Tận Thế Dẫn Đường - Khinh Giác

Chương 27




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit by Náppu
*
Cù Tầm Dương ở trong hoảng sợ tỉnh lại, nhưng cậu không có dũng khí mở mắt, cậu sợ hãi bản thân sẽ trở về căn phòng kia, càng sợ hãi hết thảy sẽ một lần nữa phục hồi như cũ, cậu sợ mọi nỗ lực đều uổng phí, cậu đã sắp chịu đựng không nổi.
"Cừu con, đừng sợ, tôi đã tỉnh lại."
Thẳng đến khi nghe thấy thanh âm của Hứa Uyên, cậu mới mở choàng mắt, phát hiện chính mình đang được Hứa Uyên ôm vào trong ngực, một khắc kia mọi cảm xúc đều sụp đổ, cậu ôm chặt lấy Hứa Uyên lớn tiếng khóc rống lên.
Rốt cuộc, cậu rốt cuộc không còn một mình...
"Tôi rất sợ hãi, tôi thật sự rất sợ hãi, tôi một mình, tôi một mình đối mặt với mấy thứ đó, tôi thật sự rất sợ hãi..." Cù Tầm Dương một bên khóc rống, một bên lặp lại những lời này.
Hứa Uyên vẫn luôn vỗ nhẹ lưng cậu, nhẹ giọng trấn an, "Tôi biết, tôi biết."
Tuy rằng hắn lâm vào hôn mê, nhưng kỳ thật ý thức của hắn vẫn luôn thanh tỉnh, chỉ là hắn không cách nào tỉnh lại mà thôi, cho nên hắn có thể cảm giác được Cù Tầm Dương một lần lại một lần nỗ lực tiếp cận hắn, nhưng một lần lại một lần thất bại.
Kỳ thật hắn cũng lo lắng Cù Tầm Dương có thể bởi vì quá khó khăn cuối cùng từ bỏ, nhưng còn tốt, Cù Tầm Dương vẫn luôn không có từ bỏ, dục vọng cầu sinh của cậu rất mạnh, Hứa Uyên hiện tại mới phát giác Cù Tầm Dương sợ chết vẫn là chuyện tốt.
Cù Tầm Dương rất có một bộ dáng muốn đem chính mình khóc đến ngất xỉu, tuy rằng Hứa Uyên biết cậu rất không dễ dàng, nhưng bây giờ còn có chuyện càng quan trọng hơn chờ bọn họ làm.
"Tầm Dương, cậu trước bình tĩnh lại, chúng ta còn phải chạy trốn ra ngoài, có chuyện cần cậu tới làm, cậu trước đừng khóc được không?"
Nghe thấy còn có việc cần cậu tới làm, Cù Tầm Dương lại bắt đầu lùi bước, "Chuyện gì? Tôi, tôi không được... Tôi hiện tại, cả người đều nhũn ra..."
Hứa Uyên bất đắc dĩ cười nói: "Không phải chuyện gì đáng sợ đâu, chỉ cần cậu một lần nữa để ảo giác khống chế mà thôi."
"Có ý gì?"
Hứa Uyên nói: "Cái ảo giác này là lợi dụng cậu thành lập nên, chính là để vây khốn chúng ta đem chúng ta trực tiếp giết chết trong ảo giác, nhưng hiện tại cậu lại thanh tỉnh, cậu xem cảnh tượng bốn phía đều bị phá thành mảnh nhỏ, mấy người Liên Hạc hiện tại bị nhốt ở bên trong hư vô, tôi không cách nào tìm được bọn họ, chỉ có để cậu một lần nữa bị khống chế mới có thể làm cho thế giới giả dối này một lần nữa trở nên chân thật, như vậy tôi mới có thể tìm những người khác."
"Tôi nghe không hiểu, anh nói là ảo giác do tôi thành lập?"
Hứa Uyên nói: "Không phải ý này, chuyện này chờ đi ra ngoài sẽ cùng cậu chậm rãi nói, hiện tại tôi muốn buông cậu ra."
