Đôi mắt Tang Ca cong cong, nàng vui vẻ gật đầu:“Ta cũng đoán ra rất ngon, vậy ngươi uống hết đi.”
Nghe thấy lời này của nàng, Liên Trì đang bưngbát canh gừng đột nhiên thấy khó xử. Cũng may nàng không định đứng nhìn hắn uống,bởi sau khi nói xong câu đó, nàng đã quay người đi tìm khăn khô định lau tóccho hắn.
Liên Trì nhân cơ hội này âm thầm lấy tách tràtrên bàn đổ thêm vào bát canh gừng, sau đó khi Tang Ca quay đầu lại mới điềmnhiên đổ bát canh gừng vào miệng uống cạn sạch.
Tang Ca kéo hắn đứng dậy rồi đẩy hắn ra phíasau bức bình phong: “Nào, giờ thì thay quần áo đi.”
Liên Trì hơi ngẩn người giây lát, hồi lâu sauTang Ca mới nghe thấy tiếng sột soạt bên phía kia của bình phong. Nói chuyệnnãy giờ, nàng cũng thấy hơi khát cho nên bèn ngồi tạm xuống bàn tự rót cho mìnhmột chén trà để uống. Nhưng trà trong ấm tích lại vô cùng ít, rót ra chỉ đượcnon nửa chén, Tang Ca bỗng thấy khó hiểu: Chẳng phải trước khi ngủ nàng đã tựmình đổ đầy ấm trà sao?
Cũng may, nàng không có thời gian suy nghĩ lâuhơn vì lúc này Liên Trì đã bước ra ngoài. Nàng đứng dậy đi về phía giường, sauđó vẫy vẫy tay với hắn. Liên Trì ngoan ngoãn tới chỗ nàng.
Tang Ca cầm khăn khô trong tay, tay kia lạirút cây trâm cố định tóc của hắn ra. Mái tóc màu bạc lập tức buông xõa xuống. Tớitận khi chạm vào mái tóc đó, Tang Ca mới biết hóa ra tóc của hắn lại mềm thếnày.
Nàng nhẹ nhàng lau tóc cho hắn, cũng khôngquên hỏi: “Ngươi đi đâu cả chiều vậy?”
“Ta đi tìm nàng.” Liên Trì rũ mắt nhìn bónghai người đang chồng chéo lên nhau trên tường, khẽ đáp.
Tim Tang Ca giật thót một cái: “Ta phải tới chỗcủa Cơ Diệp, trước khi đi ta đã bảo Vân Tâm nói với ngươi rồi, nàng ấy khôngbáo cho ngươi sao?”
“Ừm, không có, vậy nên ta đành tự đi tìm.”
“... Chắc không phải là ngươi đi tìm ta cảngày đó chứ?” Nàng rụt rè hỏi.
Chỉ thấy Liên Trì đột nhiên lắc đầu cười nhẹ mộtcái: “Đương nhiên là không, ta tìm được nàng rồi, nhưng lại không thể xuất hiệngần nàng được, vậy nên đứng bên ngoài đình bên cạnh hồ sen chờ nàng.”
“Chẳng lẽ trời mưa ngươi cũng không về?” Độngtác lau tóc của nàng đột nhiên dừng lại, Tang Ca cau mày hỏi.
“Ta không chú ý, tới khi phản ứng lại thì cảngười đã ướt đẫm rồi...” Liên Trì bỗng nhiên kéo tay của Tang Ca đặt lên vị trítrái tim của mình, hắn nhẹ nhàng nói: “Tang Ca, chỗ này của ta rất khó chịu...”
Bàn tay của Tang Ca như bị điện giật, nàng vộivàng rụt tay lại. Nhìn thấy bộ dạng đó của hắn, không hiểu vì sao Tang Ca lại cảmthấy đau lòng vô cùng.
Nàng cốc đầu Liên Trì một cái, dùng giọng điệukhiển trách nói với hắn, nhưng lại sợ hắn thấy tổn thương, cho nên giọng nói racũng nhẹ nhàng nhất có thể: “Ngươi ngốc sao? Mưa mà cũng không biết đường tìmchỗ trú!”
Nàng vừa nói xong đã thấy trời đất đảo lộn, tớikhi phản ứng lại được đã nhìn thấy mình nằm trong vòng tay Liên Trì rồi. Đôi mắtLiên Trì đen tuyền thâm thúy, hắn đột nhiên hỏi nàng một câu: “Tang Ca, nàng cóyêu ta không?”
Sự thấp thỏm trong đôi mắt của Liên Trì tràn cảra ngoài, nhìn thấy ánh mắt đó của hắn, trong lòng nàng như có sợi lông vũ vừaquẹt qua, vừa ngứa lại vừa đau. Tang Ca rũ mắt không đáp.
Nhưng Liên Trì vẫn không để ý, giọng của hắn vẫnvang đều đều bên tai nàng: “Từ ngày đầu tiên nhìn thấy nàng, ta đã rất muốn, rấtmuốn thân cận nàng, nhưng nàng lại một chân đá ta ra ngoài, ta cũng không để ý.Ta cho là bởi vì sự xuất hiện của ta quá đột ngột, cho nên nàng mới cảnh giácnhư vậy, ta cứ tưởng chỉ cần thời gian bên nhau đủ lâu, lòng cảnh giác của nàngvới ta sẽ vơi bớt. Nhưng hóa ra là ta đã nhầm, đối với kẻ mà nàng không thể xácđịnh được là địch hay bạn thì nàng sẽ luôn mang lòng cảnh giác như vậy.”
