài cho bọn họ vậy nhất định sẽ có lý do.
Cho nên lúc tổng cục đem Cù Tầm Dương có xác suất xứng đôi cao đến trước mặt bọn họ, bọn họ cũng không có biện pháp cự tuyệt.
Dẫn đường đối với lính gác mà nói là độc dược cũng là giải dược, là tồn tại mà lính gác không thể tách rời.
Thân là lính gác cấp S, thực lực cường hãn, đồng thời lúc phản phệ cũng tương đồng, mỗi lần sử dụng quá độ tinh thần lực, lúc tinh thần lực sắp bạo tẩu hoặc là vào trạng thái sắp bạo tẩu, bọn họ cũng rất thống khổ, giống như là trường kỳ thiếu nước sau đó khó có thể chịu đựng khát khô, lại như là bị liệt hỏa đốt người, đầu sẽ đau như muốn nứt ra, khi lạnh khi nóng, đủ loại cảm xúc đối lập, sẽ vẫn luôn tra tấn bọn họ.
Chỉ khi có được khai thông mới có thể giảm bớt loại thống khổ này.
Thẩm Sơ Trạch khi đó là dẫn đường có xác suất xứng đôi cùng bọn họ cao nhất, nhưng bởi vì là C cấp cho nên không cách nào làm cho bọn họ đạt được đến khai thông hoàn mỹ, cho nên cuối cùng bọn họ vẫn tiếp nhận Cù Tầm Dương.
Chỉ là ban đầu, bọn họ đối với Cù Tầm Dương thật sự không có hảo cảm gì.
Cù Tầm Dương tham sống sợ chết, nhát gan yếu đuối, lớn lên cũng rất bình thường, trừ bỏ là cấp A còn có cùng bọn họ xác suất xứng đôi cao một chút, ở trong mắt bọn họ thật sự là không có bất luận ưu điểm gì.
Một chút gió thổi cỏ lay đã bị dọa chết khiếp, nói thật, ban đầu thật sự làm cho bọn họ rất vô ngữ.
Cường giả có thể thương hại kẻ yếu, nhưng không có khả năng cùng kẻ yếu đồng tình, càng không thích kẻ yếu trở thành đồng bọn của chính mình, bởi vì sẽ biến thành gánh nặng.
So với Thẩm Sơ Trạch mà nói, Thẩm Sơ Trạch kiên cường dũng cảm, tính cách lại hiền huệ, lớn lên cũng rất đáng yêu, trừ bỏ năng lực khai thông yếu, những cái khác đều so với Cù Tầm Dương tốt hơn.
Nhưng không thể không thừa nhận, chỉ có Cù Tầm Dương mới có thể giúp bọn họ hoàn mỹ khai thông, cũng chỉ có Cù Tầm Dương có thể khiến cho bọn họ được giải thoát khỏi cái loại cảm thụ thống khổ này, cho nên cho dù bọn họ chướng mắt Cù Tầm Dương, nhưng mà sự thật là bọn họ không có biện pháp rời khỏi Cù Tầm Dương.
Tất cả mọi chuyện nguy hiểm bọn họ đều đã trải qua, nhưng bị nhốt vào ảo giác là lần đầu tiên.
Có lẽ là do Cù Tầm Dương cùng bọn họ xác suất xứng đôi cao, tinh thần liên kết chặt chẽ, cho nên bọn họ mới bị nhốt vào ảo giác của Cù Tầm Dương.
Này xem như là tình huống nguy hiểm nhất từ trước tới nay bọn họ từng trải qua, bọn họ rất ít có loại thời điểm nào vô năng như vậy, khi đó nếu bọn họ không thể tỉnh lại đánh vỡ ảo giác vậy chỉ có con đường chết do tinh thần lực bị hút khô, nhưng đây là ảo giác của Cù Tầm Dương, cho nên chỉ có thể dựa vào Cù Tầm Dương.
