Edit by Náppu
*
Lúc này Sở Tri Nam đi tới bên cạnh hơi rũ mắt nhìn cậu.
Sở Tri Nam không thích cùng người khác tiếp xúc, cho nên khẳng định là Liên Hạc phái hắn tới, nhưng hồi ức thống khổ bị Sở Tri Nam kẹp ở dưới nách nháy mắt dũng mãnh tràn vào trong đầu, cậu lui một bước tới gần Dịch Dữ Kiệt, “Tôi đi theo anh!”
Dịch Dữ Kiệt lặng lẽ cười, đem cậu ôm lên.
Bên tai là tiếng gió lướt nhanh, vẫn là tốc độ di chuyển siêu cao tốc, cậu bởi vì khẩn trương mà nghẹn khí nơi cổ họng, lại không dám ho một tiếng, Cù Tầm Dương cảm thấy cho dù trải bao nhiêu lần cậu vẫn không thể quen được loại chạy như bay tốc độ cao thế này.
Bất quá ít nhất bị Dịch Dữ Kiệt ôm vào trong ngực làm cậu cũng không thấy quá khó chịu, chỉ cần đem mặt chôn trong ngực Dịch Dữ Kiệt không nhìn ra bên ngoài, sợ hãi cũng sẽ tương đối giảm một chút.
Không biết chạy bao lâu, cậu cảm giác tốc độ của Dịch Dữ Kiệt dần dần chậm lại, cuối cùng biến thành tốc độ của người bình thường.
Cậu nghe thấy được thanh âm của Hứa Uyên, có vẻ bọn họ đã đến nơi.
Cù Tầm Dương lúc này mới từ trong lòng Dịch Dữ Kiệt ngẩng đầu lên, cậu nguyên bản cho rằng sẽ lại nhìn thấy hàng ngàn hàng vạn quái vật biến dị đáng sợ, nhưng không có.
Bốn phía trừ bỏ năm người ‘Nộ Hải’ bọn họ, sinh vật gì cũng đều không có, ngay cả mấy đội khác cũng không biết đã chạy đi đâu.
Hơn nữa cậu có một loại cảm giác quái dị.
Bốn phía quá tối.
Loại cảm giác quái dị này không biết phải nói như thế nào, thật giống như cảnh vật bốn phía đều bị hắc ám cắn nuốt.
Ban đầu cậu tưởng bản thân suy nghĩ nhiều, nhưng sau đó cậu phát hiện cũng không hoàn toàn như thế, hắc ám thật sự đang cắn nuốt bọn họ...
Cảnh vật bốn phía thật sự đang dần dần biến mất, giống như là dùng mực tàu đen tuyền tưới lên mọi thứ, đem chúng nó dần dần che giấu...
Trên bầu trời vốn đầy sao cũng như bị mực tàu hoàn toàn che khuất không còn kẽ hở, một chút ánh sao hay tầng mây cũng không nhìn thấy...
“Đây là, tình huống như thế nào?!”
Bọn họ cơ hồ hoàn toàn bị hắc ám cắn nuốt bên trong, nếu không phải quanh thân người mấy người Liên Hạc bắt đầu có ánh quang năng lượng vờn quanh, cậu có khả năng trừ bỏ Dịch Dữ Kiệt thì ba người còn lại đều không nhìn thấy.
Loại cảm giác này quá đáng sợ, cho dù có là đêm tối cũng không có khả năng cái gì cũng nhìn không thấy như vậy, nhưng loại tối đen này chính là hoàn toàn tối mù, bọn họ giống như là chìm vào trong bóng đêm, làm nhân tâm sinh ra sợ hãi vô tận.
Dịch Dữ Kiệt không mặn không nhạt trả lời một câu: “Hố đen sẽ cắn nuốt hết thảy đồ vật xung quanh nó.”
Cù Tầm Dương nháy mắt ôm chặt Dịch Dữ Kiệt, “Chúng ta còn tới gần? Bị nuốt vào thì làm sao bây giờ?”
