Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Tân Sinh Hậu Trần

Chương 19: Bang phái (1)




Chương 19: Bang phái (1)

“đại nhân cũng không cần hoảng sợ, chúng ta hiện giờ có hơn 120 người đều trải qua huấn luyện, hoàn toàn có thể nói là quân tinh nhuệ, muốn ổn định cục diện có gì là không thể ?” Đặng Tất mỉm cười tự tin nói, mấy ngày này hắn chính mắt chứng kiến Trịnh Huy làm thế nào để huấn luyện đám nông dân tay cầm v·ũ k·hí còn sai cách trở thành một nhánh q·uân đ·ội tinh nhuệ đúng nghĩa, một thành nho nhỏ như Nhật Nam dân cư có lẽ không tới 2000 người, số người có thể chiến đấu lại có thể có bao nhiêu ? căn bản không đáng lo ngại.

“tự cao tự đại không phải chuyện gì tốt, người xưa có câu biết người biết ta trăm trận trăm thắng, nếu thành Nhật Nam có phản loạn, nửa đường nhân lúc quân ta mệt mỏi mà tập kích, dĩ dật đãi lao, đừng nói 120 người cho dù gấp đôi gấp ba cũng chỉ có nước chịu c·hết mà thôi” Trịnh Huy lắc đầu lạnh lùng nói, huống chi nếu Hồ Hiển tự tin có thể chơi c·hết hắn ở thành Nhật Nam, chắc hẳn chuyện này không đơn giản.

“đại nhân, nếu như vậy chúng ta nên làm như thế nào?” Phạm Mách hỏi.

Trịnh Huy sờ soạng cằm nói: “Phạm Mách, ngươi mang theo đội hộ vệ và nhóm thợ thủ công từ từ di chuyển, ta sẽ mang theo Đặng Tất, Đặng Hoàng và 10 người tinh nhuệ nhất nhanh chóng đến thành Nhật Nam, 5 ngày sau, chờ ta tìm hiểu tin tức xong sẽ thông báo cho ngươi, chẳng qua là ……”

Trịnh Huy nheo mắt lại thành một đường, vẻ mặt lạnh lùng nhìn về phía Phạm Mách nói: “Nếu 5 ngày sau không có ai tiến đến báo tin, vậy chứng tỏ ta đã xảy ra chuyện, các ngươi lúc này sẽ âm thầm tiếp cận rồi bất ngờ t·ấn c·ông thành Nhật Nam”

“Đại nhân, như vậy quá mức nguy hiểm, không bằng……” Phạm Mách nghe vậy vô cùng kinh hãi, vội vàng nói.

“Yên tâm đi, ta chỉ cần không bại lộ thân phận sẽ không có nguy hiểm, thành Nhật Nam tuy rằng nguy hiểm nhưng không đến nỗi không cho phép ai vào thành, ngược lại nhóm người chúng ta bên này, nếu không ngoài dự đoán của ta, sợ là đã bị người theo dõi, các ngươi phải hết sức cẩn thận, tốt nhất là tìm một người có vóc dáng tương đối giống ta để tung khói mù” Trịnh Huy trầm giọng nói.

“vâng ” Phạm Mách nghe vậy không hề phản bác nữa, vội vàng cúi người đồng ý.

“vậy chúng ta khi nào xuất phát vậy đại nhân ?” Đặng Hoàng hỏi.

“Tối nay.”

Ngoại ô Thành Nhật Nam

Khi đoàn người Trịnh Huy vừa đến gần

Cửa thành đã sớm không tồn tại, tường thành cũng đã xuất hiện hư hại ở nhiều nơi, tất cả đều không phải là do lâu năm chưa tu sửa mà đều có dấu vết của con người phá hủy khi đám người Trịnh Huy vừa đi qua cổng thành, đã nhìn thấy 2 đám người đang ẩ·u đ·ả với nhau. đao kiếm, gậy gộc không ngừng đánh vào nhau. trong đám người không chỉ có người Việt mà người của Chiêm thành, Lan Xang cũng không phải là số ít, chẳng qua làm người ta cảm thấy ngoài ý muốn chính là đây không phải là người Việt đánh nhau với ngoại bang. 2 đám người đều có cả người Việt, người Chiêm Thành, Người Lan Xang đánh nhau túi bụi. Trịnh Huy thậm chí nhìn thấy 2 người Xiêm ôm nhau, liên tục lấy dao nhỏ đâm vào người đối phương không có chút nào do dự, trong nháy mắt, hai người cùng nhau ợ rắm.

“nhìn cũng hài hòa quá ta!” Trịnh Huy có chút lag khi nhìn thấy cảnh này, 1 lúc sau mới mở miệng nói.

“……” Đặng Tất, Đặng Hoàng có chút im lặng liếc nhìn Trịnh Huy.

Không để ý đến b·iểu t·ình của mọi người, Trịnh Huy xem xét mọi chuyện dưới góc nhìn của một kẻ đến từ hiện đại tự nhiên rất khác với mọi người ở thời đại này. Ở trong mắt người khác, này Thành Nhật Nam hiển nhiên vô cùng hỗn loạn, vừa mới vào thành, liền nhìn thấy cảnh đâm chém nhau lại không thấy ai quản lý hiển nhiên là vấn đề trị an hoàn toàn không cần nhắc tới.