"Từ từ, từ từ..." Cậu dùng sức bắt lấy cánh tay Hứa Uyên, "Anh thật sự là Hứa Uyên đúng không? Anh sẽ cứu tôi đi ra ngoài đúng không? Anh sẽ không lại hôn mê nữa đi? Chúng ta có thể rời khỏi nơi này đúng không? Tôi, tôi có thể tin tưởng anh không?"
Hứa Uyên cúi đầu khẽ hôn môi Cù Tầm Dương, "Đúng vậy, chờ cậu lần sau tỉnh táo lại, chúng tôi đều sẽ ở bên cạnh, cậu sẽ không lại chỉ có một mình, chúng tôi sẽ bảo hộ cậu."
Cậu gắt gao nhìn chằm chằm Hứa Uyên, Hứa Uyên cũng nhìn lại cậu, trong ánh mắt là ôn nhu cậu chưa từng thấy qua.
Tuy rằng cậu vẫn rất bất an, nhưng vẫn buông lỏng ra cánh tay Hứa Uyên, "Được, tôi tin tưởng anh."
Hứa Uyên buông lỏng tay ra, hắn cùng Cù Tầm Dương tách ra tinh thần liên kết, ánh mắt Cù Tầm Dương liền bắt đầu trở nên trống rỗng.
Chờ ảo giác một lần nữa khống chế ý thức Cù Tầm Dương, cảnh tượng rách nát bốn phía bắt đầu nhanh chóng trùng kiến.
Hình ảnh vừa chuyển, Hứa Uyên đã về tới trên ghế lúc trước ở bàn ăn, Cù Tầm Dương không thấy đâu, thay thế cậu chính là một cái notebook đặt ở trên đùi hắn.
Hắn đem notebook ném lên bàn cơm, cảm thấy có chút buồn cười, bởi vì hắn cẩn thận hồi tưởng một chút, phát hiện chính mình mấy ngày nay cư nhiên đều ở cái vị trí này vượt qua.
Hứa Uyên đi lên lầu, phía trên chỉ có một cửa phòng, là phòng của Cù Tầm Dương.
Dịch Dữ Kiệt không có khả năng ở trong phòng Cù Tầm Dương, như vậy chỉ có một khả năng, đó chính là ở trong tường.
Hứa Uyên ở hai bên mặt tường sờ soạng một chút, thật đúng là sờ đến một nơi có thể xuyên thấu, sau khi đem bàn tay tiến vào liền sờ đến được một cánh tay, hắn dùng sức túm ra được Dịch Dữ Kiệt đang nhắm chặt hai mắt từ bên trong tường.
"Hắc."
Tâm lý của Hứa Uyên lập tức cân bằng, rốt cuộc so với ngốc ở trong tường, đãi ngộ ngồi trên ghế vẫn là tốt hơn rất nhiều.
Hắn trực tiếp cho bụng của Dịch Dữ Kiệt một quyền, một sóng năng lượng nhỏ đánh tới thân thể Dịch Dữ Kiệt, Dịch Dữ Kiệt lập tức thanh tỉnh.
"Cậu mẹ nó!" Dịch Dữ Kiệt ôm bụng tức giận mắng một câu.
Hứa Uyên cười tủm tỉm chỉ chỉ đầu chính mình tràn đầy vết máu, "Tôi chỉ nhẹ nhàng đánh cậu một quyền, Tầm Dương còn trực tiếp ném tôi vỡ đầu chảy máu đây."
Dịch Dữ Kiệt hơi hơi nhíu mi: "Đừng nhiều lời, nhanh chóng đánh thức Cù Tầm Dương tìm bọn Liên Hạc, tinh thần lực bị cắn nuốt càng lúc càng nhanh, cứ như vậy chúng ta chống đỡ không được bao lâu."
Hứa Uyên thu hồi tươi cười, đi theo Dịch Dữ Kiệt vào phòng Cù Tầm Dương.
Bọn họ không đánh bị thương Cù Tầm Dương, dưới tình huống bình thường đánh thức cậu, Cù Tầm Dương xoa đôi mắt vừa mới tỉnh lại còn có chút nghi hoặc.
