Chương 16: Nguy Cơ (2)
Sau khi nuốt tinh hạch, hắn toàn thân như có luồng điện chảy xẹt qua, cơ hồ lúc này Vũ Phàm có cảm giác hắn có thể một quyền oanh nát cả một ngọn núi.
"Thịch...thịch..."
"Phốc!!!"
Cả người hắn đều chợt trở nên đau đớn như ngàn tỉ con kiến cắn. Trán nổi lên từng cọng gân xanh cố nén đau đớn hắn không thể không phun ra ngụm huyết.
"Không được với tình trạng này thì không thể kéo dài. Đánh nhanh thắng nhanh!!"
"Giết!!!!!"
Vũ Phàm gầm lên hai mắt chợt trở nên lăng lệ và dữ tợn, hắn hai đạp chân xuống đất khiến nền đất vỡ toang liền phóng thẳng về phía đầu dị chủng.
"Hống..."
Đầu tang thi dị chủng cảm thấy con mồi trước mặt nó ngày càng trở nên nguy hiểm, nó không chần chừ há miệng hướng về Vũ Phàm cắn.
"Phốc...xuy..."
"C·hết cho ta!!!"
Vũ Phàm lách người cố xoay eo lại dùng toàn sức bình sinh vào một phát chém ngay đầu tang thi.
"Xoẹt...."
Việc cắn nuốt tinh hạch đã làm Vũ Phàm bùng nổ sức mạnh gấp đôi bình thường, lúc này đầu lưỡi kiếm của hắn có quang mang trắng khiến nó trở sắt bén hơn.
Rất dễ dàng hắn liền chém đứt đầu biến chủng này, máu đen phun cao lên rơi vào người hắn.
Chợt một luồng quang mang theo quáng tính bay thẳng vào cơ thể của hắn, lúc này cảm giác đau đớn khắp cơ thể dần dần giảm bớt.
Vũ Phàm tới gần đầu dị chung vung tay lấy ba hộp báu vào trữ vật không gian liền nhanh chóng theo đường cũ rời đi.
........
........
Trở lại khu chung cư Hoa Uyển lúc này mọi người đều cảm giác được sự căng thẳng bao trùm khắp nơi.
Vương Tân thì luôn thấp thỏm nhìn ra ngoài cửa sổ, mọi người trong gia đều có cảm giác bàng hoàng như hắn.
"Ầm....ầm..ầm"
Chợt một tiếng đập cửa cắt ngang bầu không khí u ám này.
Hâm Nhã Tình lúc này nàng không thể đợi nữa chạy vọt ra cửa, may mắn thay Vương Tân nhanh tay giữ lại nàng rồi hắn chầm chậm bước ra tới cửa.
"Ầm...ầmm....ầm.. "
Tiếng đập cửa vẫn vang lên liên tục, Vương Tân liền ngó qua mắt mèo nhìn lại.
Chợt hắn mở toang cửa mà ra chạy tới đấm vào vào vai và ôm chầm lấy kẻ trước mặt.
"Tốt quá, ta biết ngươi không thể nào c·hết được mà!!"
"Khặc khặc... Tốt ngươi nhẹ tay thôi tên khốn kh·iếp này!!"
Vũ Phàm lúc này khóe miệng vẫn treo v·ết m·áu mà cười nói với Vương Tân.
Mọi người trong phòng lúc này đều thấy Vũ Phàm thì thở phào nhẹ nhõm.
Chợt có một bóng hình dịu dàng và mang theo hương thơm nhẹ lao vào ngực của Vũ Phàm.
Hâm Nhã Tình đã không kịp nói năng gì nàng cứ việc ôm lấy hắn sợ rằng nếu buông tay thì hắn sẽ biến mất trước mặt nàng.
Vũ Phàm đưa tay vuốt nhẹ mái tóc ấy, khuôn mặt lạnh lùng khắc khổ giờ đây chỉ có nụ cười nhu hòa.
"Được rồi, không có việc gì cả anh vẫn còn tốt mà."
"Khục...khục"
Nói tới đây Vũ Phàm không nhịn được ho khan vài tiếng khóe miệng hắn vẫn chảy ra ít máu.
Lúc này Hâm Nhã Tình vội vàng buông hắn ra, nàng kiểm tra khắp mọi nơi trên ngực hắn thấy không có v·ết t·hương nào thì cảm thấy yên tâm.
Nhưng nhìn lại khuôn mặt trắng bệch nhợt nhạt của hắn, nàng lai không nhịn được hai hàng lệ cứ thế mà tuôn ra.
Im lặng lau nước mắt nàng dịu dàng dắt hắn vào phòng.
Nằm trên giường Vũ Phàm liền ngay lập tức đi vào giấc ngủ, hôm nay quả là một ngay nguy hiểm và vất vả.
Thần kinh hắn được thả lòng liền chìm vào giấc ngủ.
....
....
Sáng sớm hôm sau hắn chợt mở mắt ra, ngồi dậy cảm nhận lại thương thế của mình.
Hắn cảm thấy mình chỉ cần nghỉ ngơi 1 2 ngày thì sẽ khôi phục lại trạng thái đỉnh phong.
Ngồi trên giường Vũ Phàm ngẫm lại cảnh tượng hôm qua, rằng thời gian không thể đợi hắn được đã có thể ra một đầu dị chủng.
Thì không lâu sau hắn cũng sẽ phải đối mặt với những tồn tại khinh khủng hơn.
Nắm chặt tay hai mắt hắn trở nên lăng lệ hơn, hắn càng phải cần mạnh mẽ hơn.
.........
.........
Link web gốc để ủng hộ tác giả tránh việc web copy
https://vtruyen.com/truyen/tan-the-bat-dau-tu-dau-1