Tận Thế Dẫn Đường - Khinh Giác

Chương 12




Edit by Náppu
*
“Tầm Dương, tôi có thể tiến vào không?” Ngoài cửa truyền đến thanh âm của Chu Giai.
Căn phòng này là một trong số ít phòng vẫn còn có cửa, chỉ là phi thường xưa cũ, cũng không có khóa lại, mắt thấy Chu Giai muốn đẩy cửa vào, cậu hô lớn: “Đừng tiến vào!” Kêu xong cậu lại cảm thấy chính mình có chút quá mức kích động, hòa hoãn cảm xúc nói, “Có, có chuyện gì sao?”
“Tôi đem quần áo đến cho cậu, tôi để ở cửa phòng, cậu từ từ lấy mặc vào đi.”
“... Được, cảm ơn.”
Bọn họ biết rõ cậu trần truồng, cư nhiên còn để một nữ sinh như Chu Giai đưa quần áo cho cậu, không khỏi có chút thật quá đáng.
“Tôi đi xuống trước, cậu sửa sang lại xong rồi xuống dưới trực tiếp tìm tôi, tôi có để lại cơm cho cậu.”
Có lẽ là do đều là dẫn đường đi, hai nữ nhân trong đội đều phi thường tốt với cậu, nghĩ đến Phàn Nhạc Nhạc đã chết, trong lúc nhất thời cảm xúc khổ sở nảy lên trong lòng, cậu hơi nghẹn ngào đáp lại.
Chu Giai đứng ở cửa một lát, sau đó mới xoay người đi xuống lầu.
Cù Tầm Dương nhặt lên quần áo rách nát bên cạnh chà lau vết bẩn trên thân thể, sau đó mới mở cửa nhanh chóng đem quần áo sạch sẽ vào, Chu Giai thực tri kỷ, dưới quần áo còn lót túi ngăn cách với mặt đất đầy tro bụi.
Thay quần áo xong, cậu lại ngồi dưới đất nghỉ một hồi lâu, mới đứng dậy đi xuống lầu.
Cậu ở cửa thang lầu gặp được Liên Hạc, Liên Hạc nói cậu nhanh đi ăn cơm, “Chờ cậu ăn xong, chúng ta sẽ rời khỏi nơi này.”
Cậu gật gật đầu, sau đó liền thấy Chu Giai ở đối diện vẫy tay gọi.
Cậu đi qua ngồi xuống bên cạnh Chu Giai, Chu Giai đưa cho cậu một hộp cơm, cậu thấp giọng nói cảm ơn.
Chu Giai nói: “Nhanh ăn đi, khai thông rất tiêu hao thể lực, cậu khẳng định đã đói lả.”
Mặt cậu nháy mắt trở nên đỏ bừng, đem mặt chôn trong hộp cơm.
“Da mặt cậu thật mỏng.” Tuy rằng là trêu đùa, nhưng cảm xúc xủa Chu Giai lại có chút hạ xuống, thanh âm nghe cũng có chút khàn khàn, sắc mặt cô thoạt nhìn cũng không tốt.
Cậu biết khẳng định cũng là vì Phàn Nhạc Nhạc.
“Lại nói còn muốn cảm ơn cô đã lấy quần áo cho tôi.”
Chu Giai lắc đầu: “Không cần cảm ơn tôi, kỳ thật quần áo là Hứa Uyên nhờ tôi đưa cho cậu, nguyên bản là hắn đi đưa cho cậu, nhưng hắn nửa đường bị Liên Hạc gọi lại phái đi ra ngoài làm nhiệm vụ, khi đó tôi vừa lúc ở bên cạnh bọn họ, hắn mới nhờ tới tôi.”
“Như vậy sao.”
Cậu còn tưởng rằng những gia hỏa đó không quan tâm cậu.
“Ân.” Chu Giai dùng gậy khảy đống lửa, “Tôi nghe nói cậu tối hôm qua xin Hứa Uyên đi cứu Trương Hải Lương cùng Đới Thước.”
Trong cổ họng cậu một trận chua xót, “... Đúng, nhưng vẫn là không cứu được bọn họ.”