Ban đầu trong lòng bốn người bọn họ kỳ thật đều không có hy vọng, Cù Tầm Dương là một gia hỏa yếu đuối như vậy.
Sợ cậu sẽ lùi bước, sợ cậu sẽ trốn tránh, cũng sợ cậu sẽ từ bỏ.
Nhưng mà không có.
Hứa Uyên nói Cù Tầm Dương một lần lại một lần tự mình hại mình cưỡng bách bản thân bảo trì thanh tỉnh, một bên cắt cánh tay chính mình, một bên khóc lóc thảm thiết, rõ ràng mỗi lần đều sẽ bị con quái vật trong phòng bếp kia dọa cho chết khiếp, nhưng vì đánh thức hắn, chỉ có thể lựa chọn một lần lại một lần kích thích quái vật, sau đó bị đánh bay, rất nhiều lần ngã trên mặt đất đều là vỡ đầu chảy máu ngất xỉu đi.
Nỗ lực nhiều lần như vậy đều thất bại, còn bị dọa thành bộ dáng kia, Hứa Uyên cũng rất lo lắng Cù Tầm Dương có thể kiên trì không nổi cuối cùng từ bỏ, như vậy bọn họ cũng chỉ có thể chờ chết.
Hắn nghĩ Cù Tầm Dương khẳng định là từng có ý niệm từ bỏ, nhưng cuối cùng vẫn là dục vọng cầu sinh chiến thắng sợ hãi.
Rõ ràng gia hỏa nhát gan yếu đuối như vậy, sợ đau, sợ chết, sợ quái vật, sợ tới mức run bần bật, tinh thần giống như tùy thời đều muốn hỏng mất, nhưng lại chính là một gia hỏa như vậy, lại dùng hết toàn lực, dùng chút sức lực ít ỏi kia của cậu đem hắn đánh thức.
Lúc Hứa Uyên tỉnh lại nghe thấy thanh âm la hét tuyệt vọng của Cù Tầm Dương, một khắc kia tâm hắn cư nhiên nhảy lên.
Lúc hắn tiếp được Cù Tầm Dương sau khi bị quái vật đánh bay, nhìn sắc mặt cậu tái nhợt đầy là nước mắt, còn có từng đạo vét thương trên cánh tay do tự cậu cường ngạnh cắt ra, hắn đột nhiên cảm thấy có chút đau lòng...
Cho nên sau chuyện này, bốn người bọn họ đối với Cù Tầm Dương đều có cái nhìn khác nhau, đến nỗi là cái gì đổi mới, hay là suy nghĩ trong lòng mỗi người bọn họ đều bất đồng.
......
Cù Tầm Dương chỉ ngủ một lát, những người khác cũng đều nghỉ ngơi chỉnh đốn một chút, sau đó Liên Hạc cho mọi người lập tức khởi hành về khu an toàn.
Ban đầu hộ tống những người này đến đây là bốn chiếc xe buýt, cho nên trở về cũng là bốn chiếc.
Bốn người ‘Nộ Hải’ mỗi người phụ trách bảo hộ một chiếc xe, Liên Hạc thân là đội trưởng đương nhiên đi đầu ngồi lên chiếc xe số một, Cù Tầm Dương được an bài ngồi cùng hắn.
Lúc Liên Hạc an bài vị trí cho những người khác, Thẩm Sơ Trạch nói hắn cũng muốn ngồi xe số một, Liên Hạc không cự tuyệt.
Bất quá việc này Cù Tầm Dương cũng không biết, cậu quá mệt mỏi, tinh thần vẫn luôn không thể khôi phục lại, cho nên cậu lên xe buýt rất sớm, ngồi ở hàng ghế cuối cùng dựa vào cửa sổ nhắm mắt nghỉ ngơi.
Chỉ trong chốc lát cậu đã ngủ, mơ mơ màng màng cảm giác có người ngồi xuống bên cạnh, sau đó xe liền bắt đầu xóc nảy.