Hứa Uyên mỉm cười bảo cậu nhanh chóng rời giường, nói cậu sắp muộn, bọn họ đưa cậu đến trường học.
Tuy rằng Cù Tầm Dương không rõ hai ca ca chán ghét này vì sao lại trở nên ân cần như vậy, nhưng dưới sự thúc giục của bọn họ cậu vẫn là không tình nguyện rời khỏi giường.
Quái vật giả mạo mẹ bọn họ đã bị Hứa Uyên giết chết, cho nên ảo giác sửa đổi ký ức Cù Tầm Dương làm cậu nghĩ đã không còn mẹ.
Thời điểm Hứa Uyên cùng Dịch Dữ Kiệt đi theo Cù Tầm Dương ra cửa, tận mắt thấy cảnh tượng chung quanh chậm rãi dựng lên, hành lang ngoài cửa, thang máy, chỉ có Cù Tầm Dương phải trải qua mới có thể rút đi hắc ám mà hiển hiện ra.
Nhưng mà Cù Tầm Dương là chủ nhân ảo giác lại phát hiện không được cảnh tượng quái dị đó.
Bọn họ xuống lầu liền thấy Liên Hạc nằm trên mặt đất, Cù Tầm Dương cũng thấy, nhưng cậu cũng sẽ không cảm thấy kỳ quái, chỉ nhìn Liên Hạc liếc mắt một cái rồi tiếp tục đi tới phía trước.
Bọn họ cũng không nghĩ tới sẽ dễ dàng tìm được Liên Hạc như vậy, bởi vì hai người bọn họ vẫn luôn bị nhốt ở trong căn nhà kia, cho nên cũng không rõ ràng Liên Hạc ở trong ảo giác là nhân vật gì.
Bất quá sau đó bọn họ sẽ biết, cũng biết mấy ngày nay ở trong ảo giác trừ bỏ thời gian cùng Cù Tầm Dương đi tới trường học, thời gian còn lại Liên Hạc đều là đứng ở dưới lầu vượt qua.
Vì thế Hứa Uyên lại cười nhạo bọn họ một hồi lâu.
Dịch Dữ Kiệt đi qua đem Liên Hạc từ trên mặt đất túm lên.
Sau khi Liên Hạc tỉnh lại, bọn họ đều không cần nói thêm cái gì, trực tiếp đuổi kịp Cù Tầm Dương đi tới trường học.
Ở trong hành lang chỉ có một gian phòng học duy nhất, thấy Sở Tri Nam đang quỳ rạp trên mặt đất.
Sau đó nghe nói Sở Tri Nam ở trong ảo giác mấy ngày nay mỗi ngày đều đứng ở hành lang trường học vượt qua, Hứa Uyên lại vô tình cười nhạo, nhưng sau khi biết thân phận của Sở Tri Nam ở trong ảo giác, hắn liền cười không nổi.
Chờ Sở Tri Nam cũng thanh tỉnh, Hứa Uyên mới chạy vào phòng học ôm chặt Cù Tầm Dương đang chuẩn bị ngồi xuống.
Trong nháy mắt tinh thần liên kết, Cù Tầm Dương một lần nữa thanh tỉnh lại, vừa nhấc đầu liền thấy chính mình được Hứa Uyên ôm vào trong ngực, sau đó lại nhìn thấy ba người Dịch Dữ Kiệt, Liên Hạc, Sở Tri Nam từ ngoài cửa đi vào, trái tim cậu bắt đầu kịch liệt rung động, nước mắt lại lần nữa mơ hồ chảy ra.
Cậu khóc lóc nói: "Chúng ta, hiện tại, hiện tại có phải có thể thoát khỏi ảo giác rồi không?"
Hứa Uyên giúp cậu xoa xoa hai mắt, đáp một câu còn chưa được.
"Vì sao a?"
Nếu bọn họ đều thanh tỉnh, vì sao còn không thể dẫn cậu thoát khỏi nơi này?
Liên Hạc nói: "Cậu phải tìm ra trong phòng học này có lính gác cầm tinh hạch năng lượng hay không, nếu không lấy tinh thần lực chúng ta hiện tại không thể đóng lại hố đen rời khỏi ảo giác."