Dịch Dữ Kiệt đã ghét bỏ lại khinh bỉ, “Cậu có thể có chút tiền đồ hay không? Sơ Trạch lần đầu tiên đối mặt với chuyện này dũng cảm hơn cậu nhiều.”
Cậu khống chế không được run bần bật, “Vậy, vậy các anh nên dẫn hắn tới a...”
Cậu vốn dĩ chính là bị cưỡng bách, cậu vốn dĩ không muốn tới, cậu chính là nhát gan, chính là sợ chết, cậu có biện pháp nào khác sao?
Cậu cho rằng hố đen chính là một cái lỗ thủng màu đen, cậu không nghĩ tới cái gọi là hố đen sẽ là cái dạng tình huống này, loại cảm giác không biết có bị cắn nuốt hay không làm cậu phi thường sợ hãi.
Cậu thậm chí cảm thấy không khí chung quanh bắt đầu loãng ra, cảm giác hô hấp của chính mình cũng trở nên khó khăn.
Dịch Dữ Kiệt nhíu mày: “Lại phiền tôi, tôi liền đem cậu ném ở chỗ này.”
“Không cần!” Cậu lập tức ngậm lại miệng, sợ tới mức ôm chặt lấy Dịch Dữ Kiệt, sợ bản thân thật sự bị ném xuống.
Dịch Dữ Kiệt hừ lạnh một tiếng, tùy ý Cù Tầm Dương ôm chặt tiếp tục đi về phía trước.
Bọn họ vẫn luôn hướng về chỗ sâu bên trong mà đi, cậu không biết phía trước chờ đợi bọn họ chính là cái gì, hơn nữa vẫn luôn ở trong bóng đêm vô tận, làm Cù Tầm Dương mười phần hoảng sợ bất an.
Cậu nhịn không được hỏi: “Vì sao không thấy mấy người Chu Giai?”
“Bởi vì không cần bọn họ.” Thái độ Dịch Dữ Kiệt vẫn ngạo mạn như cũ.
Khi đó Cù Tầm Dương không biết Dịch Dữ Kiệt kỳ thật không phải là tùy tiện nói, bên trong hố đen có từ trường có thể ảnh hưởng đến cơ thể lính gác, lính gác sau khi tiến vào hố đen tinh thần lực sẽ trở nên khó có thể khống chế, cực kỳ dễ dàng bạo tẩu, càng miễn bàn phải bảo hộ dẫn đường, đã xuất hiện rất nhiều tình huống lính gác cấp A tiến vào hố đen loại ba sau đó bị cắn nuốt không thể trở về, cho nên hố đen loại ba hoặc trở lên, cơ bản đều là lính gác cấp S tiến vào, bởi vì ngay cả khi lính gác cấp S tiến vào, năng lực của bọn họ cũng sẽ bị hố đen hạn chế, bất quá mấy cái này đều là sau đó cậu mới biết được.
Kỳ thật từ lúc bóng tối bắt đầu cắn nuốt bọn họ, tinh thần lực của mấy người Liên Hạc cũng đã bị thiêu đốt, cho nên mới có ngọn lửa tinh thần lực vờn quanh thân thể bọn họ.
Chỉ là Cù Tầm Dương không biết, cậu đơn thuần cho rằng bọn họ chỉ là vì chiếu sáng để có thể nhìn thấy đối phương mà thôi...
Đúng lúc này, nơi xa trong bóng đêm truyền đến ánh sáng huỳnh quang màu xanh lục, càng tới gần bọn họ, càng trở nên dần dần rõ ràng.
Một viên cầu thật lớn, không biết nên nói là tinh thể hay là bộ não lơ lửng ở giữa không trung, tản ra lục quang oánh oánh.
Thể tích của viên tinh thể này so với bọn họ lớn hơn mấy chục lần, hình dạng mười phần bất quy tắc, mặt ngoài có loại hoa văn giống như đại não của nhân loại, thoạt nhìn kỳ quái lại ghê tởm.