“Người yêu buổi sáng nói cho tôi, kỳ thật lúc Trương Hải Lương tự tiện rời đi, Liên Hạc giao cho Dịch Dữ Kiệt đuổi theo, Đới Thước cũng là khi đó đi theo.” Chu Giai vừa nói vừa khóc khóc nức nở: “Nếu Hải Lương ca không phải một lòng muốn chết, bằng thực lực hai người Hứa Uyên cùng Dịch Dữ Kiệt, sao có thể cứu không được hắn.”
Hốc mắt Cù Tầm Dương cũng có chút phiếm hồng, cậu nhíu mày: “Tôi thật sự
không hiểu, Trương Hải Lương sao lại một lòng muốn chết? Anh ta chết, Phàn tỷ cũng sẽ không sống lại, sao còn muốn hy sinh?”
Chu Giai hít sâu rất nhiều lần, mới bình phục cảm xúc nói: “Kỳ thật Hải Lương ca cùng Phàn tỷ là người yêu.”
Cậu vẻ mặt kinh ngạc, bởi vì cậu hoàn toàn không nghĩ tới.
Chu Giai nói: “Kỳ thật mọi người cũng chỉ biết Hải Lương ca thích Phàn tỷ, người biết bọn họ ở bên nhau cũng không nhiều. Tôi cũng là lần này trước lúc xuất phát phát hiện Phàn tỷ cùng Hải Lương ca so với trước kia thân mật hơn rất nhiều, lén trộm hỏi tỷ ấy mới biết được.”
Cù Tầm Dương không nói chen vào, yên lặng nghe.
“Phàn tỷ cùng Hải Lương ca là thanh mai trúc mã, bọn họ từ nhỏ cùng nhau lớn lên, chỉ là Phàn tỷ thức tỉnh sớm hơn Hải Lương ca, cho nên từ rất sớm đã tiến vào cục quản lý công tác, sau đó tỷ ấy cùng một lính gác yêu nhau về sau cũng kết hôn, Hải Lương ca còn đi tham dự hôn lễ của bọn họ, khi đó tất cả mọi người không biết Hải Lương ca thích Phàn tỷ, đến bản thân Phàn tỷ cũng không biết, thẳng đến sau đó chồng của Phàn tỷ hy sinh, Phàn tỷ chịu đả kích nặng không gượng dậy nổi, tình huống thân thể mỗi ngày đều xấu đi, Hải Lương ca vẫn luôn ở bên cạnh tỷ ấy dốc lòng chiếu cố, mới làm Phàn tỷ dần dần tỉnh táo lại, cũng từ khi đó mọi người mới biết được nguyên lai Hải Lương ca thích Phàn tỷ, cũng chậm rãi hiểu được Hải Lương ca kỳ thật đã thích Phàn tỷ mười mấy năm, nhưng hắn cho tới nay đều chỉ yên lặng trả giá, chưa từng hướng Phàn tỷ biểu đạt qua cảm tình, thẳng đến sau khi chồng của Phàn tỷ chết mới biểu hiện ra ngoài, chỉ là khi đó Phàn tỷ không muốn có lỗi với vong phu, cho nên vẫn luôn không tiếp thu Hải Lương ca, Hải Lương ca cũng không miễn cưỡng Phàn tỷ, Phàn tỷ sau đó trở thành dẫn đường của bọn họ, bọn họ cùng nhau cộng sự nhiều năm như vậy, vẫn luôn tôn trọng lẫn nhau, rất nhiều người trong tối ngoài sáng đều khuyên bảo Phàn tỷ đáp ứng Hải Lương ca, cũng cổ vũ Hải Lương ca nỗ lực hơn gì đó, nhưng Hải Lương ca lại nói có thể cùng Phàn tỷ ở chung như vậy hắn cũng rất thỏa mãn, hắn không muốn cưỡng bách Phàn tỷ, cũng không muốn Phàn tỷ không vui.”
“Nhiều năm chân tình đối đãi như vậy, Phàn tỷ hẳn là cũng đã sớm tiếp thu Hải Lương ca, cho nên lúc toii nghe thấy bọn họ ở bên nhau, thật sự rất vui vẻ, chỉ là... Chỉ là...” Chu Giai nói đến đây, khóc không thành tiếng: “Chỉ là tôi như thế nào cũng không thể tưởng được, sẽ biến thành kết quả như vậy...”