Cậu quên mất, cuối xe là vị trí xóc nảy nhất, chuyện này làm cho cậu ngủ rất không thoải mái, nhưng cho dù như thế cậu vẫn không tỉnh lại, chỉ cau mày vô thức thay đổi vị trí đầu.
Lúc nửa ngủ nửa tỉnh cậu đột nhiên cảm giác thân thể được nâng lên một chút, sau đó thật giống như rơi vào một địa phương vừa mềm vừa cứng vừa phi thường ấm áp, cậu giật giật điều chỉnh tư thế thoải mái, sau đó lập tức lâm vào ngủ say...
Cậu không biết ngồi bên cạnh chính là Liên Hạc, mà địa phương làm cậu cảm thấy thoải mái là trong lòng của Liên Hạc.
......
Liên Hạc đem tất cả mọi người an bài xong sau đó lên xe cuối cùng, Thẩm Sơ Trạch vẫn luôn chờ bên cạnh Liên Hạc sau đó cũng cùng hắn lên xe.
Liên Hạc vừa lên xe đã thấy Cù Tầm Dương ngồi ở cuối xe đã ngủ rồi, tên kia đầu không ngừng gật gù từng cái từng cái.
Thẩm Sơ Trạch đi theo phía sau hỏi hắn: “A Hạc, anh ngồi cùng em sao?”
“Không được, cậu không phải say xe sao, ngồi phía trước đi.” Liên Hạc nói xong liền đi thẳng đến ghế cuối cùng, sau đó ngồi xuống bên cạnh Cù Tầm Dương.
Thẩm Sơ Trạch do dự một lát, cuối cùng vẫn là ngồi xuống vị trí giữa xe, hắn ngồi xe buýt thật sự sẽ say xe.
Liên Hạc kỳ thật cũng không nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy bản thân hẳn là nên ngồi bên cạnh dẫn đường của chính mình, chỉ là sau khi xe khởi động, vị trí cuối cùng này thật sự quá xóc nảy, bất quá kỳ thật xóc nảy này với hắn mà nói cũng không tính là cái gì, chỉ là Cù Tầm Dương lại không có khả năng ngủ thoải mái.
Xe mới chạy một lát, Cù Tầm Dương đã bắt đầu không ngừng nhích tới nhích lui, trong miệng còn phát ra tiếng hừ hừ bất mãn.
Lúc thì dựa lên cửa kính, đầu bị đập đau lại đổi đến trên vai hắn, sau đó cảm thấy không thoải mái lại ngửa ra sau dựa vào lưng ghế, sau đó lại dựa trở lại trên vai hắn.
Chỉ là vô luận cách nào cũng không thoải mái, cậu rơi vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê.
Ảo giác lần này hao tổn rất nhiều tinh thần lực của cậu, trở về chỉ sợ cậu còn phải nghỉ dưỡng một đoạn thời gian mới có thể khôi phục lại.
Lúc Cù Tầm Dương một lần nữa thay đổi tư thế, Liên Hạc rốt cuộc nhìn không được nữa trực tiếp đem cậu ôm lên, để Cù Tầm Dương ngồi trên đùi hắn, nửa nằm ở trong lòng ngực hắn.
Sau khi được hắn ôm lấy, Cù Tầm Dương chỉ hơi điều chỉnh tư thế một chút, sau đó mày liền giãn ra, ôm lấy cánh tay hắn ngủ sâu.
Mà trùng hợp lúc Liên Hạc đem Cù Tầm Dương bế lên, Thẩm Sơ Trạch vừa lúc quay đầu lại nhìn bọn họ, sau đó liền ngây ngẩn cả người.
Hắn cứ như vậy ngơ ngác nhìn Liên Hạc làm những động tác kia, thẳng đến khi cùng Liên Hạc đối diện tầm mắt, hắn mới lập tức quay lại đầu, sau đó hắn phát hiện trong lòng bàn tay đang nắm chặt của chính mình tất cả đều là mồ hôi lạnh, ngay cả hô hấp cũng trở nên dồn dập, tim đập cũng nhanh đến không bình thường.