Bên ngoài tinh thể bị xúc tua rậm rạp giống như dây thần kinh bao lấy, trông như là một bức tường bảo hộ bên ngoài tinh thể, mà mỗi xúc tua đều có mấy khối u chứa nước thô to như để phòng cháy, mà xúc tua phía cuối lại duỗi thân ra bốn phương tám hướng, ánh sáng huỳnh quang màu xanh lục giống như là máu lưu động qua lại bên trong mỗi xúc tua, bản thân xúc tua như là có được sinh mệnh, chậm rãi lay động.
“Đây là thứ gì?”
Cù Tầm Dương nổi lên một thân da gà, theo bản năng rụt vào trong lòng ngực Dịch Dữ Kiệt.
Hứa Uyên nói: “Não tinh bên trong hố đen, cho nổ nó, hố đen mới có thể đóng lại.”
Không biết là não tinh nghe thấy được bọn họ nói chuyện, hay là cảm nhận được bọn họ đã đến, những dây thần kinh xúc tua nguyên bản đang thong thả di động, đột nhiên nhanh chóng vặn vẹo, đem tinh thể ở giữa bao bọc lại càng thêm nghiêm mật, đầu xúc tua tất cả đều biến thành đầu nhọn sắc bén, phi tới hướng bọn họ đang đứng bên này.
Vô cùng rậm rạp, giống như là trời mưa.
Ngay khi những xúc tua đầu nhọn rậm rạp đó sắp chọc thủng bọn họ, Dịch Dữ Kiệt phản ứng phi thường nhanh nhẹn ôm cậu lui lại, hai mắt hắn đỏ ngầu, tia chớp màu đỏ xung quanh thân thể hiện ra, ngay cả cậu cũng bị tia chớp màu đỏ bao vây, những đầu xúc tua nhọn một khi chạm vào tia chớp tất cả đều bị thiêu thành tro tàn.
Cậu cho rằng tia chớp cũng sẽ làm cậu cảm thấy nóng cháy, nhưng không có, ngược lại còn cho cậu có một loại cảm giác ấm áp.
Chỉ là những xúc tua đó cư nhiên có được công năng tái sinh, đằng trước vừa bị đốt thành tro, lập tức bắt đầu sinh trưởng ra đầu nhọn mới, sau đó lập tức liên tiếp hướng bọn họ đâm tới.
Những xúc tua này tựa như bất tận chém không được mà thiêu cũng không xong, bọn họ chém giết nửa ngày, vẫn chưa thể tới gần cái não tinh kia.
Bởi vì ôm cậu, Dịch Dữ Kiệt chỉ có thể dùng một tay để chặt đứt những xúc tua đâm tới từ bốn phương tám hướng.
Tuy rằng tốc độ của Dịch Dữ Kiệt rất nhanh, nhưng tốc độ của những xúc tua đó cũng nhanh không kém, mỗi khi những đó xúc tua hướng vào cậu bất ngờ đánh đến, tuy rằng đều bị Dịch Dữ Kiệt phản ứng nhanh chóng chém đứt, nhưng vẫn làm cậu kinh hồn táng đảm, sợ tới mức một thân mồ hôi lạnh.
“Nếu không, nếu không anh đem tôi buông ra, dùng tinh thần thể hộ thuẫn đi?”
Bị Dịch Dữ Kiệt ôm vào trong ngực ném tới ném lui không nói, những xúc tua như lưỡi dao sắc bén kia luôn đâm đến trước mắt cậu, trái tim nhỏ bé của cậu thật sự chịu đựng không được.
Dịch Dữ Kiệt một bên phất tay chặt đứt xúc tua, một bên tức muốn hộc máu trả lời: “Tôi mẹ nó có thể đem cậu buông ra thì đã sớm buông, ngu xuẩn, nơi này căn bản không thể triệu hồi ra tinh thần thể.”
“Không muốn biến thành cái sàng thì câm miệng, tôi phân tâm đối với cậu không có chỗ tốt.”
Cậu lập tức ngậm miệng.
Cùng lúc đó, viên não tinh màu xanh lục kia như là đột nhiên sống lại, toàn bộ thân thể như là trái tim nhảy lên một cái, sau đó nháy mắt có một cỗ sóng năng lượng mãnh liệt chấn động không khí hướng về phía bọn họ thổi quét qua.
