Tàn Khốc Tổng Giám Đốc Vô Tâm Thê

Chương 37




Edit: Rabbit

Hoàn toàn thả lỏng tận hưởng giấc ngủ ngọt ngào, sáng sớm, tinh thần Nhan Nặc Ưu tràn đầy, từ trên giường đáp xuống mặt đất, hình ảnh đó giống như một chú chim nhỏ được bay ra khỏi lồng.

Mở cửa tủ quần áo, tùy ý chọn một bộ quần áo, Nhan Nặc Ưu vừa lòng soi gương, từ trong một ngăn tủ khác lấy ra một cái túi, rồi đi ra khỏi phòng.

Từ ngày vào trong biệt thự này, hôm nay là ngày Nhan Nặc Ưu vui vẻ nhất. Bởi vì hôm nay cô rốt cục có thể ra khỏi biệt thự . Trên mặt tươi cười nhưng không còn sự kiên trì như trước, bởi vì Nhan Nặc Ưu vừa ra khỏi phòng trùng với lúc Đan Sâm Duệ cũng bước ra từ thư phòng đối diện. Hai người đều có chút trầm mặc cách hành lang nhìn đối phương, ai cũng không biết nên mở miệng nói thế nào.

Hai người đều giữ bộ dáng đứng trầm mặc gần mười phút. Nhan Nặc Ưu cả người không được tự nhiên quay đầu nhìn về nơi khác. Cổ vũ bản thân đi xuống dưới lầu.

Còn nơi Đan Sâm Duệ đứng lại đúng chỗ đi xuống l ầu , Nhan Nặc Ưu cố gắng kiềm chế suy nghĩ trong lòng mình, để cho mình bình tĩnh đối mặt với Đan Sâm Duệ.

“Ưu nhi, hôm nay trở về sớm một chút, hy vọng cô nhớ rõ thân phận hiện tại của cô.” Một đêm không ngủ, trong đầu vẫn rất nặng nề . Đan Sâm Duệ vốn tâm tình không tốt khi ra khỏi thư phòng nhìn thấy Nhan Nặc Ưu, trong lòng vui sướng không nói lên lời . Nhưng tại sao, ánh mắt của cô khi nhìn hắn lại lạnh lùng như vậy.

“…… Tôi sẽ làm tốt bổn phận của tôi, làm Đan phu nhân thật tốt. Cho nên, anh có thể yên tâm.” Tâm tình vốn có một chút chuyển biến tốt hơn nhưng sau khi nghe thấy lời nói cuả Đan Sâm Duệ, nhất thời rơi xuống đáy cốc. Nhan Nặc Ưu trong lòng tràn đầy cô đơn cố gắng làm cho lời nói của mình có chút bình thản, cố gắng bình tĩnh trả lời Đan Sâm Duệ.

“Được, hy vọng cô nói được thì sẽ làm được .” Tôi còn có thể tin tưởng em không? Hiện tại em vẫn không có một chút tình cảm nào với tôi sao? Chẳng lẽ tôi không có một v ị trí nào trong lòng của em sao?

“Ưhm, tôi đi trước.”Tại sao lúc trước hắn ta dùng thủ đoạn tàn nhẫn như vậy mang mình tới nơi này, còn hiện tại lại đối xử xa cách với mình? Chẳng lẽ người đàn ông này bạc tình như vậy sao?

“Đợi một chút……” Đan Sâm Duệ nhẹ nhàng đi vào bên cạnh Nhan Nặc Ưu kéo bàn tay mềm mại của cô, trong lòng tràn đầy thỏa mãn.

Nghe thấy Đan Sâm Duệ kêu lên, Nhan Nặc Ưu cũng có chút ngây người. Ngay lúc cô còn đang ngây người trong nháy mắt kia tay đã bị người đàn ông trước mắt này bắt lấy, trong lòng nhất thời choáng váng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Đan Sâm Duệ.

Đan Sâm Duệ thấy Nhan Nặc Ưu nhìn thẳng vào mình, trong lòng có chút khẩn trương. Đối diện như vậy là chuyện chưa từng xảy ra mấy tháng qua giữa hai người. Hiện tại đang ở trong tình huống đối diện với cô, thế nhưng trong lòng có một chút khẩn trương.

“Tốt lắm, đi thôi, tôi đưa c ô lên xe.” Tuy rằng rất không muốn ngăn lại chút ấm áp này, nhưng cuối cùng Đan Sâm Duệ vẫn tránh tầm mắt qua một bên, lạnh nhạt nói với Nhan Nặc Ưu.

“Ưhm.” Lúc này Nhan Nặc Ưu cũng không nói gì, chỉ cúi đầu ngoan ngoãn gật gật đầu.

Nắm tay Nhan Nặc Ưu , chậm rãi đi ra ngoài biệt thự. Ngoài cửa lớn biệt thự, đã có một chiếc s600 tương đối bình thường đậu trên đường. Chiếc xe này, về sau sẽ đưa đón Nhan Nặc Ưu.

Dùng chiếc xe Benz này, chủ yếu là bởi vì Nhan Nặc Ưu yêu cầu một chiếc xe bình

thường một chút, cô không muốn quá khác biệt với người bên ngoài. Cô không hy vọng mọi người đều dùng ánh mắt khác thường nh ìn cô. Cô không thích cảm giác như vậy.