Nghe Chu Giai nói chuyện của Phàn Nhạc Nhạc cùng Trương Hải Lương, trong lòng cậu càng là ngũ vị tạp trần, mũi lên men, nước mắt cũng mơ hồ tràn ra.
“Vừa nãy cậu nói không hiểu Hải Lương ca vì sao phải đi chịu chết.” Chu Giai xoa xoa nước mắt, “Tôi nghĩ là bởi vì Hải Lương ca quá yêu Phàn tỷ đi.”
“Cậu hẳn là cũng thấy qua tinh thần thể hộ thuẫn, kỳ thật trừ bỏ bốn người ‘Nộ Hải’ kia có thể lấy sức một người khởi động vòng hộ thuẫn cường đại bảo hộ cậu, chúng tôi lại nhất định phải cần từ hai đến ba lính gác dùng tinh thần thể đồng thời phóng thích mới có thể củng cố bảo trụ cường độ vòng hộ thuẫn.”
“Chúng tôi khi đó bị hàng ngàn hàng vạn quái vật vây khốn, phải vừa duy trì vòng hộ thuẫn đồng thời còn phải giết chết số lượng nhiều quái vật như thế, đối với nhóm lính gác tinh thần lực tiêu hao cực đại, trước khi các cậu tới, chúng tôi đã khổ chiến rất lâu, trong lúc hỗn chiến đội của tôi cùng đội của Phàn tỷ bị ngăn cách rất xa, khi đó vì bảo hộ tôi cùng với giết ra một con đường máu, đội lính gác đã đem siêu năng lực sử dụng tới cực hạn, cho nên tinh thần lực của bọn họ đều đã muốn bạo tẩu, tôi nghĩ tình huống của đội Phàn tỷ cùng chúng tôi cũng không sai biệt lắm.”
“Cho nên khi đó để bảo hộ tôi, vòng hộ thuẫn đều là từ bốn lính gác cùng đồng thời thành lập, như vậy mới có thể củng cố vòng hộ thuẫn đồng thời cũng có thể để nhóm lính gác giảm bớt tinh thần lực tiêu hao, nhưng loại hộ thuẫn này giống như là một căn phòng do bốn cây cột trụ tinh thần dựng lên, nếu trong đó có bất luận cây nào sập xuống, ba cây khác sẽ không thể bổ túc, cho nên là không thể cho phép lính gác xuất hiện sai lầm.”
“Hải Lương ca vì cứu Đới Thước, dẫn tới vòng hộ thuẫn không ổn xuất hiện một cái khe nhỏ, khi đó hắn đến tay trái cũng từ bỏ, liều mạng chạy trở về muốn cứu Phàn tỷ, nhưng sao có thể tới kịp, khi đó cho dù là người lợi hại như Liên Hạc đại khái cũng không kịp đi, quái vật theo cái khe, tất cả đều bò vào trong, tôi nhìn không thấy, nhưng lúc ấy lính gác ở đó đều thấy được, người yêu của tôi nói lúc Phàn tỷ bị những con quái vật đó chia năm xẻ bảy, đến một tiếng hét thảm cũng không có, tôi biết, tỷ ấy là không muốn Hải Lương ca thống khổ.”
“Chính là Hải Lương ca sao lại có thể tha thứ cho chính mình? Là hắn dẫn tới vòng hộ thuẫn xuất hiện cái khe, hắn trơ mắt nhìn người mình yêu nhất chết thảm trước mắt, cậu nói hắn còn có thể sống được sao?”
Cù Tầm Dương chảy nước mắt, lắc đầu mười phần khó chịu nói: “Tôi... Tôi không biết...”
Chu Giai cũng mang theo nước mắt, cười khổ nói: “Tầm Dương cậu chưa từng yêu ai, cho nên cậu sẽ không hiểu, nếu tôi hại chết người tôi yêu nhất, tôi cũng sẽ chết cùng anh ấy, cho nên tôi hiểu được Hải Lương ca vì sao lại trở lại, hắn là báo thù, cũng là chết vì yêu.”
Cù Tầm Dương ngồi một chỗ, thật lâu hồi tưởng đến xuất thần.