Bốn người bọn họ đều bị chấn động đến lui nhanh về phía sau, Dịch Dữ Kiệt tuy rằng đã nhanh chóng ôm cậu quay lưng lại, dùng thân thể ngăn cản giúp cậu một phần sóng đánh vào, nhưng Cù Tầm Dương vẫn cảm thấy khí huyết cuồn cuộn, yết hầu từng đợt máu tánh dâng lên.
Lúc này, trong bóng đêm xuất hiện rất nhiều tiếng vang kỳ quái, sau đó giây tiếp theo, mấy vạn quái vật biến dị to lớn từ bốn phương tám hướng trong bóng đêm xuất hiện.
Cơ hồ không có bất luận thời gian giảm xóc, phi thẳng đến chỗ bọn họ.
Quái vật to lớn trong lúc chém giết đồng thời sẽ phun ra nọc độc, còn có xúc tua rậm rạp không ngừng đâm về phía này.
Bọn họ lại lần nữa lâm vào hỗn chiến...
Cù Tầm Dương cảm giác bốn người Liên Hạc giống như đều có chút quá sức, cậu rõ ràng nhớ rõ bọn họ một lần có thể trong một giây giết hơn vạn con quái vật, nhưng hiện tại một lần chỉ có thể chém giết trăm con.
“Tinh thần lực bị cắn nuốt quá nhanh, tốc chiến tốc thắng.” Liên Hạc đột nhiên rơi xuống bên cạnh bọn họ, “Tôi mang theo cậu ta đi hủy diệt não tinh, các cậu yểm hộ tôi.”
Cậu mỏng manh phản kháng, “Tôi, có thể không đi hay không...”
Cái đồ vật kia chỉ chấn động một chút cậu đã thiếu chút nữa hộc máu, hiện tại Liên Hạc còn muốn mang theo cậu chủ động tới gần, lại còn có những xúc tua nhiều như muốn mạng kia, cùng những quái vật đáng sợ biết phun nọc độc... Ai biết cậu có thể trực tiếp chết ở nơi đó hay không?
Liên Hạc từ trong lòng Dịch Dữ Kiệt tiếp nhận cậu, “Cậu không đi không được a, cậu không đi tôi sẽ chết.”
Chính là cậu đi, cậu không chừng cũng sẽ chết a!
Đáng tiếc cậu phản kháng đối với bọn họ trước nay vô dụng, Liên Hạc ôm cậu nhảy lên một cái, trực tiếp rơi vào bên trong xúc tua rậm rạp.
Ngọn lửa màu lam nháy mắt bốc cháy lên, bao bọc lấy thân thể bọn họ, một đoàn ngọn lửa lam như một con hỏa long bay ra, đem những xúc tua trước mặt bọn họ nháy mắt đốt thành tro tàn, những xúc tua đang tái sinh phía trước bị kiếm quang của Sở Tri Nam bay thẳng đến chém xuống, toàn bộ lại bị chặt đứt, Hứa Uyên cũng đem những quái vật to lớn hai bên sườn của bọn họ cho nổ thành bột phấn, Dịch Dữ Kiệt thao túng tia chớp màu đỏ từng đợt nối tiếp từng đợt oanh tạc bốn phía, Liên Hạc ôm cậu bay vọt lên trực tiếp rơi xuống trên đỉnh viên tinh thể kia.
Những xúc tua dưới chân Liên Hạc lập tức điên cuồng vặn vẹo, muốn cuốn lấy bọn họ, Cù Tầm Dương sởn tóc gáy, tay chân gắt gao ôm chặt Liên Hạc.
Tinh thể dưới chân cũng bắt đầu thường xuyên chấn động, năng lượng hủy diệt từng đợt chấn động ra.
Nhưng không biết vì sao, cậu có thể cảm nhận được mặc dù cảm giác áp bách của sóng năng lượng đánh sâu vào trong thân thể, nhưng sóng năng lượng này đều không làm bị thương đến cậu.
Chỉ là trên người Liên Hạc không ngừng xuất hiện từng đạo vết cắt...