Trong đầu hắn vẫn luôn hiện lên hình ảnh Liên Hạc bế lên Cù Tầm Dương, còn có hình ảnh Cù Tầm Dương tiến vào trong lòng ngực Liên Hạc, hắn không muốn lại suy nghĩ, nhưng chính là khống chế không được, tầm nhìn trước mắt chậm rãi trở nên mơ hồ, hắn không ngừng chớp mắt, đột nhiên có loại cảm giác ngày càng thở không nổi...
......
Trên đường sợ thân thể Cù Tầm Dương ngủ đến tê rần, Liên Hạc còn nâng mông cậu giúp cậu thay đổi tư thế một chút, còn giúp Cù Tầm Dương điều chỉnh tay chân.
Ngồi ở vị trí cuối cùng còn có một lính gác, hắn nhìn Liên Hạc làm ra một loạt động tác này, nội tâm ẩn ẩn có chút kinh ngạc, hắn từng nghe nói qua đội trưởng ‘Nộ Hải’ đối xử với dẫn đường là vô tình nhất, nghe nói trước kia lúc chưa có Thẩm Sơ Trạch, dẫn đường với hắn mà nói giống như là đồ dùng một lần, là cái loại dùng xong liền ném, nghe nói rất nhiều dẫn đường chung tình với hắn, đều vội vàng cầu được làm dẫn đường của hắn, nhưng vị đội trưởng này mỗi lần đều phi thường tàn nhẫn vô tình cự tuyệt, nguyên bản còn tưởng rằng chỉ có Thẩm Sơ Trạch đối với bọn họ là bất đồng, hiện tại xem ra vị đội trưởng này đối với dẫn đường mới này giống như cũng rất ôn nhu, xem ra lời đồn cũng không nhất định đều là sự thật.
Cù Tầm Dương là bị Liên Hạc đánh thức, vừa tỉnh đã phát hiện chính mình cư nhiên đang ngủ trong lòng ngực Liên Hạc, cậu thiếu chút nữa nhảy dựng lên, thật sự là có chút bị dọa tới rồi.
Cậu tưởng chính mình ngủ rồi bò vào trong lòng Liên Hạc, tuy rằng cậu như thế nào cũng nghĩ không ra sao cậu làm được.
Đương nhiên, Liên Hạc cũng không giải thích, chỉ buông tay để cậu xuống xe.
Cậu tay chân nhanh chóng cùng đứng lên, xấu hổ nhìn loạn khắp nơi, sau đó phát hiện bọn họ đã trở lại khu an toàn, hơn nữa hiện tại xe đang ngừng bên đường cách nơi bọn họ ở không xa, trên xe buýt cũng chỉ thừa lại bọn họ, ngay cả Dịch Dữ Kiệt, Hứa Uyên, cùng Sở Tri Nam đều ở trên chiếc xe này, cho nên xe buýt hẳn là cố ý đưa bọn họ trở về, bọn họ cũng là đoàn người cuối cùng.
Hứa Uyên chế nhạo nói: “Cừu con cậu ngủ đến thật là thoải mái a, một đường này tiếng ngáy của cậu tôi đều nghe được”
Mặt cậu nháy mắt trướng đến đỏ bừng, cậu cư nhiên... một đường đều khò khè sao?
Cái loại xấu hổ này thật sự làm cậu muốn chui xuống gầm xe.
Tầm mắt Hứa Uyên từ trên người cậu chuyển qua trên người Liên Hạc, sau đó cong khóe môi xuống xe.
Những người khác cũng lục tục xuống xe, Cù Tầm Dương đi phía sau Thẩm Sơ Trạch, xuống xe, bất quá cậu cảm thấy Thẩm Sơ Trạch thoạt nhìn giống như tâm tình không tốt, nhưng cậu vẫn luôn ngủ nên cũng không rõ nguyên nhân, cũng không lo lắng nghĩ nhiều.
