Tàn Nhẫn: Người Chồng Máu Lạnh

Chương 20: Hụt Rồi




Hứa Duật Sâm đưa tay ra, anh định cởi áo của Đường Dịch thì điện thoại cô đổ chuông. Đường Dịch nhân cơ hội này đứng lên, chạy lại bàn lấy điện thoại rồi chạy ra ngoài nghe máy.

“ Hụt rồi “ Hứa Duật Sâm ngồi đó nói, đúng là…

Ở bên ngoài, Đường Dịch cảm thấy thoát được một kiếp nạn rồi. Cô nhìn điện thoại để xem ân nhân cứu mạng mình là ai. Số điện thoại thư kí của Nam Gia Ngộ hiện lên, cô im lặng, sao cậu ta lại gọi cho mình chứ?

“ Tôi nghe “ Đường Dịch bắt máy.

[ Thiếu phu nhân…à không, Đường tiểu thư, tôi muốn nhờ cô giúp một chuyện. Làm ơn…nó liên quan đến tính mạng của Nam tổng ]



Đường Dịch gấp ga gấp gáp chạy về Nam gia. Ôn Noãn đã đứng đợi cô ở cổng, nhìn thấy cô xuất hiện liền mở cửa cho Đường Dịch vào nhà.

Đường Dịch chạy vào chẳng cần hỏi gì liền chạy một mạch lên phòng của Nam Gia Ngộ. Số lần cô bước vào đây đếm trên đầu ngón tay, đây là lần thứ ba cô đặt chân vào căn phòng của Nam Gia Ngộ.

Cô đi đến bên giường, nhìn Nam Gia Ngộ nằm trên giường, vết thương sau lưng đang rỉ máu, anh còn bị sốt cao. Thư kí của anh lo lắng nên đã gọi nhờ cô đến giúp. Nam Gia Ngộ khi bị bệnh thật sự khó chiều, ai muốn động vào cũng không được, chỉ có Đường Dịch giờ đây mới đủ can đảm làm chuyện này.

“ Gia Ngộ, để tôi thay áo cho anh “ Đường Dịch đưa tay chạm vào anh, cả người Nam Gia Ngộ nóng ran như lửa, nếu không tìm cách hạ sốt thì…

“ Không cần…cô là ai chứ…mau đi đi…” Nam Gia Ngộ nói, mặt cũng nhăn lại, trông anh rất khổ sở.

Thư kí nói đêm qua sau khi về nhà Nam Gia Ngộ bắt đầu phát sốt, cứ nằm lì trên giường không cho ai chạm vào mình. Anh ta thấy thế không ổn chút nào nên đành làm phiền Đường Dịch về đây một chuyến, người hiểu rõ Nam Gia Ngộ nhất chỉ có thể là Đường Dịch mà thôi. Vợ chồng li hôn rồi, không còn tình ít nhất cũng còn nghĩa chứ.

Đường Dịch nhìn Nam Gia Ngộ, mỗi khi anh bệnh vừa cứng đầu vừa khó chiều thật mà.

“ Noãn, lấy giúp tôi bộ quần áo mới “ Đường Dịch nhìn Ôn Noãn nói.



“ Được, tôi đi liền “.

Nói xong Ôn Noãn chạy nhanh đi, cô quay sang nhìn thư ký:” Đã gọi bác sĩ chưa?”.

“ Chưa “ Thư ký nói.

“ Không được gọi bác sĩ…không được…” Nam Gia Ngộ quát lớn tiếng nói.

“ Mau gọi bác sĩ đi, còn lại cứ giao cho tôi “.

Thư ký cuối đầu, anh lui ra để lại không gian riêng tư cho Đường Dịch. Cô xăn tay áo của mình lên, đi đến bên giường đỡ Nam Gia Ngộ ngồi lên. Cô đưa tay cởi cúc áo của anh ra, mặc dù Nam Gia Ngộ cứ đưa tay gạt cô ra nhất quyết cự tuyệt nhưng Đường Dịch không hề dừng lại.

Cô nhìn Nam Gia Ngộ, mỗi khi bị bệnh anh cứ như một đứa trẻ. Đúng là thật là…luôn làm người khác lo lắng mà.

Cởi áo anh ra được rồi, cô ném sang một bên. Nhìn vết thương đang rỉ máu không ngừng, nhất định là Nam Gia Ngộ không cẩn thận chạm vào những chỗ này rồi.

Cô đứng lên, đi vào phòng tắm lấy một chậu nước ấm với một cái khăn. Đường Dịch đem ra, để xuống sàn rồi bắt đầu lau người cho Nam Gia Ngộ.

Anh giờ đây đã không còn sức lực rồi, nên chẳng đẩy cô nỗi nữa. Đường Dịch để anh dựa vào mình, nhẹ nhàng lau người cho anh, cũng cẩn thận tránh những vết roi của ngày hôm qua ra.

Ôn Noãn cũng đem quần áo đến. Cô giúp Nam Gia Ngộ thay bộ đồ khác, anh vẫn còn mơ mơ hồ hồ không biết rằng người đang chăm sóc cho mình chính là Đường Dịch.

“ Bác sĩ sắp đến rồi “ Ôn Noãn nói.

Cô nghe vậy cũng an tâm, mau chóng rót một li nước rồi cho Nam Gia Ngộ uống nước.



“ Ngoan, ngồi lên uống nước đi “.

Sốt cao như vậy nhất định cơ thể mất rất nhiều nước.

Nam Gia Ngộ như đứa trẻ, anh vâng lời ngoan ngoãn uống nước. Cũng may là không cự tuyệt nữa, chịu uống hết li nước mà Đường Dịch đưa cho rồi.

Đỡ Nam Gia Ngộ nằm xuống. Đường Dịch nắm lấy tay anh, cũng may là thư kí đã liên lạc với cô…nếu không thì…

“ Thiếu phu nhân…”.

“ Tôi không phải là vợ anh ấy nữa rồi, đừng gọi tôi là thiếu phu nhân” Đường Dịch nói.

“ Nhưng mà…”.

“ Nếu anh ấy còn tỉnh táo nghe được sẽ đuổi việc cô đó, cứ gọi tên tôi như bình thường đi “ Đường Dịch mỉm cười nói.

“ Đường Dịch…cô…vẫn còn tình cảm với Nam Gia Ngộ không?” Ôn Noãn hỏi thẳng, bỏ mọi thứ để chạy về đây đầy hấp ta hấp tấp như thế này.Cô tin Đường Dịch vẫn còn yêu người đàn ông tính khí khó chiều này, chỉ là…

“ Còn chứ…”.

“ Nhưng tôi cũng cần hạnh phúc, tôi không muốn bản thân mình ràng buộc trong cuộc hôn nhân này mãi được “.

Đường Dịch đưa tay chạm vào má Nam Gia Ngộ. Cô mỉm cười nói:” Dù gì anh ấy cũng không yêu tôi, tôi sẽ ôm tình cảm này, tự mình tương tư, về sau có thể quên được thì hay rồi “.

“ Nam Gia Ngộ mãi mãi sẽ không có tình cảm với Đường Dịch tôi đâu, vì thế cô đừng hi vọng gì nhiều “.

“ Chuyện hôm nay tôi đến đây đừng nói cho anh ấy biết, Gia Ngộ không thích tôi vào phòng ngủ của anh ấy đâu “.