Ban đầu cậu như thế nào cũng không nghĩ ra Trương Hải Lương vì sao phải đi chịu chết, nhưng hiện tại cậu giống như có một chút hiểu được, Trương Hải Lương không phải bởi vì tự trách cùng áy náy, mà là bởi vì hắn yêu sâu đậm Phàn Nhạc Nhạc, hắn không cách nào tiếp thu Phàn Nhạc Nhạc tử vong, càng không thể tiếp thu nguyên nhân là bởi vì chính hắn hại chết Phàn Nhạc Nhạc.
Hắn một mình trở lại đàn quái vật đại khái đã làm tốt chuẩn bị phải chết, chỉ là hắn không đoán trước được Đới Thước sẽ đi theo hắn...
Cù Tầm Dương trước nay không nghĩ tới tình yêu có thể làm người ta đạt được đến loại trình độ này, cậu cho rằng tình thân mới là tình cảm sâu sắc nhất trên thế giới này, nhưng cho dù như vậy, mẹ cậu đã chết, cậu vẫn là sống tạm bợ, cho dù mỗi khi nhớ tới chuyện này đều sẽ làm cậu rất thống khổ, làm cậu mỗi đêm đều khó có thể đi vào giấc ngủ, làm cậu trộm khóc thút thít, nhưng cậu vẫn sẽ sợ chết.
Khi đó cậu căn bản không thể tưởng tượng bản thân sẽ có một ngày cam tâm tình nguyện vì người khác mà chết đi.
Chu Giai đi rồi, cậu vẫn ngồi ở chỗ đó đưa lưng về phía những người khác rất lâu, cậu hiện tại mắt đỏ mũi hồng, vừa thấy liền biết là đã khóc, thật sự quá mất mặt.
“Tôi nhớ rõ cậu làm nam a? Như thế nào mỗi ngày đều giống như nữ nhân luôn khóc sướt mướt như thế?”
Người sẽ dùng thái độ ngạo mạn như vậy nói chuyện với cậu trừ bỏ Dịch Dữ Kiệt cũng không có người khác.
Chỉ là mới vừa nghe xong chuyện xưa của Phàn Nhạc Nhạc cùng Trương Hải Lương, cũng hiểu rõ Trương Hải Lương vì sao dứt khoát chịu chết, mặc cho là ai đều rất khó không động tâm.
Cậu không tin mấy người Dịch Dữ Kiệt cái gì cũng không biết, cũng mặc kệ là Dịch Dữ Kiệt, hay là Hứa Uyên, hay là Liên Hạc, càng miễn bàn cái người lạnh nhạt Sở Tri Nam kia, bọn họ đều không vì chuyện này mà tỏ ra một chút thương tâm hoặc là khổ sở, đối với bọn họ thật giống như chết đi không phải con người, mà giống như một đồ vật râu ria nào đó.
Cậu đột nhiên nổi giận, cảm xúc phẫn nộ che phủ lý trí, làm cho cậu có gan dám lớn tiếng cùng Dịch Dữ Kiệt nói chuyện: “Các anh là động vật máu lạnh sao? Đồng đội kề vai chiến đấu đã chết, các anh một chút cảm giác cũng không có?”
“Như thế nào? Chẳng lẽ tôi khóc vài cái, bọn họ liền sẽ sống lại?” Dịch Dữ Kiệt không chút để ý nói: “So với làm những chuyện nhàm chán đó, trực tiếp báo thù cho bọn họ không phải tốt hơn sao.”
“Nhưng người bình thường đều sẽ thương tâm a, các anh đến một phản ứng cũng không có.”
Dịch Dữ Kiệt cười lạnh: “Chờ cậu nhìn quen sinh tử, sẽ biết tử vong cũng chỉ có như vậy, huống hồ, một khi đã ra khỏi khu an toàn, thì phải chuẩn bị cho tốt lúc nào cũng có thể sẽ chết.”
Cậu chợt sửng sốt.
Lúc này một con hổ trắng cường tráng từ nơi xa chạy như bay đến, chạy vội tới trước người Cù Tầm Dương rồi phanh gấp một cái lại kịch liệt chạy qua trước mặt Liên Hạc, há mồm phát ra âm thanh của Hứa Uyên: “Tôi đã tìm được vị trí hố đen, mau tới đây.”
【 Tác giả có lời muốn nói: 】
Tinh thần thể có tư duy độc lập.