Hiện tại đã quá giờ trưa, Liên Hạc mang theo bọn họ tùy tiện ở tiệm cơm nhỏ quanh đó ăn cơm trưa, sau khi trở về Cù Tầm Dương trực tiếp lên lầu tiếp tục ngủ, cậu vẫn là rất mệt.
Lần này cậu ngủ đến sáu giờ rồi được Hứa Uyên đánh thức, Hứa Uyên bảo cậu xuống dưới ăn cơm chiều.
Dĩ vãng loại việc này đều là Thẩm Sơ Trạch làm, cho nên biến thành Hứa Uyên cậu rất không quen.
Bất quá ngủ nhiều như vậy, làm cho loại cảm giác thân thể bị đào rỗng hòa hoãn hơn rất nhiều.
Chờ cậu ngáp một cái xuống lầu ngồi vào bàn cơm, mới vừa cầm lấy đũa chuẩn bị ăn cơm, Hứa Uyên đột nhiên đem một cái notebook mới tinh đưa tới trước mặt cậu.
Cậu ngây ngẩn cả người, nhất thời có chút phản ứng không kịp: “Này... Vì sao đột nhiên lại cho tôi máy tính?”
Hứa Uyên cười tủm tỉm nói: “Cậu không phải rất muốn sao?”
“Anh sao lại biết được?!”
Cậu đã từng rất muốn một cái máy tính, nhưng bởi vì điều kiện không cho phép, cho nên cậu chưa từng hy vọng qua.
Hứa Uyên nghiêng đầu cười nói: “Cậu đoán xem.”
“...”
Không phải là bởi vì ở trong ảo giác cậu nói muốn máy tính đi? Kết quả cậu mới vừa sinh ra cái ý niệm này, liền nghe thấy Dịch Dữ Kiệt hừ lạnh nói: “Cái ảo giác kia ở trong tiềm thức của cậu thành lập, một khi đã như vậy chính là dựa theo những ý muốn của cậu bày biện ra.”
Cho nên thật sự bởi vì như vậy, bọn họ đã biết suy nghĩ trong lòng cậu...
Vậy...
Dịch Dữ Kiệt nói: “Cho nên cậu muốn người nhà, huynh đệ, bằng hữu, người yêu, đều xuất hiện.”
“...”
Người nhà, huynh đệ, bằng hữu, người yêu...
Tưởng tượng đến quan hệ của bốn người này ở trong ảo giác, cậu nháy mắt cảm thấy không chỗ dung thân!!
Nhưng lúc này Hứa Uyên cố tình còn vuốt cằm hỏi cậu: “Tôi nghĩ không ra, vì sao thân phận bạn trai này lại là Sở Tri Nam?”
Cậu nơi nào có thể trả lời được? Chính cậu cũng nghĩ không ra vì sao lại là Sở Tri Nam, rõ ràng Dịch Dữ Kiệt mới càng hợp lý hơn, dù sao cũng là người mà nội tâm cậu sinh ra rung động.
Cậu chỉ có thể liều mạng đem mặt vùi vào bát cơm, ý đồ dùng việc ăn cơm trốn tránh vấn đề này, chỉ tiếc cả khuôn mặt vẫn là đỏ đến phảng phất muốn xuất huyết.
Sở Tri Nam rõ ràng ngày thường luôn là mặt lạnh đối với cái gì cũng không hứng thú cư nhiên cũng đột nhiên mở miệng nói một câu: “Tôi cũng muốn biết.”
Làm cậu thiếu chút nữa sặc cơm.
Gia hỏa này làm cái gì a, hắn không phải đối với mấy chuyện này không có hứng thú sao?
Đầu cậu thật sự là đều căng ra, đừng hỏi cậu, cậu cũng không biết a...
Sau đó ngay lúc đầu cậu sắp muốn hôn mê, Thẩm Sơ Trạch đột nhiên buông đũa đứng lên, rầu rĩ nói một câu: “Em không ăn nữa.” Nói xong xoay người trực tiếp lên lầu.