Cậu ngẩn ngơ: "Tôi, tôi phải tìm như thế nào? Các anh, các anh tìm không thấy sao?"
Liên Hạc lắc đầu: "Không được, ở trong mắt chúng ta, người ngồi ở chỗ này đều là bóng dáng màu đen."
"Nhưng bọn họ hiện tại tất cả đều ghé vào trên bàn, tôi phải từng bước từng bước tìm sao? Chính là, tôi chưa từng thấy qua lính gác kia, tôi không biết ai mới là hắn..."
Hứa Uyên nói: "Từng bước từng bước tìm sợ là không còn kịp, Cừu con, cậu hồi tưởng lại một chút, mấy ngày nay ở trong phòng học này có người nào là kỳ quái nhất."
Cậu ngơ ngác lắc đầu: "Tôi, tôi không có ấn tượng."
Dịch Dữ Kiệt nói: "Cứ ngẫm lại, có gia hỏa nào hành vi quái dị không."
Hứa Uyên suy yếu cười: "Cừu con cậu cần phải suy nghĩ nhanh lên, bằng không tinh thần lực của chúng ta sắp bị hút khô rồi, sẽ chết thẳng cẳng."
Lúc này Cù Tầm Dương mới phát hiện bốn người bọn họ sắc mặt đều rất tái nhợt, bọn họ đứng ở nơi đó đều như là đang kiên cường chống đỡ.
Thấy bọn họ đều trở nên suy yếu, cậu lại bắt đầu luống cuống.
Hứa Uyên ôm chặt cậu, giọng nói mềm nhẹ cổ vũ: "Cừu con, cậu có thể, cậu lúc trước đã dũng cảm như vậy, việc nhỏ này cậu làm được mà."
Không biết là Hứa Uyên trấn an nổi lên tác dụng, hay là hắn ôm nổi lên tác dụng, dù sao nội tâm bất an của cậu đã phai nhạt rất nhiều.
Cậu nhắm mắt lại nỗ lực hồi tưởng đủ loại phát sinh trong phòng học, nhưng những hình ảnh đó đều trở nên mười phần mơ hồ, cậu liều mạng tưởng tượng, liều mạng nhớ lại, những hình ảnh trong đầu từng màn hiện lên, rất nhiều đều như là một bức tranh mosaic*, nhưng cậu đã chậm rãi bắt giữ được một ít gì đó.
Mấy ngày nay mỗi ngày đều là sinh hoạt lặp lại, cho nên người mỗi ngày trong phòng học cũng làm những chuyện lặp lại, nếu muốn nói có địa phương nào kì quái...
Cậu chỉ vào nam sinh ngồi ở giữa hàng đầu nói: "Chỉ có hắn là khác biệt, vẫn luôn ghé vào trên bàn, giống như... Chưa từng tỉnh lại."
Cậu mới vừa nói xong, Sở Tri Nam đã tiến đến nắm lên nam sinh kia, tay phải trực tiếp cắm vào ngực nam sinh đó.
Cậu sợ tới mức kinh hô.
Bất quá cũng không có tình huống máu chảy thành sông, phá vỡ ngực xuất hiện..
Lúc Sở Tri Nam rút tay ra, ngực nam sinh kia hoàn hảo không tổn hao gì, chỉ là trong tay Sở Tri Nam nhiều thêm một viên tinh thể màu sắc bất quy tắc rực rỡ lung linh.
Ngay lúc tinh thể này xuất hiện, cảnh tượng bốn phía bắt đầu sụp đổ, những người nguyên bản đang ghé vào trên bàn tất cả đều sôi nổi té lăn quay trên mặt đất.
Hắc ám giống như là nước biển dũng mãnh tràn đến, phảng phất muốn đem toàn bộ bọn họ cắn nuốt.