“Ta...” Tang Ca há miệng muốn nói gì đó, nhưngLiên Trì đã đưa tay lên che miệng nàng, hắn ‘suỵt’ một tiếng, sau đó nói tiếp:“Thật ra cũng không quan trọng, ta nghĩ rằng được ở bên cạnh nàng là đủ rồi, dùnàng có cảnh giác hay sao cũng còn quan trọng nữa. Nhưng mang bộ dạng nhân loạimà, nhân loại có một tính xấu đó là không bao giờ biết đủ, dần dà, ta cảm thấyviệc ở bên cạnh nàng không còn thỏa mãn bản thân mình nữa, ta muốn nắm tay nàngđi hết cuộc đời, muốn che chở cho nàng... Ta dùng mọi cách lấy lòng nàng, nhưngnàng vẫn vô tâm vô phổi như vậy...”
Hắn cười nhẹ một tiếng, như muốn giễu cợt sựngu ngốc của bản thân: “Đôi khi ta còn nghĩ, liệu nàng có tim hay không?”
“Mãi tới tận hôm nay, khi nhìn thấy nàng ởcùng một chỗ với Cơ Diệp, nhìn thấy nụ cười của nàng với chàng ta. Ta vừa ghenghét với Cơ Diệp, nhưng lại không thể không thừa nhận, hai người rất xứng đôi,ít nhất hắn xứng đôi với nàng hơn ta nhiều. Khi đó, ta đột nhiên hiểu ra, hóara không phải là nàng không có tim, nàng có tim, nhưng trái tim đó không dànhcho ta đúng không?”
“Liên Trì, ta...”
“Nàng không cần phải nói gì cả, ta hiểu. Để taôm nàng hết đêm nay, ngày mai ta sẽ rời đi, sẽ không làm phiền cuộc sống củanàng nữa được không?” Giọng điều của hắn gần như là nức nở cầu xin.
Chỉ có bản thân Liên Trì mới biết, khi nói racâu này hắn cần bao nhiêu dũng cảm. Trái tim hắn như nghẹn lại, cảm giác đau đớnkhông chịu khống chế lan ra tứ chi.
Ngay cả Tang Ca cũng cảm nhận được cánh tayđang ôm mình của hắn run rẩy không vững. Trong lòng Tang Ca ngũ vị tạp trần.Nàng cũng không rõ cảm giác bản thân dành cho Liên Trì là gì, nhưng nó chắc chắnkhông chỉ đơn giản một chữ ‘thích’.
Nhìn gương mặt tuấn tú của hắn, Tang Ca bấtgiác vươn tay vuốt ve. Dưới đôi mắt ngạc nhiên của Liên Trì, Tang Ca thấy rõbóng dáng mình phản chiếu trong mắt hắn. Lúc đó trong đầu nàng trống rỗng, hànhđộng hoàn toàn là theo bản năng. Chỉ thấy nàng đột nhiên dùng tay tay cố địnhgương mặt Liên Trì lại, sau đó dùng sức rướn người lên đặt môi mình lên môi hắn.
Giây phút đôi môi hai người chạm nhau, Tang Cachỉ có một suy nghĩ duy nhất, đó chính là: Xem ra não nàng cũng bị ngấm nướcnhư Liên Trì cho nên mới làm ra hành động điên rồ này rồi!
Lần đầu tiên nàng chủ động hôn Liên Trì, chonên còn rất nhiều thứ vẫn còn bỡ ngỡ. Nàng thử hé miệng lè lưỡi liếm nhẹ lênkhóe môi Liên Trì, chỉ thấy thân thể hắn khẽ run rẩy, nhưng vẫn không phản ứnglại.
Tang Ca thầm nghĩ, xem ra não hắn còn ngấm nướchơn cả mình nữa! Bị hôn như vậy mà vẫn không có phản ứng!
Theo như hiểu biết của Tang Ca về việc hônnhau, nàng cảm thấy để lưỡi của nàng chạm vào môi Liên Trì thì đã tính là hôn rồi,cho nên yên tâm kết thúc nụ hôn mà nàng tự cho là đúng. Sau đó nàng dụi đầu vàolồng ngực Liên Trì, nhẹ giọng đáp: “Những lời chàng nói nửa chữ ta cũng khônghiểu, bởi vì... Ta yêu chàng.”
Trong đầu Liên Trì như có hàng vạn quả pháohoa nổ tung lên ầm vang, hắn sợ rằng bản thân mình còn đang nằm mơ, cho nên ngơngác hỏi: “Tang Ca, ta đang nằm mơ đúng không?”
Nhìn thấy bộ dạng ngây ngô hiếm có đó của hắn,Tang Ca bật cười khanh khách, nàng đưa tay véo má Liên Trì, cười cười nói: “Đểta giúp chàng làm rõ chuyện này là mơ hay thật!”
Liên Trì để mặc bàn tay Tang Ca xoa nắn gươngmặt mình, hắn nở nụ cười ngây ngô, nhưng lời nói ra lại khiến Tang Ca đau lòngkhông thôi: “Nếu như đây là giấc mơ, vậy thì hãy để ta mãi mãi không cần tỉnh lại.”
Tang Ca cao giọng nói: “Liên Trì! Chàng nghecho rõ đây! Ta yêu chàng, bổn quận chúa ta yêu chàng! Ta yêu chàng, rất yêu, rấtrất yêu!”