“Chiếc xe này cô có vừa lòng không?” Cúi đầu nhìn Nhan Nặc Ưu, Đan Sâm Duệ vẫn như cũ đều đều nói. Tuy rằng lời nói nghe qua cảm thấy rất dễ chịu, nhưng giọng nói và biểu tình không hề dễ chịu như vậy, bởi vì trên mặt hắn đã không còn sự chiều chuộng và ôn nhu như trước. Thay thế chúng sự là sự lạnh lùng cùng xa cách.

“Vâng.” Đột nhiên lòng có chút chua xót, Nhan Nặc Ưu chỉ có thể nhát gan gật đầu không nói thêm. Cô sợ cô thất thố, trong lòng cô cũng có một chút tình cảm khác thường. Lòng cô rất phức tạp……

Nhan Nặc Ưu không muốn ở cùng một chỗ với người đàn ông này, cho nên sau khi nghe câu nói của Đan Sâm Duệ, nhanh chóng bước lên xe.

Tân quản gia đã sớm chờ ở trong xe, sau khi nhìn thấy Nhan Nặc Ưu đến, bước nhanh xuống xe mở cửa xe phía sau cho Nhan Nặc Ưu, một bàn tay cẩn thận giữ cửa xe, để cho Nhan Nặc Ưu không bị đụng vào đầu.

Ánh mắt Đan Sâm Duệ lạnh lùng xa cách sau khi nhìn thấy Nhan Nặc Ưu rời đi biến thành ôn nhu cùng chiều chuộng. Ưu nhi, hy vọng em đừng làm cho t ôi thất vọng, hy vọng em có thể trao trọn vẹn trái tim cho anh. Nghĩ tới chuyện hồi sáng hôm nay, nghĩ đến đêm qua bạn tốt Chung Minh Hiên bày chiêu thức cho hắn, tuy rằng ngoài miệng khinh thường, nhưng hôm nay chính hắn đã làm chuyện mà mình khinh thường. Nhưng quả thực có hiệu quả rõ rệt.

Khóe miệng hơi nhếch lên một chút, trong mắt tràn đầy ý cười. Ưu nhi, trái tim của tôi

dành cho em chưa bao giờ thay đổi. Nếu anh có đối xử xa cách với em, cũng là hy vọng trong quá trình này có thể biết được trái tim của em, nhìn xem rốt cuộc ở trong lòng em tôi có vị trí như thế nào. Đúng là buổi sáng hôm nay, tôi dường như ý thức được , mình cũng có một vị trí nào đó ở trong lòng của em.

Nhan Nặc Ưu ngồi ở trên xe trong lòng vẫn không thể bình tĩnh, nghĩ đến thái độ của người đàn ông kia đối với mình buổi sáng hôm nay, tuy rằng đã tốt hơn, nhưng lại lạnh lùng và xa cách hơn, trong lòng cũng rất khó chịu.

“Thiếu phu nhân, đây là đồ thiếu gia chuẩn bị cho cô.” Tân quản gia lái xe, không biết ở nơi nào lấy ra một ly sữa đưa đến trước mặt Nhan Nặc Ưu.

“A???” Nhìn ly sữa trong tay Tân quản gia, thế nhưng trong lòng Nhan Nặc Ưu không hề

ác cảm, ngược lại có một chút ngọt ngào. Hóa ra được một người chiều chuộng che chở l à cảm giác tốt như vậy. Nếu chuyện này đã xảy ra, chính mình cũng nên thuận theo tự nhiên. Lúc này Nhan Nặc Ưu đã không còn chần chờ, tiếp ly sữa trong tay Tân quản gia, cũng từ từ uống hết, cũng không có cảm giác ghét bỏ.

“Thiếu gia biết thiếu phu nhân hôm nay hưng phấn, cho nên không để thiếu phu nhân ở nhà dùng cơm, mà ngài đã chuẩn bị một ly sữa. Nếu…” Tân quản gia lái xe, nhìn Nhan Nặc Ưu biểu tình không do dự uống hết sữa, trong mắt tràn đầy vui mừng. Ai! Thiếu phu nhân rốt cục không hề bài xích thiếu gia , hy vọng hai người có thể hạnh phúc đến đầu bạc.

“……” Uống hết ly sữa chợt nghe thấy Tân quản gia nói, Nhan Nặc Ưu không biết nói gì, chỉ lặng yên nghe Tân quản gia nói với cô về mọi chuyện khi Đan Sâm Duệ ở Mỹ. Bao gồm Đan Sâm Duệ ở nước Mỹ mười năm vẫn đều nhớ mãi không quên chuyện của cô. Không biết khi nào Nhan Nặc Ưu đã rơi nước mắt, trong lòng cũng cảm thấy đau đớn.Người đàn ông kia bề ngoài mạnh mẽ bá đạo, lại không thể tưởng tượng được, là một người đáng thương và cuồng dại như vậy. Đột nhiên, Nhan Nặc Ưu cũng ý thức được vị trí của người đàn ông kia trong lòng cô. Hình như cô thật sự yêu thương hắn .