Đúng lúc này, trong tay Sở Tri Nam xuất hiện ánh sáng rực rỡ lóa mắt, ánh sáng màu sắc rực rỡ trộn lẫn với ánh sáng kim sắc màu vàng bao lấy cả người hắn, tinh thể kia giống như đang chậm rãi dung nhập vào thân thể hắn, những ánh sáng đó trong nháy mắt trở nên phi thường mãnh liệt, phảng phất so với ánh mặt trời còn phải nóng gấp trăm lần trực tiếp phá vỡ hắc ám, đâm vào hai mắt Cù Tầm Dương căn bản không mở ra được.
Giây tiếp theo sóng năng lượng mãnh liệt từ thân thể Sở Tri Nam lao ra bốn phương tám hướng, chấn động tạc nứt ra khe hở, mặt đất bắt đầu kịch liệt chấn động, cảm giác không khí đều bị đánh rách nát tả tơi.
Tuy rằng Hứa Uyên đem cậu bảo hộ trong lòng ngực, nhưng luồng sóng năng lượng này thật sự quá mức mạnh mẽ, vẫn là chấn động đến trong cổ họng cậu nảy lên từng đợt máu tươi.
Cù Tầm Dương bắt đầu cảm thấy say xe, trợn trắng mắt nửa tỉnh nửa mê, cậu bị chấn động đến mức khi nào bình ổn, khi nào bọn họ rời khỏi ảo giác cũng không biết.
Thẳng đến lúc Hứa Uyên vỗ mặt rồi kêu tên của cậu, cậu mới chậm rãi mở mắt.
"Chúng ta có phải đã rời khỏi ảo giác rồi không?"
Hứa Uyên gật gật đầu: "Não tinh chế tạo ảo giác đã bị Sở Tri Nam cho nổ nát, hố đen cũng đã được đóng lại."
Cậu rốt cuộc yên tâm, hữu khí vô lực nói một câu: "Tôi mệt quá."
Hứa Uyên cười nói: "Vậy cậu cứ trực tiếp nằm trong lòng tôi ngủ đi."
Cậu thấp giọng ừ một tiếng, sau đó nhắm hai mắt lại, chỉ là giây tiếp theo liền nghe thấy có người hướng chỗ bọn họ bên này chạy tới, sau đó chính là thanh âm khóc nức nở của Thẩm Sơ Trạch: "A Hạc! Dữ Kiệt! Hứa Uyên! Tri Nam! Thật tốt quá, các anh không có việc gì! Các anh đột nhiên biến mất, thật sự hù chết em."
Cậu có chút khó chịu nhíu mi.
Hứa Uyên nhận ra, bế cậu lên rời đi trước.
Chờ cậu tỉnh ngủ, mới từ trong miệng bọn họ chậm rãi hiểu được ngọn nguồn mọi chuyện.
Hố đen lần này cũng là loại ba, có năng lực chế tạo ảo giác cùng khống chế đại não nhân loại.
Ban đầu bọn họ cho rằng nhiều nhất chính là bị nhốt ở trong nhà xưởng đối mặt một ít ảo giác giả dối mà thôi, nhưng ảo giác thông thường không mê hoặc được bọn họ, cho nên bọn họ mới có thể thành thạo tìm kiếm phương pháp phá giải như vậy, thuận tiện tìm kiếm tinh hạch năng lượng.
Không nghĩ tới cái não tinh kia có thể mượn ý thức của Cù Tầm Dương chế tạo ra một thế giới giả dối hơn nữa đem bọn họ đều mệt nhọc kéo vào, hơn nữa cũng làm cho bọn họ mất đi ý thức tự chủ.
Thông qua Thẩm Sơ Trạch miêu tả, bọn họ cũng cùng những người lúc trước giống nhau, là biến mất vào hư không.
Liên Hạc nói bọn họ cũng là lần đầu tiên gặp phải não tinh có thể mượn ý thức nhân loại chế tạo ra một thế giới giả dối khác.
Còn tốt cái Cù Tầm Dương muốn chỉ là sinh hoạt đơn giản bình thường, lại còn vừa lúc cho bốn người bọn họ đều xem như có thân phận gần gũi, lúc này mới làm tốc độ hố đen hấp thụ tinh thần lực của bọn họ trở nên thong thả đi rất nhiều, cho bọn họ cơ hội.