Bất quá ở tòa thành này đã nhiều năm không có quan viên tiền nhiệm, quan phủ chỉ còn tồn tại trên danh nghĩa, nắm tay ai to hơn thì người đó làm bố, chuyện này trong mắt Trịnh Huy cũng không hề ngoài ý muốn, điều làm hắn cảm thấy an ủi đó là có lẽ do không có quan phủ tham gia nên mâu thuẫn giữa người việt và người Lan Xang ở biên giới vùng Phủ lộ Nghệ An cũng không hề nghiêm trọng như hắn dự tính. Dù sao triều đình nhà Trần thối nát đã khiến đất nước lâm vào hỗn loạn, suy yếu lại phải đối mặt với Xiêm Thành đang lăm le c·ướp phá khiến hắn thật sự không muốn phải gây hấn thêm với người Lan Xang.

Tương lai có lẽ hắn phải ở đây mấy năm, vấn đề mâu thuẫn giữa các nước ở vùng biên giới hắn chắc chắn phải xử lý nếu muốn sống yên ổn. ít nhất tại trong Thành Nhật Nam, hắn phải xử lý triệt để nếu không muốn dẫm vào vết xe đổ của các quan lại tiền nhiệm.

Ở xung quanh cũng có một số người xem náo nhiệt, tựa hồ cũng không lo lắng tai bay vạ gió, không ít người còn rất hứng thú tụ tập gần nhau, chỉ trỏ bình phẩm xem ai đánh nhau đẹp mắt hơn, điều này càng làm cho Trịnh Huy không thể không cảm thán, đúng là người Việt thời đại nào cũng giống nhau về khoản hóng hớt.

“Đặng Hoàng, đi hỏi một chút.” Trịnh Huy nhìn sang bên cạnh, mở miệng nói.

“vâng” Đặng Hoàng hiểu ý, vội vàng xoay người rời đi, tìm một người có vẻ mặt tương đối hiền lành tiến hành bắt chuyện dò hỏi.

“Hắn đi làm gì?” Đặng Tất mờ mịt nhìn về phía Trịnh Huy.

“Hỏi thăm tình báo.” Trịnh Huy cười nói, đây cũng là nguyên nhân hắn giữ lại Đặng Hoàng ở bên cạnh mình. Đặng Hoàng kẻ này năng lực bình thường, cầm quân đánh trận 1 chữ bẻ đôi không biết, bày mưu lập kế càng là chuyện viển vông, bất quá lại hiểu được nhìn mặt nói chuyện, không làm được việc lớn, nhưng lại hiểu rõ thời thế, giỏi luồn lách giao tiếp nên dùng hắn giải quyết các vấn đề nhỏ nhặt rất phù hợp.

Chỉ một lát sau, Đặng Hoàng liền quay trở lại, Trịnh Huy vẫy tay, ý bảo hắn trước tiên khoan nói chuyện, mang theo mọi người đi vào trong nội thành, sau khi tìm 1 phòng khách điếm, Trịnh Huy mới bảo Đặng Hoàng mở miệng.

“Đại nhân, đám người đánh nhau lúc nãy là người của 2 bang phái trong thành Nhật Nam.” Đặng Hoàng khom người nói.

“Bang phái?” Trịnh Huy cảm giác có chút kinh ngạc, cuối thời Trần đã xuất hiện bang phái rồi sao ?

“Thành Nhật Nam bởi vì lâu dài không có quan lại quản lý, q·uân đ·ội trấn thủ, dẫn đến nơi này kẻ làm chủ chính là các nhóm bang phái, thương nhân, người dân muốn buôn bán làm ăn ở đây đều phải cống nộp phí bảo kê.” Đặng Hoàng cười nói: “đại nhân dù sao cũng là người đọc sách có lẽ chưa nghe qua chuyện này, trên thực tế chuyện này cũng không hề hiếm lạ, ví dụ như tài vật của nghĩa quân, một bộ phận là từ người dân gia nhập đóng góp, một bộ phận khác chính là bắt chẹt sơn tặc, trao đổi làm ăn các bản làng của người dân tộc. ”

“Thì ra là thế.” Trịnh Huy gật gật đầu, loại hình thức này hắn cũng không mấy xa lạ, đời trước trải qua d·ịch b·ệnh bùng phát, xã hội sụp đổ, pháp luật không còn tồn tại, có một đoạn thời gian rất dài người sống sót đã tụ tập thành những đoàn thể tương tự như bang phái. 2 đoàn thể người sống sót tranh đoạt vật tư để sinh tồn, kẻ thắng sẽ lấy được tất cả của kẻ thua.

“số lượng bang phái ở thành Nhật Nam rất đông đảo, nhưng mà lớn nhất có thể kể đến 3 bang phái, một trong số đó là do 1 động của người Lan Xang khống chế, dưới trướng có hơn 500 người, đứng đầu là Buna Ban, kẻ này hung hãn 10 phần, thủ hạ cũng đa phần là người Lan Xang, nghe nói những quan viên tiền nhiệm c·hết ở chỗ này chính là do hắn ra tay.”