Nam Gia Ngộ ngồi trên xe, anh như người mất hồn cứ đưa mắt ra nhìn về phía cửa sổ. Thư ký thấy anh như thế cũng không dám gọi Nam Gia Ngộ một tiếng, từ lúc Đường Dịch rời đi thì anh cứ thế này rồi.
Vết thương trên người làm Nam Gia Ngộ đau, cảm giác truyền đến làm anh nhăn mặt lại mới thoát khỏi vòng suy nghĩ. Anh làm sao thế này? Đường Dịch chỉ mới đỡ cho anh ba đòn roi tâm trí anh lại cứ nghĩ đến cô gái đó là sao chứ?
Nam Gia Ngộ nhìn tay mình, nhớ lại ba vết hằn trên người cô thì anh siết chặt tay lại.
Tại sao lại lao vào đỡ cho anh chứ?
…
Ngày hôm sau.
Hứa Duật Sâm vẫn chưa biết chuyện hôm qua, Đường Dịch về nhà liền vào phòng ngủ ngay. Anh lo lắng có đến hỏi thì cô bảo mình mệt muốn nghỉ ngơi sớm, Hứa Duật Sâm cũng không dám làm phiền nên đã rời đi.
Buổi sáng khi thức dậy cô vẫn bình thường. Đường Dịch còn vào bếp đồ ăn cho anh, Hứa Duật Sâm thấy tâm trạng của cô tốt nên cũng không dám nhắc đến Nam gia. Nam Gia Ngộ và Nam gia làm cô đau khổ ra sao anh cũng hiểu được phần nào, dù sao thoát khỏi sự ràng buộc của nơi đó rồi cũng tốt.
Ít nhất cô đã tự do, không cần nhìn sắc mặt của Nam Gia Ngộ mà sống qua ngày.
Đường Dịch ngồi ăn bữa sáng, mắt thì vẫn nhìn tài liệu. Hứa Duật Sâm liền đưa tay giành lấy:” Đừng có vừa ăn vừa đọc, không tốt cho tiêu hóa đau “.
“ Nhưng mà…”.
Hôm qua cô đã nghỉ phép, hôm nay phải làm bù cho công việc nữa là gấp đôi. Cô phải tranh thủ thời gian rảnh rỗi này mà làm chứ.
“ Lúc ăn là lúc thư giãn nhất, ăn thôi, đừng làm gì hết “ Hứa Duật Sâm nói.
Đường Dịch nghe anh nói thì ngớ cả người ra. Không hiểu anh đang nói cái gì nữa, lý luận cũng chẳng biết nằm đâu rồi.
…
Dùng bữa xong thì cả hai đi làm, ngồi trên xe vết thương hôm qua bắt đầu làm cô đau. Đường Dịch cố chịu không để Hứa Duật Sâm biết. Mãi đến khi anh dừng xe đi mua cà phê cho cả hai, Đường Dịch mới buông lỏng người, mặt cũng không tươi cười nổi nữa rồi.
“ Chết tiệt thật “ Cô thầm chửi, khi không lại làm thánh mẫu làm gì không biết. Nhảy vào đỡ cho con người đó làm gì để giờ chịu đau như thế này.
Mà…không biết Nam Gia Ngộ sao rồi?
Nghĩ đến anh cô liền lắc đầu, nhớ đến anh ta làm gì. Sống chết của Nam Gia Ngộ giờ đây còn có liên quan đến cô đâu?
“ Quên đi quên đi “.
…
Đường Dịch vẫn chăm chỉ làm việc như ngày thường.Do đêm qua mất ngủ nên đến giờ nghỉ trưa, cô ngồi ở bàn làm việc đã ngủ gục xuống bàn lúc nào không hay. Hứa Duật Sâm thấy cô mệt mỏi như vậy, anh đi đến đặt tay lên vai cô…
Còn đặt trúng chỗ đau!
“ A…” Đường Dịch vì đau mà ngẩng cao đầu lên, cô nhăn mặt lại. Hứa Duật Sâm cũng giật mình rút tay lại.
“ Cô bị thương sao?” Hứa Duật Sâm lo lắng hỏi, không phải hôm qua vẫn còn tốt sao, có phải…
“ Có phải Nam Gia Ngộ làm gì cô không?” Hứa Duật Sâm liền hỏi. Anh đoán đâu có sai, cô về đó một chuyện ít nhiều gì cũng phải xảy ra chuyện, làm gì có việc lại yên bình đến lạ như thế này…
“ Không…không phải “.
“ Anh ta không làm gì tôi hết “.
“ Bà nội biết chuyện tôi và anh ta li hôn, sau đó bà liền đổ toàn bộ lỗi lầm hết người anh ta “ Đường Dịch từ từ giải thích.
“ Thì đúng là vậy mà “ Hứa Duật Sâm nói tiếp.
“ Bà ấy đã đánh anh ấy, mặc dù bình thường bà rất thương Nam Gia Ngộ nhưng hôm qua lúc bà xuống tay thật sự không nương tay chút nào, đánh anh ta đến chảy máu…”.
“ Rồi?”.
“ Tôi thấy không ổn nên đã lao vào đỡ cho anh ta, sau đó bị đánh chung luôn “ Đường Dịch nói.
Hứa Duật Sâm đứng đơ ra, anh đưa tay lên trán. Cái lí gì đây?
Cô như này là thế nào chứ?
“ Cô…cô có bị ngốc không?”.
“ Chẳng lẽ cứ thấy ạnh ta gặp nguy hiểm cô liền chạy vào đỡ cho anh ta mà không suy nghĩ à?” Hứa Duật Sâm lớn tiếng hỏi.
“ Tôi…chỉ là tôi thấy chuyện li hôn mình cũng có phần trong đó, tôi chính là người chủ động đưa ý kiến li hôn nên…”.
Đường Dịch không biết nói sao cho đúng, cô…cô…
Hứa Duật Sâm thở dài, anh bất lực rồi. Anh cảm thấy để Đường Dịch càng nói càng sai mà thôi.
Anh kéo cô đứng dậy, đưa cô đến sofa ngồi xuống rồi lại tủ lấy hộp thuốc.
“ Cởi áo ra, tôi bôi thuốc cho “ Hứa Duật Sâm nói.
Đường Dịch tròn xoe mắt nhìn anh, sao…sao có thể chứ…
“ Mau cởi áo ra, cô cứ để vết thương như vậy không được đâu “.
“ Có phải lúc sáng cô chịu đau không? Mặt cô biến sắc luôn rồi kìa “.
Hứa Duật Sâm ngồi xuống anh nhìn cô:” Bây giờ cô đang sống chung với tôi, tôi và cô là bạn bè “.
“ Tôi là Hứa Duật Sâm, không phải Nam Gia Ngộ “.
“ Vì vậy cô đừng sợ, cũng đừng lo sắc mặt tôi như thế nào, có chuyện gì cứ nhờ tôi giúp được không?”.
“ Đừng để bản thân mình chịu đau như thế…”.
“ Tôi xót lắm đấy “.
Rồi, có gì đó không ổn ở đây rồi?