Bởi vì thế giới này là từ ý thức của Cù Tầm Dương thành lập, cho nên cậu chính là chủ nhân nơi này, cũng vì như vậy con quái vật kia mới không giết chết cậu, bởi vì chỉ cần Cù Tầm Dương chết, hố đen kia sẽ không thể vây khốn bốn người Liên Hạc.
Hố đen vẫn luôn cuồn cuộn không ngừng hấp thụ tinh thần lực của bọn họ, về sau bốn người bọn họ lâm vào hôn mê cũng là vì tinh thần lực bị hấp thụ tới cực hạn, bất quá cũng bởi vì nguyên nhân này làm cho bọn họ khôi phục lại ý thức tự chủ.
Chờ đến khi tinh thần lực của bọn họ bị hút khô sẽ thật sự chỉ cách cửa tử một bước chân.
Nhưng lúc này bọn họ đã không thể tự thân tỉnh lại, cho nên chỉ có thể dựa vào Cù Tầm Dương.
Mèo mướp cắn Cù Tầm Dương một ngụm là tinh thần thể của Hứa Uyên, chính là con hổ trắng bự kia.
Cù Tầm Dương nghe đến đó nhịn không được hỏi một câu: "Sao Tiểu khả ái lại biến thành một con mèo?"
Hứa Uyên nói hình thể của nó sở dĩ biến thành mèo nhỏ là bởi vì khi đó hắn năng lực yếu đi, có thể để tinh thần thể xuất hiện đã rất không dễ dàng.
Hứa Uyên còn nói khi đó kỳ thật mấy người Liên Hạc đều phóng thích tinh thần thể muốn đánh thức hoàn toàn Cù Tầm Dương, nhưng tinh thần thể của bọn hắn đều bị lạc vào hư vô, không có biện pháp tìm được Cù Tầm Dương.
"Quả nhiên, vẫn là Tiểu khả ái của tôi giỏi nhất."
Dịch Dữ Kiệt hừ lạnh một tiếng.
Hứa Uyên nói: "Đương nhiên, Cừu con cũng rất thông minh, có thể nghĩ đến phải đánh thức tôi, biểu hiện khi đó của cậu thật đúng là khiến tôi lau mắt mà nhìn."
Hứa Uyên khích lệ làm cho tâm tình Cù Tầm Dương có chút sung sướng.
"Đúng rồi, tôi thấy tương đối kỳ quái chính là vì sao những người khác cũng sẽ ở trong ảo giác của tôi? Bọn họ không phải so với chúng ta biến mất sớm hơn một chút sao?"
Trong gian phòng học kia kỳ thật tất cả đều là người lúc trước biến mất ở chỗ này, hiện tại cũng đều đã tỉnh táo lại.
Liên Hạc suy đoán não tinh ở hố đen này hẳn là không thể đồng thời thành lập hai không gian khác nhau, cho nên mới đem tất cả bọn họ đều tiến vào ảo giác của Cù Tầm Dương.
Não tinh kia trước hết theo dõi lính gác có viên tinh hạch năng lượng kia, bất quá lính gác kia sau khi bị vây vào ảo giác liền đem tinh hạch dung nhập vào thân thể chính mình, nếu não tinh muốn mạnh mẽ cướp lấy, lính gác kia có thể cùng nó đồng quy vu tận, như vậy còn có thể đóng lại hố đen, đây cũng là nguyên nhân não tinh vẫn luôn không có được năng lượng của tinh hạch.
Cù Tầm Dương nhìn về phía Sở Tri Nam: "Vậy hiện tại tinh hạch năng lượng kia ở trong thân thể của anh?"
Sở Tri Nam như cũ mặt không biểu tình: "Không có, dùng xong rồi."
Khi đó cậu không biết nguyên lai năng lượng tinh hạch là vật phẩm tiêu hao, hơn nữa chỉ có lính gác từ cấp A trở lên mới có thể đem viên tinh hạch năng lượng này phát huy đến cực hạn.
Bất quá bởi vì trải qua lần này, cái nhìn của bọn họ đối với Cù Tầm Dương đều có chút đổi mới.
(*Tranh mosaic)