Tang Ca cũng nhận ra điểm khác thường của hắn,đôi khi nàng chẳng hiểu bản thân mình nghĩ gì, nhìn thấy gương mặt đỏ ửng kia,nàng đột nhiên mở miệng nói: “Sao mặt ngươi lại đỏ như vậy?”
Gương mặt vốn đã bớt đỏ của Liên Trì lại càngtrở nên đỏ au, hắn vội vàng xoay người ra khỏi phòng, để lại mình Tang Ca vẫnđang ngơ ngác trên giường. Nửa canh giờ sau, đương lúc nàng đang tự chơi cờ mớithấy hắn trở về. Liên Trì ngồi xuống đối diện Tang Ca, giúp nàng chơi nốt ván cờở thế khó.
Ngón tay thon dài của hắn cầm quân xe lên, dichuyển qua bên trái hai bước, thế cờ quân đen đang bị ép bỗng nhiên được hóa giải,quân tướng lập tức có một đường ra ngoài.
Tang Ca ồ một tiếng, nàng hít hít vài cái,trong không khí còn phiêu đãng mùi hơi nước nhè nhẹ, nàng còn nhìn thấy ống tayáo bị ướt của hắn trong lúc di chuyển cờ vô tình lộ ra ngoài, sự chú ý của TangCa lập tức thay đổi, nàng mơ hồ hỏi: “Sao ngươi lại đi tắm vậy?”
“…” Liên Trì yên lặng rụt tay lại, âm thầmdùng ống tay áo rộng che đi phần ống tay áo bị ướt ở bên trong.
“Nàng có đói không, ta làm đồ ăn cho nàngnhé?” Liên Trì lặng lẽ chuyển chủ đề qua một hướng khác.
Rõ ràng Tang Ca biết hắn đang đánh trống lảng,nhưng khổ nỗi tài nghệ nấu nướng của Liên Trì quả thật cực kỳ tốt. Nghĩ tới mónbánh quế hoa hôm trước hắn làm cho mình, niềm nghi vấn ban đầu của Tang Ca đã lậptức bị nàng ném ra sau đầu, nước miếng của nàng chảy hết cả ra, nàng liếm môihào hứng nói: “Đói lắm! Người ta còn chưa ăn sáng đâu!”
Liên Trì thầm thở phào một hơi, hắn vừa mới ngồixuống lại đứng dậy chuẩn bị rời đi, trước khi bước ra khỏi phòng còn quay đầu dịudàng nói: “Nàng chờ một chút, nếu nhàm chán thì có thể xuống bếp tìm ta…”
Lúc này Tang Ca đang mải nghịch gương ĐồngKính trong tay, nghe hắn nói như vậy thì vẫy vẫy tay ý bảo hắn cứ đi đi. Chiếcgương Đồng Kính đó Liên Trì từng nhìn thấy nàng cầm nghịch, nhưng hắn chỉ chođó là món đồ trang sức của nàng, nên cũng không để tâm lắm.
Tới lúc Liên Trì bưng món bánh trôi trở lạibàn thì Tang Ca đã không thấy đâu. Ban đầu hắn cho rằng nàng ra ngoài tìm mình,cho nên vẫn thản nhiên ngồi chờ ở trong phòng. Nhưng một hai canh giờ trôi qua,chờ tới khi bát canh bánh trôi cũng đã nguội lạnh mà vẫn chưa thấy nàng trở về,lúc này hắn mới lo lắng không yên.
Ẩn thân đi tìm nàng cả một buổi sáng mới biết,Ma hậu có lệnh hôm nào nàng cũng phải tới chỗ Cơ Diệp để học lễ nghi. Nơi học lễnghi cũng rất thơ mộng, đó là cái đình bên cạnh hồ sen ở trong Ma cung. Thực lựccủa Cơ Diệp không tồi, cho nên Liên Trì cũng không mạo hiểm tới chỗ hai ngườiquá gần. Nhưng đứng xa Tang Ca thì hắn không nỡ, vậy nên đành ẩn thân đứng bênngoài đình cách đó không xa, khoảng cách vừa đủ để hắn có thể nhìn thấy bóngdáng yêu kiều của Tang Ca.
Ba ngày thật sự quá ít ỏi, vì thế Liên Trìkhông muốn bỏ dở khoảng thời gian quý giá này. Nào ngờ một lần học của Tang Calà từ tận sáng tới chiều, buổi chiều trời còn đổ mưa lớn. Nhưng Liên Trì vẫnyên lặng kiên nhẫn đứng chờ nàng. Nước mưa xối lên người hắn, Liên Trì lại làmnhư không cảm giác được.
Cơ Diệp đứng ở trong đình nhìn cơn mưa rào bênngoài trời, ánh mắt đăm chiêu như có điều suy nghĩ. Hắn đột nhiên dùng quạt gạtsợi dây buộc rèm của mái đình lại, rèm lập tức buông xuống, che khuất tầm mắt củangười bên ngoài.
Tang Ca đang cúi đầu luyện chữ bỗng thấy trờitối sầm, nàng ngẩng đầu nhìn Cơ Diệp khó hiểu hỏi: “Sao lại buông rèm?”
Cơ Diệp ngồi xuống bàn, cầm chén trà lên nhấpmột ngụm, cười cười nói: “Mưa lớn quá, phả hết cả vào trong đình rồi.”