Rất nhiều quái vật hướng bọn họ bên này bay vọt đến.
Ngọc lửa màu lam trên người Liên Hạc càng cháy càng mãnh liệt, đồng tử rõ ràng màu đỏ lại nhiễm toàn bộ ánh lam, ngọn lửa màu lam đột nhiên lan rộng ra, đem những quái vật đang phi đến toàn bộ đốt thành tro tàn, cũng dần dần bao vây xúc tua bên ngoài viên tinh thể.
Cậu hiện tại bị Liên Hạc ôm vào trong ngực, có thể tự thân cảm nhận được tinh thần lực trong cơ thể Liên Hạc đang điên cuồng rung chuyển.
Chỉ là ôm ấp làm tốc độ khai thông không thể đuổi kịp tốc độ bạo tẩu của Liên Hạc.
Xúc tua ở trong ngọn lửa dần dần bị đốt cháy thành tro, nháy mắt lộ ra tinh thể bên trong, Liên Hạc trực tiếp một chưởng cho nổ tung bên ngoài viên tinh thể kia.
Trong nháy mắt, toàn bộ mặt đất đều chấn động.
Năng lượng mãnh liệt theo tinh thể chấn động, Cù Tầm Dương trực tiếp phun ra một ngụm máu lớn.
Khóe miệng Liên Hạc cũng ẩn ẩn tràn ra màu đỏ, mạch máu xanh hiện ra cả bên ngoài làn da của hắn, từ cổ lan tới gương mặt, tròng mắt của Liên Hạc hoàn toàn biến thành màu lam, ngọn lửa lam thiêu đốt tới trình độ xưa nay chưa từng có, toàn bộ não tinh đều bị ngọn lửa bao vây, Cù Tầm Dương thậm chí cảm thấy cậu cũng sắp bị đốt thành tro tàn.
Dịch Dữ Kiệt, Hứa Uyên, Sở Tri Nam điên cuồng chém giết nhằm về phía tinh thể quái vật, mà Liên Hạc trực tiếp đem siêu năng lực sử dụng đến cực hạn, năng lượng màu lam hội tụ trong lòng bàn tay hắn, hắn vung tay lên, năng lượng thật lớn đột nhiên nổ oanh về hướng tinh thể, giây tiếp theo tinh thể liền bị nổ tan nát.
Năng lượng chấn động quá mãnh liệt, Cù Tầm Dương lại phun một ngụm máu.
Bóng đêm nháy mắt như là bị hút đi, cảnh sắc xung quanh lộ ra, lúc này cậu mới phát hiện bọn họ cư nhiên đang ở trong tòa thành vứt đi lúc trước.
Liên Hạc ôm cậu trực tiếp ngã xuống mặt đất, sau đó nhắm mắt hôn mê bất tỉnh.
Cù Tầm Dương xoa cái mông đau nhức do bị quăng ngã, còn chưa kịp đứng lên, đã nghe thấy Hứa Uyên nói: “Cậu làm gì vậy? Còn không mau giúp hắn khai thông!”
Cậu vẻ mặt mê man, “Khai thông như thế nào?”
Dịch Dữ Kiệt không kiên nhẫn nói: “Làm tình a, còn không thì thế nào?”
“Anh ta đã ngất đi rồi, tôi sao có thể cùng anh ta làm?”
Hứa Uyên nó: “Chính cậu động là được.”
!!??
Bọn họ nói nghiêm túc?
“Nhanh lên, đừng dong dong dài dài.” Dịch Dữ Kiệt nói xong liền trực tiếp cởi sạch quần áo của cậu.
“Làm gì? Chẳng lẽ muốn tôi ở chỗ này cùng anh ta làm?”
Dịch Dữ Kiệt nói: “Bằng không thì sao? Mang cậu tới chính là cái tác dụng này.”
Cậu vẻ mặt hoảng sợ, nói đùa cái gì vậy, bọn họ muốn cậu hiện tại ở chỗ này cùng Liên Hạc làm tình? Còn là chính cậu tự tới làm? Làm trò trước mặt bọn họ? Ở trong hoàn lộ thiên mở này?!!!