Edit: Rabbit
Đan Sâm Duệ nghe xong lời nói của Chung Minh Hiên, từ bên ngoài trở về, không còn chôn mình trong rượu và công việc nữa. Hắn phải về để gặp cô, người con gái khiến cho hắn nhớ thương cũng vừa khiến hắn đau lòng.
Lúc này, hắn sẽ đáp ứng cô, cho cô không gian và thời gian riêng, hy vọng cô không làm ra chuyện gì khiến cho hắn tức giận là được rồi.
“Thiếu gia ngài đã trở lại, ngài muốn tìm thiếu phu nhân sao?” Tân quản gia không biết khi nào đã đi tới bên cạnh Đan Sâm Duệ, dường như rất hiểu tâm tư của Đan Sâm Duệ, chỉ cần suy nghĩ một chút đã đoán được ý nghĩ của Đan Sâm Duệ lúc này.
“Không có, tôi đợi một lát mới đi tìm cô ấy.” Nghe một câu nói của Tân quản gia đã đoán được ý nghĩ của mình, Đan Sâm Duệ có chút ngượng ngùng. Trốn tránh nói với Tân quản gia xong, bước nhanh lên lầu, không dám nhìn lại ánh mắt phía sau của Tân quản gia.
Chuyện trong lòng bị nhìn thấu, Đan Sâm Duệ trong lòng rất buồn bực. Chẳng lẽ hắn không còn che giấu được nội tâm của bản thân nữa sao? Vậy mà để cho một câu nói của Tân quản gia đã vạch trần được nội tâm của hắn. Lúc ở bên ngoài hắn cùng người khác bàn chuyện làm ăn, người khác làm sao có thể đoán được suy nghĩ trong lòng của hắn?
Xem ra người đàn ông khi yêu cho dù là người thông minh cũng sẽ trở nên ngu ngốc. Nhan Nặc Ưu vẫn một mình ngơ ngác ngồi bên dòng suối nhỏ, im lặng nhìn phong cảnh xung quanh, hít thở không khí xung quanh.
Trong thư phòng, Đan Sâm Duệ buồn bực lục lọi sách trên giá sách, không ngừng đi lại.
Một lát nữa, hắn nên đi tìm cô như thế nào? Câu đầu tiên phải nói cái gì đây? Tất cả đều làm cho Đan Sâm Duệ vô cùng khẩn trương và áp lực, giống như một chàng trai mới biết yêu lần đầu, xấu hổ và bất an.
Rốt cục, thấp thỏm nhưng không yên hắn đi tới phía sau hoa viên, đứng từ xa nhìn về phía cô gái thanh nhã giống như tiên nữ có thể dễ dàng biến mất bất cứ lúc nào, trong mắt tràn đầy quyến luyến.“Tại sao em không yêu tôi?” Đấu tranh trong lòng làm cho khuôn mặt hắn chua xót.
Từ khi tới tòa biệt thự này, Nhan Nặc Ưu cũng chưa từng nghiên cứu xung quanh, nhưng đối với mọi thứ xung quanh cô luôn cảnh giác. Cho nên khi Đan Sâm Duệ vừa đến hoa viên, lúc hắn đứng ở xa, cô đã cảm giác được . Buông chén trà trong tay, quay đầu thản nhiên nhìn nơi Đan Sâm Duệ đứng:“Sao vậy, nếu đã trở lại tại sao lại đứng xa như vậy?”
Đan Sâm Duệ vốn đang chìm trong hồi ức của mình sau khi nghe thấy lời nói của Nhan Nặc Ưu, rất nhanh phản ứng lại, chậm rãi bước gần về chỗ Nhan Nặc Ưu đang ngồi.
“Tôi chỉ đang suy nghĩ, tôi rời khỏi đây vài ngày, cô cảm thấy thế nào?” Trong giọng nói mang đầy sự châm chọc và khiêu khích, lại ẩn giấu biết bao tình cảm.
“Điều này không cần anh quan tâm, tôi nghĩ chúng ta không có gì để nói, tôi về phòng trước.”Trong lòng cô mang đầy chờ mong câu đầu tiên mà người đàn ông kia nói ra sẽ là một câu quan tâm, nhưng không nghĩ đến đổi lấy lại là một câu châm chọc khiêu khích. “Cô không phải muốn tiếp tục đi học sao? Chẳng lẽ chuyện này cô cũng không muốn nói với tôi.” Nhìn người con gái hắn ngày đêm mong nhớ, vậy mà khi vừa nhìn thấy hắn đã muốn rời đi. Chẳng lẽ chính mình thật sự làm cho cô xem thường như vậy sao?
“Cái gì, anh đồng ý để cho tôi đi học?” Vốn trong lòng mang đầy áp lực Nhan Nặc Ưu sau khi nghe thấy Đan Sâm Duệ nói, có chút kích động hỏi.
Đan Sâm Duệ lặng lẽ nhìn Nhan Nặc Ưu kích động, đã lâu lắm rồi, từ khi vào biệt thự này, chưa từng thấy cô có lúc nào vui vẻ như vậy, trong lòng có chút phấn khởi. Có lẽ quyết định này của hắn là đúng.
Thu lại tình cảm khác thường trong lòng, Đan Sâm Duệ lạnh lùng nói:“Đúng tôi đồng ý cho cô đi học. Nhưng cô phải chú ý, tôi không thích cô quá thân mật với những người khác, đặc biệt là đàn ông……”
“Tôi biết, anh hãy yên tâm, tôi sẽ “an phận thủ thường.” Trong giọng nói tràn đầy tức giận, người đàn ông này vẫn bá đạo độc tài như vậy.