Nghe vậy, Tang Ca nhíu mày nhìn cái rèm đangđược buông xuống, tuy rằng trong lòng có hơi khó hiểu nhưng cũng không nói gì nữa.Tiếng mưa bên ngoài đập lộp bộp lên trên mái đình, bầu không khí trong đình tuyrằng im lặng nhưng lại có cảm giác hài hòa không nói nên lời.
Vì cơn mưa lớn nên tới tận giờ Thìn nàng mớitrở về tẩm điện của mình. Khi nhìn thấy bát canh bánh trôi đã nguội lạnh từ lâuđặt ở trên bàn, Tang Ca sửng sốt, sau đó mới nhớ ra bản thân đã quên không nóivới Liên Trì rằng mình phải đi học lễ nghi.
Bên ngoài trời đã sẩm tối, Tang Ca lo lắngnhìn ra ngoài cửa. Liên Trì vẫn chưa trở về, nàng đoán có lẽ hắn có việc phải rờiđi, cho nên mới chưa về được. Tuy rằng thâm tâm Tang Ca không tin lý do này lắm,nhưng nàng vẫn ép bản thân phải tin vào điều này.
Cả buổi tối Liên Trì cũng không trở về, TangCa chỉ đành ôm nỗi lo lắng lên giường đi ngủ. Một giấc ngủ mơ mơ màng màng tớinửa đêm, nàng bỗng nhiên nghe tiếng cửa mở.
Bởi vì ngủ không sâu nên Tang Ca tỉnh dậy ngaylập tức, nàng ngồi dậy với tay lấy áo khoác lên người, sau đó mới đi về phía cửađiện.
Trong phòng Tang Ca vẫn luôn để một ngọn nếnnhỏ, tuy rằng nến không đủ sáng nhưng cũng đủ khiến nàng nhận ra bóng người đivào trong phòng.
Là Liên Trì!
Tang Ca vội bước tới, nàng đưa tay túm lấy tayhắn, bàn tay lạnh ngắt, vạt áo còn ngấm nước… Tới tận lúc này Tang Ca mới biếthắn dầm mưa trở về. Nàng nghẹn họng ngập ngừng nói: “Ngươi…”
Sau đó nàng lại thấy tức giận: “Ngươi không biếtdùng thuật pháp biến ra một cái ô sao?”
"Ta quên mất...” Liên Trì im lặng hồi lâumới khàn giọng nói.
Tang Ca không còn gì để nói nữa. Dù bực nhưngnàng vẫn lo lắng cho sức khỏe của Liên Trì, nàng vội bước ra khỏi phòng, nhưngcòn chưa kịp bước ra đã bị Liên Trì túm chặt tay lại: “Nàng đi đâu vậy?”
“Đi lấy bát nước gừng cho ngươi, ngươi tranhthủ thời gian thay quần áo đi.”
Sau đó cũng không đợi hắn đáp lại mà vung tayrời đi luôn.
Tới khi Tang Ca bưng bát nước gừng quay trở lại,Liên Trì vẫn ngồi nguyên một chỗ, quần áo cũng chưa thèm thay. Nước từ quần áocủa hắn nhỏ giọt tí tách đọng thành vũng nhỏ dưới chân Liên Trì.
Tang Ca: “…”
“Sao ngươi còn chưa thay quần áo?” Nàng đưabát canh gừng cho hắn, tiếp đó quay đầu đi về phía giường, vừa đi vừa hỏi.
“Ta không có quần áo.”
Liên Trì rũ mắt nhìn bát canh gừng đang tỏahơi nóng trên bàn, trầm giọng nói.
Bởi vì hắn cúi đầu cho nên Tang Ca không nhìnthấy gương mặt hắn có biểu cảm gì, nhưng nàng nghe giọng của hắn có vẻ như cũngkhông có gì nghiêm trọng lắm. Vậy nên Tang Ca cũng không mấy để tâm nữa, tráitim đang treo lơ lửng của nàng cũng được hạ xuống.
Lúc Tang Ca quay trở lại, trên tay đã cầm thêmmột bộ y phục nam nhân, nàng nhét bộ y phục đó vào tay Liên Trì, sau đó bưngbát canh gừng lên đưa cho hắn.
“Nào, mau uống đi!”
Liên Trì ngoan ngoãn cầm bát canh gừng lên uống.Canh nóng vừa vào miệng thì lông mày Liên Trì đã lập tức nhíu lại.
Tang Ca thấp thỏm nhìn hắn: “Thế nào, ngonkhông?”
Liên Trì chỉ nuốt một chút canh gừng, sau đókhẽ buông bát ra giống như muốn nói chuyện.
Hắn nhìn ánh mắt chờ đợi của Tang Ca, thử thămdò một câu: “Canh này, nàng nấu?”
Tang Ca lập tức gật đầu như gà mổ thóc: “Nửađêm Vân Tâm đã đi ngủ rồi, ta cũng không muốn đánh thức nàng ấy cho nên tự mìnhxuống bếp, thế nào, có ngon không?”
“Ngon lắm.” Liên Trì nói dối không chớp mắt,tuy rằng canh gừng vào cổ họng đọng lại vị mặn chát nhưng lời qua miệng hắn lạigiống như sơn hào hải vị vậy.