“Ưhm, cô đã nói như vậy, tôi cũng an tâm. Tôi đã nói với Tân quản gia ngày mai ông ấy sẽ đích thân đưa cô đến trường học…… Sau này tôi cũng sẽ đặc biệt dùng xe đón cô, hy vọng mỗi ngày cô trở về đúng giờ.” Nếu không tâm tình của hắn sẽ không tốt mà hủy bỏ tự do của cô.
“Đan Sâm Duệ……” Trong lòng hoảng sợ, không tự chủ được, Nhan Nặc Ưu đã kêu ra tên như vậy. Nhưng sau đó thật lâu cũng không biết nói gì.
Vốn nghe thấy Nhan Nặc Ưu kêu tên của mình, nội tâm vô cùng kích động, cũng là đợi thật lâu cũng không thấy cô nói gì. Khi xoay người nhìn về phía Nhan Nặc Ưu, đã thấy cô giống như một đứa trẻ ngồi lại xích đu, cố ý đưa đẩy xích đu, hơi hơi nhắm mắt lại, dường như đang hưởng thụ thời gian nhàn hạ này.
“Vừa rồi cô gọi tôi, có chuyện gì sao?” Nghe thấy Nhan Nặc Ưu kêu một tiếng như vậy, Đan Sâm Duệ có chút mất đi kiên nhẫn thường ngày. Tuy rằng đã cố gắng áp chế suy nghĩ trong lòng, nhưng chính biểu tình và hành động đã tiết lộ suy nghĩ của hắn.
“Không, không có gì.” Nghĩ đến chính mình vừa rồi kêu Đan Sâm Duệ lại không nói gì, trên mặt bắt đầu có chút hồng. Không dám nhìn vào mắt của Đan Sâm Duệ, Nhan Nặc Ưu chỉ có thể cúi đầu “chuyên tâm” đưa đẩy xích đu.
“Ngày mai, cô có thể ra khỏi tòa biệt thự, có phải rất vui vẻ hay không?” Không biết tại sao khi nhìn thấy cô có bộ dáng không giống ngày thường, trực giác của Đan Sâm Duệ cho biết Nhan Nặc Ưu không thích loại cuộc sống mất đi tự do này. Tuy rằng được sống trong nhung lụa, nhưng lại khiến cho cô cảm thấy như bị tra tấn.
Không phải hắn độc ác, mà cô mới là kẻ độc ác. Nếu cô thương hắn, bọn họ sẽ không đi đến bước này, cũng sẽ không thương tổn lẫn nhau.
“…… Đúng, tôi thích tự do, tôi không thích loại cuộc sống tuy rằng được hưởng thụ vật chất nhưng lại mất đi tự do.” Đột nhiên, Nhan Nặc Ưu đứng dậy thẳng tắp nhìn chằm chằm Đan Sâm Duệ, trong mắt tràn đầy kiên định nói.
Trong lòng Đan Sâm Duệ đau xót, nỗi đau như vậy không phải lần đầu. Nhưng người phụ nữ này vĩnh viễn cũng không hiểu được trái tim của hắn. Thôi coi như là cho chính hắn một cơ hội cuối cùng đi, nếu thật sự không thể cùng một chỗ bạch đầu giai lão, như vậy chính hắn sẽ để cô tự do. Thống khổ nhắm mắt lại, dường như muốn đem tất cả sự đau khổ của hắn vùi lấp sâu trong lòng. Một khắc kia, hắn hạ quyết tâm. Ưu nhi, như vậy đối với cả em và anh đều tốt……
“Sau này tôi hi vọng không còn phải nghe những lời nói như vậy, ngày mai cô có thể bắt đầu ra khỏi tòa biệt thự này, nhưng nơi mà cô được đến chỉ có thể là trường học hoặc là phạm vi tôi đồng ý.” Nói xong, Đan Sâm Duệ không để ý đến Nhan Nặc Ưu kịch liệt giãy dụa, trực tiếp ôm cô đi về phòng.
“Này, anh làm gì vậy, mau thả tôi ra.” Nhan Nặc Ưu cả người cứng ngắc không được tự nhiên dùng sức giãy dụa , trong mắt tràn đầy phiền muộn. Người đàn ông này tại sao mỗi lần tiện nghi đều bị hắn chiếm hết.
“Đừng nhúc nhích, muốn ngày mai có tinh thần, nên nghỉ ngơi cho tốt.” Không kiên nhẫn nhìn thoáng qua người con gái trong lòng, cố gắng kiềm chế tham luyến trong lòng, bình tĩnh nói.
Nghe Đan Sâm Duệ nói như vậy, trong lòng Nhan Nặc Ưu lập tức bình tĩnh trở lại. Lẳng lặng ngẩng đầu nhìn người đàn ông đang ôm mình, người đàn ông này có thể nói là một người đàn ông tốt. Thế nhưng do cô không quen hắn trước. Trong lòng cô vẫn như cũ có chứa đựng hình bóng của Hạo Nhiên, muốn giải thích với hắn một chút. Mặc kệ nói như thế nào, người đàn ông kia đã vì cô mà trả giá tất cả, nhưng cô lại làm cho hắn thất vọng rồi.